Friday, April 26, 2024

C81: Be Still My Soul

 Chương 81:

Ngây thơ vô tội khi sinh ra và rồi ngây ngô vô số tội lìa đời. Đời này tiếp nối đời nọ, con cái tiếp nối mẹ cha... Cứ thế phải chăng quả địa cầu được Thiên Cổ Đế dựng nên để làm quán trọ miễn phí cho vô số tội tình? Tội tình nào khiến sinh linh cứ mãi khổ đau?

Thế giới hồng trần cũng như thế giới trẻ thơ. Thế giới tâm linh cũng như tuổi mới lớn. Thế giới vĩnh hằng cũng như tuổi trưởng thành.

Một đứa trẻ sơ sinh thì chỉ biết khóc và bú sữa. Bú nhiều quá thì cũng khóc vì đau bụng. Chưa tiêu hóa hết mẻ sữa này đã tiếp mẻ sữa khác thì đầy hơi trớ ọe. Ti rồi thì ỉ đùn đái dầm cũng chẳng thể tự lo. Tuổi mới lớn thì đẹp đẽ và mơ hồ. Tuổi trưởng thành, một khi đã bước vào ngưỡng cửa ấy, thì mọi sự hoàn toàn khác.

Phải chăng một khi đã bước chân vào cõi Vĩnh Hằng thì bản thể sinh mệnh sẽ bất tử bất diệt, quá cả sinh diệt của một quả địa cầu, của một kiếp đời? Sống vĩnh viễn mãi mãi như vậy phải chăng là nhàm tẻ buồn chán, già nua?

Vất vả làm sao để chăm sóc bú mớm từng chút cho một Đứa Trẻ?
Vất vả thế nào để các Đấng Thiên Cổ tạo nên Hồng Trần?
Vất vả bao nhiêu để các Bậc Tiền Hiền kiến thiết Nhân Gian?

Bao nỗ lực, bao công sức, bao minh triết, bao kinh nghiệm? Vậy mà để rồi con cháu lớn lên "ăn cháo đá bát", láo toét xấc xược, khinh rẻ cổ nhân, những ai, những gì đã sinh ra và tạo nên mình? Để rồi tự phong hay được phong những chức sắc địa vị tâm linh nào? Đấng Vô Danh cười ngài "Cầu Danh Bồ Tát" quá ư câu nệ? Đấng Thiên Cổ cười Phật thế gian chỉ như thiếu niên sốc nổi bốc đồng?

A Đường cũng cười chính hắn một đời đa mang cơ sự trời đất. Để rồi hắn lại tung hê tất cả vào thực tại phiêu diêu bồng bềnh, nơi hắn tưởng Thiên Cổ Đế trong từng điều, từng điều ...

Đã từ lâu hắn mất đi sự KINH TỞM và SỢ HÃI. Bởi bất cứ điều gì hắn ghê tởm hóa ra cũng nằm trong chính hắn vậy, chỉ là hắn không hề phát giác. Hắn rất sợ rắn. Song khi bước chân vào Ma Đạo đã làm bạn với thú cưng này thân thiết đến nỗi có thể gối đầu lên nó mà ngủ. Hắn cũng sợ rất nhiều điều, sau đó nhận ra những nỗi sợ đều không thực đáng sợ như vậy.

Khi ở trong Vô Cực Chi Không, rảnh rỗi đến nỗi hắn đã tự mình sáng tác một ngàn lời ca cho một ngàn khúc nhạc, tự hát tự nghe. Để sau này có dịp, có ai phù hợp thì hắn lại lôi ra ca lại. Nhạc cũ ca lại cũng chẳng sao, miễn chính hắn tự mình tâm đắc là được. Nhiều lời đến nỗi quên lời, đôi khi phải bịa ra cho phù hợp giai điệu cũ. Mà chất giọng trầm ấm ngân vang khiến toàn cõi vắng lặng cũng xao động.

Lời kẻ tình si thì bao giờ cũng ngọt ngào tha thiết. Hắn lại si tình với cuộc đời đến vậy. Bảo sao giọng nói cất lên không có sức lay động vô cùng...

Be Still My Soul

https://youtu.be/S2dWpkAuFyw?si=CWIb1xWqL8_ReIBA

https://youtu.be/hqgC1tqifV8?si=TcmtGhhI3RGUHD0b

https://youtu.be/CmNXeReZqAg?si=9_L7sComVCy_1BfC

https://youtu.be/QYbX9wmQTlI?si=LxsNjiN0ZcHdQGSh 

https://youtu.be/pwkPsKe-39Y?si=jQ4fba4k2UQ4ysIP