Tuesday, May 7, 2024

C82: Tình Yêu Vô Hạn

Chương 82: Tình Yêu Vô Hạn

Thực ra linh hồn vốn vô tính. Giới tính được quy định chỉ khi đăng nhập hay đăng xuất vào cõi vật lý hồng trần. Bởi vì từ thủa hồng hoang vạn vật đã mang trong mình hai khí âm dương. Khí âm thịnh thì giới tính là cái, khí dương thịnh thì giới tính là đực. Bông hoa đực hay bông hoa cái cũng được tạo hóa phân định rạch ròi nhằm mục đích thụ phấn cho nhau.

Kỳ lạ làm sao, chỉ một hạt của một cây bất kỳ, sẽ cho ra hàng ngàn hàng vạn hạt, rồi cứ thế nhân lên mãi mãi... Mỗi hạt lại là một hạt giống cho mai hậu. Hào phóng thay là Tình Yêu Vô Hạn. Trong thiên nhiên điều gì cũng thật hào phóng. Cây hào phóng ra lá, ra hoa, ra hạt. Muôn loài sống nhờ đó. Động vật có vú thì hào phóng cho sữa. Nguồn sữa mẹ tuôn chảy bao đời cứ thế nuôi lớn bao sinh linh. Tự nhiên luôn hào phóng tưởng như đến nỗi dư thừa.

Sữa - ở cây chính là nhựa sống - ở đất chính là mạch nước ngầm. Ma đạo biết điều này và đã không ngừng triển khai kế hoạch hủy hoại của chúng bằng nhiều cách. Khi sự cân bằng trong thiên nhiên bị phá vỡ, mạch nước nghẹt ngòi, nhựa sống nuôi dưỡng vạn vật và con người sẽ cạn kiệt. Dầu mỏ tưởng như là vô hạn, khai thác hàng trăm năm vẫn chưa hết? Ấy là vì người ta chưa biết rằng dầu khí chính là máu của mẹ đất. Hút mạch máu mãi, đến một lúc nhất định thì sẽ ra sao? Những cơn địa trấn, những đại hồng thủy, những gì là thảm họa cho muôn loài? Điều gì xảy ra trong quá khứ cũng sẽ lặp lại trong tương lai, nhưng quá khứ thì quá xa xưa nên người ta không nhớ tới, còn tương lai quá xa xôi nên ít kẻ quan phòng. Chỉ có Đấng Thiên Cổ là quan phòng mọi sự.

Từ thời vô thủy cho đến bây giờ, con người đã mang hàng vạn thân hình trong những lần hiện thành nhục thân trong quá khứ, chỉ có thể so sánh với tổng số những hạt cát trong Vũ trụ. Tuy nhiên, con người hiếm khi sử dụng những thân tướng này cho mục đích nào xứng đáng, thường chỉ lãng phí bằng cách làm những việc như động vật vẫn làm, lặp đi lặp lại nhiều lần.

A Đường cũng như mọi sinh linh trên đời, vốn không có giới tính, vốn đã sinh ra với thân nam và nữ trong vô số thời kỳ và ở mọi bình diện,
và trong mỗi hiện thân phải có cha và mẹ, như vậy y đã tạo mối liên hệ cha mẹ một cách không thể tránh được với tất cả chúng sinh. Vì niềm tin quyết về mối quan hệ thân thuộc này của tất cả chúng sinh mà Tâm Bồ-đề và Đại Bi của hắn phát khởi.

Bồ-đề (Bud-dha) hay Phật Đà, là phiên âm từ tiếng Ấn Độ, nghĩa là Giác Ngộ. Có vị Phật nói: "Ta là Phật - người giác ngộ, chúng sinh (tất cả mọi sinh linh) cũng sẽ giác ngộ." Đơn giản thế thôi, nhưng đời sau tôn kính và sùng mộ quá đỗi nên biến Phật thành một địa vị độc tôn, rồi dịch ra thành: "Ta là Phật đã thành, chúng sinh là Phật sẽ thành." Nghĩ rằng Phật là một ai đó, một QUẢ VỊ kinh khủng khiếp, cao tột độ, khó với tới lắm. Mặc định là phải tu - phải học - phải hành vô lượng kiếp mới đạt được.

Quả thực là như vậy, không dễ mà "giác ngộ"- hiểu được sâu sắc chân lý hay một điều gì. Giác ngộ rồi thì để đó hay làm gì mới là vấn đề sau nữa. Giác ngộ rồi thì "giải thoát" khỏi mọi khổ đau hay chăng? Niết bàn tuyệt đối sung sướng vô hạn hay chăng? Có lẽ vậy ... chỉ những ai đã giác ngộ mới biết Giác Ngộ thực chất là gì. Cũng như, chỉ những ai đã Sống mới biết thực ra Sống là gì? Sống có vô hạn kiểu cách, cũng như vô số dạng thức mà...

Trong kiếp sống ấy, A Đường đã được làm mẹ. Hắn đăng nhập vào cuộc đời này bằng thân nữ, để hiểu hay giác ngộ về Tình Yêu Vô Hạn. Để hiểu những đam mê, đớn đau, hy sinh, nỗ lực nào đã sinh ra và dưỡng nuôi chính hắn cũng như tất thảy hồng trần. Kiểu mẫu và cách thức nào mà Thiên Cổ Đế tạo dựng trần gian? Cưu mang nào đi cùng năm tháng? Gắn bó nào mãi chẳng chia lìa?

Dịu dàng, kiên nhẫn, bao bọc thay là Tình Yêu Vô Hạn có trong mỗi bà mẹ sẵn sàng mọi lúc khi con khóc. Như dòng sữa xoa dịu mọi cơn khát luân hồi, như sự hiện diện làm an tâm giấc ngủ, như giác ngộ nào bình dị đến phi thường!


[ Tán thán Tứ Đại Trọng Ân Đất Nước Gió Lửa ]


Tứ Đại Đồng Ca


☆ Đất…

Đất đai đá ngọc… Sữa Ngà Nguồn Thiêng gieo chủng sinh!

Bao kiếp âm thầm lặng lẽ miên trường…

Tình thương chan chứa suốt thinh không!

Đức Ân Vô Tận Vô Cùng ai thấu tri?


Âm thầm vòng quay…

Không quãng hao gầy!

Hoán Luân Nhật Nguyệt đêm ngày mật miên yêu thế nhơn!


☆ Nước…

Có khi tĩnh lặng khi bồng bềnh khi tuôn láng linh!

Chuyên chở trong mình non nước hữu tình… 

Phù sa mang đến khắp nơi nơi…

Lắng sâu tâm mạch suối nguồn yêu thương chí chơn!


Suối Nguồn Hồng Ân

Trong suốt vô ngần!

Chứa chan vô tận Cội Nguồn Tình Yêu nhất như! 


☆ Gió…

Có khi thinh lặng khi nhàn ru khi bão giông…

Da diết tự mình tha thiết ân tình!

Người nơi nhơn thế có hay chăng?

Gió miên thinh vọng Chơn Nguồn Thiêng thẳm sâu!


Con Đường Tình Yêu 

Không ít không nhiều.

Trước sau như một vỗ về yêu thương không giới ranh!


☆ Lửa…

Nấu nung tinh luyện hững hờ liu riu khi hãn hung!

Dung chứa tâm tình khi ấm khi nồng…

Vầng Dương lan tỏa khắp không gian!

Lửa mang năng lượng vĩnh hằng yêu thương chẳng nguôi!


Vô Thường Nhơn Gian

Thay thế Chơn Thường!

Hiểu ra… 

Huynh Đệ Đại Đồng Càn Khôn không cách xa!


☼ Thể theo điệu lý Trăng Khu Dạ Khúc


   

Friday, April 26, 2024

C81: Be Still My Soul

 Chương 81:

Ngây thơ vô tội khi sinh ra và rồi ngây ngô vô số tội lìa đời. Đời này tiếp nối đời nọ, con cái tiếp nối mẹ cha... Cứ thế phải chăng quả địa cầu được Thiên Cổ Đế dựng nên để làm quán trọ miễn phí cho vô số tội tình? Tội tình nào khiến sinh linh cứ mãi khổ đau?

Thế giới hồng trần cũng như thế giới trẻ thơ. Thế giới tâm linh cũng như tuổi mới lớn. Thế giới vĩnh hằng cũng như tuổi trưởng thành.

Một đứa trẻ sơ sinh thì chỉ biết khóc và bú sữa. Bú nhiều quá thì cũng khóc vì đau bụng. Chưa tiêu hóa hết mẻ sữa này đã tiếp mẻ sữa khác thì đầy hơi trớ ọe. Ti rồi thì ỉ đùn đái dầm cũng chẳng thể tự lo. Tuổi mới lớn thì đẹp đẽ và mơ hồ. Tuổi trưởng thành, một khi đã bước vào ngưỡng cửa ấy, thì mọi sự hoàn toàn khác.

Phải chăng một khi đã bước chân vào cõi Vĩnh Hằng thì bản thể sinh mệnh sẽ bất tử bất diệt, quá cả sinh diệt của một quả địa cầu, của một kiếp đời? Sống vĩnh viễn mãi mãi như vậy phải chăng là nhàm tẻ buồn chán, già nua?

Vất vả làm sao để chăm sóc bú mớm từng chút cho một Đứa Trẻ?
Vất vả thế nào để các Đấng Thiên Cổ tạo nên Hồng Trần?
Vất vả bao nhiêu để các Bậc Tiền Hiền kiến thiết Nhân Gian?

Bao nỗ lực, bao công sức, bao minh triết, bao kinh nghiệm? Vậy mà để rồi con cháu lớn lên "ăn cháo đá bát", láo toét xấc xược, khinh rẻ cổ nhân, những ai, những gì đã sinh ra và tạo nên mình? Để rồi tự phong hay được phong những chức sắc địa vị tâm linh nào? Đấng Vô Danh cười ngài "Cầu Danh Bồ Tát" quá ư câu nệ? Đấng Thiên Cổ cười Phật thế gian chỉ như thiếu niên sốc nổi bốc đồng?

A Đường cũng cười chính hắn một đời đa mang cơ sự trời đất. Để rồi hắn lại tung hê tất cả vào thực tại phiêu diêu bồng bềnh, nơi hắn tưởng Thiên Cổ Đế trong từng điều, từng điều ...

Đã từ lâu hắn mất đi sự KINH TỞM và SỢ HÃI. Bởi bất cứ điều gì hắn ghê tởm hóa ra cũng nằm trong chính hắn vậy, chỉ là hắn không hề phát giác. Hắn rất sợ rắn. Song khi bước chân vào Ma Đạo đã làm bạn với thú cưng này thân thiết đến nỗi có thể gối đầu lên nó mà ngủ. Hắn cũng sợ rất nhiều điều, sau đó nhận ra những nỗi sợ đều không thực đáng sợ như vậy.

Khi ở trong Vô Cực Chi Không, rảnh rỗi đến nỗi hắn đã tự mình sáng tác một ngàn lời ca cho một ngàn khúc nhạc, tự hát tự nghe. Để sau này có dịp, có ai phù hợp thì hắn lại lôi ra ca lại. Nhạc cũ ca lại cũng chẳng sao, miễn chính hắn tự mình tâm đắc là được. Nhiều lời đến nỗi quên lời, đôi khi phải bịa ra cho phù hợp giai điệu cũ. Mà chất giọng trầm ấm ngân vang khiến toàn cõi vắng lặng cũng xao động.

Lời kẻ tình si thì bao giờ cũng ngọt ngào tha thiết. Hắn lại si tình với cuộc đời đến vậy. Bảo sao giọng nói cất lên không có sức lay động vô cùng...

Be Still My Soul

https://youtu.be/S2dWpkAuFyw?si=CWIb1xWqL8_ReIBA

https://youtu.be/hqgC1tqifV8?si=TcmtGhhI3RGUHD0b

https://youtu.be/CmNXeReZqAg?si=9_L7sComVCy_1BfC

https://youtu.be/QYbX9wmQTlI?si=LxsNjiN0ZcHdQGSh 

https://youtu.be/pwkPsKe-39Y?si=jQ4fba4k2UQ4ysIP


Tuesday, January 9, 2024

C80: Bóng Mây Sinh Tử

Chương 80: Bóng Mây Sinh Tử

Sinh Tử chỉ như đám mây trôi, thoáng có thoáng không một đời.

Tất thảy hữu tình đều đến và đi như những đám mây ngang trời như thế. Bất biến - duyên tùy ... Nào ai biết trước được sự hội ngộ hay chia lìa bất kỳ của những đám mây? Mỗi cơn gió thổi là một sự gặp gỡ và chia xa. Khi linh hồn theo gió bay đi, bỏ lại xác thân không nuối tiếc. Có hay chăng một hành trình mới bắt đầu, sẽ có những bạn đường mới và thân thương mới?

Hắn thường mơ về vô số những bóng mây khi ngước nhìn bầu trời xanh vời vợi. Rồi lại nhớ bầu trời không một gợn mây khi vô số những đám mây kết tụ. Trong những đám mây có hắn và những người bạn, chim chóc, cỏ cây, hoa lá, núi sông, tất cả ... đều gặp gỡ và chia xa. Những hạt mưa là nước mắt mừng vui hay buồn rầu... Liệu tất cả sẽ gặp lại nhau vào một lúc nào đó, ở đâu đó, dưới hình hài nào đó? Có phải đấy chính là luân hồi? Có phải luân hồi là khổ? Sinh tử là đáng chán, và Đau Khổ là chân lý của Đời Sống Hiện Hữu này? Như một vị "Phật" đã nói...

Đại Giác Giả mà cũng chỉ nông cạn đến thế...

Người ta thường coi lời nói hay một sự lặp lại theo thói quen nào đó là chân lý, rồi mặc nhiên đời này tiếp đời nọ tôn thờ, sùng bái những điều huyễn hoặc. Sự thật tột cùng chẳng mấy ai đoái hoài khắc khoải. Người ta muốn ăn liền một món "giả lý" được dọn sẵn và gọi món đó là "chân lý". Chân Lý vô hạn và Sự Thực bao la thì chỉ có thể tự thân thấu hiểu.

Thời trang tín ngưỡng của con người cũng thay đổi theo thời gian và không gian. Nơi này có mốt sùng đạo Phật, nơi kia có mốt sùng đạo Hồi, đạo Chúa, ... Nào ai biết thời trang chỉ là quần áo mặc ngoài thân, khi bỏ thân rồi thì chẳng còn thời trang gì cả ngoài linh hồn bản thể trần trụi.

Cứ như động vật thì thật đơn giản, suốt đời chẳng mặc gì ngoài lớp da lông. Ấy vậy mà khỏe nhẹ vô cùng. Phải chăng ấy là địa đàng hay thiên đàng nào đó, khi mọi sự xấu hổ về bản thể chân thật chẳng hề tồn tại. Từ khi sinh ra đến lúc chết đi chẳng gì che giấu, như thể chẳng có lỗi lầm hay khiếm khuyết gì...

Con người và muôn loài trần truồng như vậy, có phải là khỏe nhẹ lắm không? Đâu cần may mặc khâu vá, đâu cần dệt vải, trồng bông làm áo quần. Da được tối đa hô hấp và sức đề kháng mạnh mẽ với mọi điều kiện tự nhiên nóng lạnh bất kỳ. Không phải là không có người từng sống thật như vậy, trần truồng trên đỉnh núi tuyết ...

- - -

Ở hạ giới có kẻ vì muốn ích kỷ lợi thân, muốn thỏa mãn nhu cầu đực cái mà suốt ngày suy ngẫm về thời trang Hồi Đạo. Vốn được nhà tạo mẫu khi xưa vô tình tô vẽ bằng những chất liệu sẵn có của thời đại ấy. Chuyện lấy 12 vợ hoặc hơn thế đơn giản là vì chiến tranh không mong muốn khiến đực chết, mà cái nhiều. Số đực còn lại phải lấy cái để lo cho cái có chỗ ăn, chỗ nằm,
chỗ dựa. Không phải thế là hay, là thích. Bởi vì các cái cùng nhà cũng ghen ghét tị hiềm nhau sứt đầu mẻ trán. Như từ thủa xưa bao đời con của các vua và các cái cũng đánh lộn bất hòa, giết nhau như ngóe ... Song lịch sử vẫn thường được tô hồng cho hậu thế suýt xoa.

Khi thiên giới muốn mở rộng bờ cõi, hạ giới ngày càng xuất hiện nhiều tiên nhân đầu thai. Song có câu ngu dốt cộng nhiệt tình bằng phá hoại. Những vị tiên non trẻ nhiệt tình quả thực gây không ít chướng ngại và tai tiếng. Ngay đến cả những vị đại thượng thủ còn mắc phải những sai lầm nghiêm trọng không thể sửa chữa, huống chi là ...

A Đường đã phải trả giá cho sự lạm quyền và tự ý quyết định chuyện đại sự trong trời đất. Hình phạt cho hắn không chỉ về thể xác mà cả tinh thần. Phải vô cùng lâu mới hóa giải được những rắc rối mà hắn đã gây ra. Khi tà khí ma chướng ngập tràn thiên hạ, hắn chỉ có thể hối tiếc chính mình đã mở đường cho hươu chạy, mở đường cho trùng trùng duyên khởi vô minh. Dẫu hắn tưởng rằng chẳng có gì là đáng sợ... khi nhân tố đủ đầy, vô số trái ác này nở ... Vậy mới hay: tác nhân - hạt nhân - hạt giống gây trồng quan trọng đến nhường nào.

Dẫu sao dù đúng hay sai, hắn chính là nhân tố mở đường cho bao sự triển khai gấp rút chẳng thể chậm trễ. Các vị tiên tửu xưa vốn quan liêu chỉ tìm vui tiên cảnh thì nay nghiêm túc hạ phàm liên tục để thực nghiệm độ nhân. Bao cơ sự biến đổi chóng vánh trong 1 vạn năm thời gian thiên giới khiến thiên giới thay hình đổi dạng chẳng thể nhận ra. Kỳ vĩ trên địa hạt tinh thần ảo diệu hơn những gì mắt thấy tai nghe vô cùng.

Trong lúc đó, A Đường vẫn bị giam trong Vô Cực Chi Không, vô cùng nhàm chán và tẻ nhạt. Hắn còn tưởng rằng đó là Vô Dư Niết Bàn - Chân Phúc Vĩnh Hằng - Chân Lý Vô Ngã gì đó kinh khủng lắm. Mỗi ngày đều suy ngẫm về Tính Không đến nỗi đầu hắn chẳng có một điều gì khác ngoài chữ số 0 to đùng. Đâu hay rằng "Chân Không" kia thực có chí ít cũng là một mình hắn đang tồn tại.

Luẩn quẩn loanh quanh trong những cái chân - lý cũ rích giới hạn và quan trọng hóa nó, cho rằng đó là tối hậu, số rách, chẳng còn gì hơn thế nữa ... để rồi AQ tự hào về chính mình, là một loại bệnh lý mãn tính mà thiên hạ hiếm ai tránh khỏi. Ở tiên nhân thì điều đó thể hiện trong suy nghĩ và lời nói, ở phàm nhân thì hành động và việc làm.

Mục Đích dẫn tới Con Đường. Mục đích của con vật chỉ đơn giản là sinh tồn - duy trì sự sống thể xác. Con Đường đơn giản là bản năng sống: ăn uống ngủ nghỉ, bài tiết chất thải, và giao phối. Còn mục đích của con người là gì?

Phải chăng là Tinh Thần? Là vươn tới và ôm lấy điều gì vĩnh hằng, vô hạn, nằm ngoài thân xác? Là Tri Thức hay Tình Yêu Vô Hạn, là Thiên Cổ Đế sáng tạo ra vô vàn hết thảy sự sống sinh loài?

Hay chẳng là gì ngoài ngụ ngôn đực cái như trong câu chuyện về sáng thế ký ngày xửa ngày xưa?

Mục đích của con người là sống và sống thật ngây thơ vô tội, tò mò về tất cả cuộc đời ...