Tuesday, January 9, 2024

C80: Bóng Mây Sinh Tử

Chương 80: Bóng Mây Sinh Tử

Sinh Tử chỉ như đám mây trôi, thoáng có thoáng không một đời.

Tất thảy hữu tình đều đến và đi như những đám mây ngang trời như thế. Bất biến - duyên tùy ... Nào ai biết trước được sự hội ngộ hay chia lìa bất kỳ của những đám mây? Mỗi cơn gió thổi là một sự gặp gỡ và chia xa. Khi linh hồn theo gió bay đi, bỏ lại xác thân không nuối tiếc. Có hay chăng một hành trình mới bắt đầu, sẽ có những bạn đường mới và thân thương mới?

Hắn thường mơ về vô số những bóng mây khi ngước nhìn bầu trời xanh vời vợi. Rồi lại nhớ bầu trời không một gợn mây khi vô số những đám mây kết tụ. Trong những đám mây có hắn và những người bạn, chim chóc, cỏ cây, hoa lá, núi sông, tất cả ... đều gặp gỡ và chia xa. Những hạt mưa là nước mắt mừng vui hay buồn rầu... Liệu tất cả sẽ gặp lại nhau vào một lúc nào đó, ở đâu đó, dưới hình hài nào đó? Có phải đấy chính là luân hồi? Có phải luân hồi là khổ? Sinh tử là đáng chán, và Đau Khổ là chân lý của Đời Sống Hiện Hữu này? Như một vị "Phật" đã nói...

Đại Giác Giả mà cũng chỉ nông cạn đến thế...

Người ta thường coi lời nói hay một sự lặp lại theo thói quen nào đó là chân lý, rồi mặc nhiên đời này tiếp đời nọ tôn thờ, sùng bái những điều huyễn hoặc. Sự thật tột cùng chẳng mấy ai đoái hoài khắc khoải. Người ta muốn ăn liền một món "giả lý" được dọn sẵn và gọi món đó là "chân lý". Chân Lý vô hạn và Sự Thực bao la thì chỉ có thể tự thân thấu hiểu.

Thời trang tín ngưỡng của con người cũng thay đổi theo thời gian và không gian. Nơi này có mốt sùng đạo Phật, nơi kia có mốt sùng đạo Hồi, đạo Chúa, ... Nào ai biết thời trang chỉ là quần áo mặc ngoài thân, khi bỏ thân rồi thì chẳng còn thời trang gì cả ngoài linh hồn bản thể trần trụi.

Cứ như động vật thì thật đơn giản, suốt đời chẳng mặc gì ngoài lớp da lông. Ấy vậy mà khỏe nhẹ vô cùng. Phải chăng ấy là địa đàng hay thiên đàng nào đó, khi mọi sự xấu hổ về bản thể chân thật chẳng hề tồn tại. Từ khi sinh ra đến lúc chết đi chẳng gì che giấu, như thể chẳng có lỗi lầm hay khiếm khuyết gì...

Con người và muôn loài trần truồng như vậy, có phải là khỏe nhẹ lắm không? Đâu cần may mặc khâu vá, đâu cần dệt vải, trồng bông làm áo quần. Da được tối đa hô hấp và sức đề kháng mạnh mẽ với mọi điều kiện tự nhiên nóng lạnh bất kỳ. Không phải là không có người từng sống thật như vậy, trần truồng trên đỉnh núi tuyết ...

- - -

Ở hạ giới có kẻ vì muốn ích kỷ lợi thân, muốn thỏa mãn nhu cầu đực cái mà suốt ngày suy ngẫm về thời trang Hồi Đạo. Vốn được nhà tạo mẫu khi xưa vô tình tô vẽ bằng những chất liệu sẵn có của thời đại ấy. Chuyện lấy 12 vợ hoặc hơn thế đơn giản là vì chiến tranh không mong muốn khiến đực chết, mà cái nhiều. Số đực còn lại phải lấy cái để lo cho cái có chỗ ăn, chỗ nằm,
chỗ dựa. Không phải thế là hay, là thích. Bởi vì các cái cùng nhà cũng ghen ghét tị hiềm nhau sứt đầu mẻ trán. Như từ thủa xưa bao đời con của các vua và các cái cũng đánh lộn bất hòa, giết nhau như ngóe ... Song lịch sử vẫn thường được tô hồng cho hậu thế suýt xoa.

Khi thiên giới muốn mở rộng bờ cõi, hạ giới ngày càng xuất hiện nhiều tiên nhân đầu thai. Song có câu ngu dốt cộng nhiệt tình bằng phá hoại. Những vị tiên non trẻ nhiệt tình quả thực gây không ít chướng ngại và tai tiếng. Ngay đến cả những vị đại thượng thủ còn mắc phải những sai lầm nghiêm trọng không thể sửa chữa, huống chi là ...

A Đường đã phải trả giá cho sự lạm quyền và tự ý quyết định chuyện đại sự trong trời đất. Hình phạt cho hắn không chỉ về thể xác mà cả tinh thần. Phải vô cùng lâu mới hóa giải được những rắc rối mà hắn đã gây ra. Khi tà khí ma chướng ngập tràn thiên hạ, hắn chỉ có thể hối tiếc chính mình đã mở đường cho hươu chạy, mở đường cho trùng trùng duyên khởi vô minh. Dẫu hắn tưởng rằng chẳng có gì là đáng sợ... khi nhân tố đủ đầy, vô số trái ác này nở ... Vậy mới hay: tác nhân - hạt nhân - hạt giống gây trồng quan trọng đến nhường nào.

Dẫu sao dù đúng hay sai, hắn chính là nhân tố mở đường cho bao sự triển khai gấp rút chẳng thể chậm trễ. Các vị tiên tửu xưa vốn quan liêu chỉ tìm vui tiên cảnh thì nay nghiêm túc hạ phàm liên tục để thực nghiệm độ nhân. Bao cơ sự biến đổi chóng vánh trong 1 vạn năm thời gian thiên giới khiến thiên giới thay hình đổi dạng chẳng thể nhận ra. Kỳ vĩ trên địa hạt tinh thần ảo diệu hơn những gì mắt thấy tai nghe vô cùng.

Trong lúc đó, A Đường vẫn bị giam trong Vô Cực Chi Không, vô cùng nhàm chán và tẻ nhạt. Hắn còn tưởng rằng đó là Vô Dư Niết Bàn - Chân Phúc Vĩnh Hằng - Chân Lý Vô Ngã gì đó kinh khủng lắm. Mỗi ngày đều suy ngẫm về Tính Không đến nỗi đầu hắn chẳng có một điều gì khác ngoài chữ số 0 to đùng. Đâu hay rằng "Chân Không" kia thực có chí ít cũng là một mình hắn đang tồn tại.

Luẩn quẩn loanh quanh trong những cái chân - lý cũ rích giới hạn và quan trọng hóa nó, cho rằng đó là tối hậu, số rách, chẳng còn gì hơn thế nữa ... để rồi AQ tự hào về chính mình, là một loại bệnh lý mãn tính mà thiên hạ hiếm ai tránh khỏi. Ở tiên nhân thì điều đó thể hiện trong suy nghĩ và lời nói, ở phàm nhân thì hành động và việc làm.

Mục Đích dẫn tới Con Đường. Mục đích của con vật chỉ đơn giản là sinh tồn - duy trì sự sống thể xác. Con Đường đơn giản là bản năng sống: ăn uống ngủ nghỉ, bài tiết chất thải, và giao phối. Còn mục đích của con người là gì?

Phải chăng là Tinh Thần? Là vươn tới và ôm lấy điều gì vĩnh hằng, vô hạn, nằm ngoài thân xác? Là Tri Thức hay Tình Yêu Vô Hạn, là Thiên Cổ Đế sáng tạo ra vô vàn hết thảy sự sống sinh loài?

Hay chẳng là gì ngoài ngụ ngôn đực cái như trong câu chuyện về sáng thế ký ngày xửa ngày xưa?

Mục đích của con người là sống và sống thật ngây thơ vô tội, tò mò về tất cả cuộc đời ...


No comments:

Post a Comment