C85: Những nỗi sợ hãi
Ai đã làm cha mẹ đều biết phải bao công lao khó nhọc mới sinh ra và dưỡng nuôi được một đứa trẻ. Lại một lần cho bú, chắt chiu từng giọt sữa, từng dưỡng chất tinh túy nhất của người mẹ. Lại một lần tã ướt phải thay, hàng chục lần tã ướt phải thay trong ngày. Lại một ngày dài chăm bẵm hát hò, ru con bồng bế. Lại một ngày vội vội vàng vàng ăn cuống ăn cuồng để lại có mặt khi con khóc. 365 ngày đầu đời của một đứa trẻ chỉ quanh đi quẩn lại là trung tâm vũ trụ của gia đình. Nếu là mẹ hoặc cha đơn thân, không có ai khác ngoài chính mình chăm sóc con thì vất vả đến nhường nào? Lại nữa, thời mà không có tã bỉm "vứt đi", phải thay giặt phơi phong liên tùng tục, ngày nắng đã vậy, ngày mưa thì sao? Giàu có đã vậy, nghèo nàn thì sao? Biết bao cố gắng từng ngày của cha của mẹ, nâng niu chăm sóc hy sinh mọi điều vì con.
... Để rồi, khi con người lớn lên cứ thế chết như ngả rạ trên những bãi chiến trường vô nghĩa, trong suốt nhiều thời đại, nhiều quốc gia, hoặc chết mòn trong những vòng lặp bế tắc của đời cơm áo. Những kẻ giàu thì cứ giàu mãi còn những kẻ nghèo thì cứ nghèo mãi, phần đa là thế. Từ lâu người ta gắn chữ "nghèo" với chữ "khổ", cũng là phải bởi vì những ai chưa từng nghèo thật sự thì không thể biết được nó khổ đến thế nào. Nghèo đến nỗi không có miếng cơm, miếng nước, manh áo, đến nỗi không có thời gian để thở. Đầu tắp mặt tối quần quật làm lụng mà vẫn không đủ cho mình và gia đình ... nheo nhóc!
Mấy ai tự nguyện và thích thú được nghèo khó khổ cực? Mấy ai nhớ rằng khi sinh ra, mình chỉ là một mớ thịt èo uột, yếu ớt, trần trụi, chẳng thể làm gì ngoài khóc. Nếu không vì được mẹ cha hay ai đó chăm bẵm từng ngày thì chẳng có mảy may sinh tồn được hay chỉ tự hào về bản sự, sự nghiệp, tài sản những vật ngoài thân?
Mấy ai vui trong cảnh nghèo, vui trong cảnh khổ? Người ta luôn sợ cái nghèo, phòng bị, tìm cách tích trữ, dành dụm bằng cách này hay cách khác đất đai, vàng bạc, cơ ngơi, ... để còn thừa kế, truyền lại cho con cháu.
Có một thí nghiệm rất thú vị liên quan đến nỗi sợ hãi. Chứng minh rằng mọi sinh vật đều thừa hưởng những ADN cảm xúc (thọ tưởng) từ tổ tiên mình. Người ta thử nuôi những con giun đất và khi cho ăn thì làm điện giật chúng chỉ đủ đau chứ không giết chết, cùng lúc ấy họ bật sáng bóng đèn. Qua vài lần điện giật đồng thời bóng đèn sáng, đến một lúc dù không giật điện nữa mà chỉ bật đèn, giun vẫn có phản xạ giật nảy người và co quắp như bị điện giật. Họ quan sát thấy những lứa giun sau được sinh ra bởi những con giun ấy cũng có phản xạ giật y như thế khi chỉ bật đèn. Thậm chí khi họ nghiền chúng thành thức ăn và cho những con giun khác ăn cũng khiến chúng hình thành phản xạ co giật tương tự chỉ với bóng đèn.
Kết luận rằng có sự liên hệ vô cùng mật thiết giữa thể xác và thể vía (cảm xúc) chứ chưa nói đến trí khôn hay trí tuệ. Khi những con giun bị điện giật chúng cũng biết đau và nỗi sợ đau hình thành (sợ là một dạng cảm xúc cơ bản nhất đến thực vật cũng có). Khi thế hệ ông bà cha mẹ có những nỗi sợ hoặc nỗi đau nào, tất nhiên đời con cháu sẽ có cùng một dạng cảm xúc ấy từ trong vô thức - di truyền dạng thể này không phải là di truyền thể xác nhưng còn đặc thù hơn nhiều những di truyền vật lý.
Nếu cả một quốc gia từng chịu cảnh nghèo đói, chiến tranh, khổ cực... nếu cả một thế hệ chịu cảnh nô lệ không có sự tự do, bị bạo hành vũ lực đàn áp, bị giận dữ la hét đánh đập thì đời con cháu cũng mang theo những mã gen như vậy.
Lại nói đến thịt động vật, có cái chết nào mà dễ chịu nhẹ nhàng, chẳng hề đáng sợ, không đau đớn khi trở thành thức ăn cho kẻ khác. Con người hay con gì ăn vào những sự đau đớn sợ hãi thì cũng dần trở nên đầy sợ hãi như loài vật vậy.
Con người luôn có vô vàn những nỗi sợ. Sợ hãi dẫn đến lo lắng. Lo lắng rồi lại sợ hãi, quẩn quanh trong những vòng lặp lo sợ ... đến nỗi mụ mị đầu óc, chẳng còn tâm trí đâu nghĩ tới những gì là vô hạn, những gì trong thế giới tinh thần hào phóng ra hoa.
Có những kẻ không sợ gì, chẳng sợ trời chẳng sợ đất, không sợ chết, cũng chẳng sợ giết người, phạm tội xấu ác bất kể. Những kẻ ấy thực ra là rất gần với Thiên Cổ Đế, rất gần với Tình Yêu Thương không ngăn ngại, không sợ hãi ... nếu xa lìa mọi mộng tưởng điên đảo...
Vậy nên Thiên Đế Con mới nói: "Ta đến không phải vì những người công chính mà cho kẻ có tội"
Rồi mới có phép - lễ "rửa tội" tổ tông - tội từ thủa hồng hoang xa lắc xa lơ có hai người đầu tiên phạm phải !
Đời này đời nọ, A Đường luôn lo sợ rằng hắn là kẻ vô dụng, sống đời vô nghĩa. Hắn cứ chăm chăm làm sao để khỏi trở nên bất tài vô dụng, phải chăng bởi ông bà cha mẹ hắn cũng từng có nỗi sợ dai dẳng ấy trong những đời sống mỏi mòn ở trần gian... Hắn nghiên ngẫm thiên kinh vạn quyển, cốt chỉ mong tìm được một diệu kế cho giấc mộng tang bồng, giấc mộng tái sinh vô ưu nào.
Song không thể! Chừng nào thiên hạ còn ưu sầu, hắn còn ưu tư, quằn quại, co quắp, hệt như những con giun trong thí nghiệm kể trên. Chỉ vì đã quen với những cơn đau nên phản xạ vô điều kiện!
No comments:
Post a Comment