Thursday, March 24, 2022

Phục Vụ Thế Gian

 Mọi phán xét từ bên ngoài đều dẫn đến những hệ lụy nghiêm trọng trong sự hiểu biết toàn diện về tất cả. Vì lý do này, tính cá nhân được chân thực tồn tại để những góc nhìn, phương thức tiếp cận được xem xét một cách sâu sắc trong con mắt Vô Hạn. Tư Hữu chính là một hệ quả của cõi Vật Chất, và nó được trung hòa với cõi Tinh Thần bằng cách chuyển động quân bình giữa Có và Không - Sống và Chết. Khi một cá nhân nhận thấy được Tư Hữu vốn là Tạm Thời, cá nhân ấy hẳn đã qua nhiều lần Sinh Diệt. Khi nhận thức này trở nên trọn vẹn, người ta thường muốn "cho đi" hay "sẻ chia" bất kỳ điều gì mình có, cho những ai đang cần. Đây là kết quả tự nhiên không thể tránh của quá trình phát triển. Những Bậc Giác Ngộ khi xưa cũng như ngày nay, đều đi đến một điểm sẻ chia điều mà có thể gọi tắt là "Tình Thương Yêu" như thế. Chỉ khi yêu, người ta mới cho nhau tất cả! 

Cũng có khi vì ghét bỏ, hận thù mà con người cho nhau những điều gây đau khổ, ví như chiến tranh. Đây là một để tài chiếm trọn bao giấy mực của sử sách. Nếu như ai ai cũng bình tâm suy nghĩ về những mâu thuẫn xảy ra trong đời. Ai cũng nghĩ cho những gì người kia cảm nhận, thì sự hiểu biết nào đưa con người ta tới bãi chiến trường?


Sự hiểu biết về "CHỦ QUYỀN DÂN TỘC" - "LÒNG YÊU NƯỚC" !

Hãy khoan nói về sự việc chiến tranh, cái vốn là một trò chơi dưới bàn tay tàn bạo, dựa trên những sinh tử của một đời. 

Trước hết, niềm tự hào về những gì ta là, ta có, cái nghịch lý thay lại luôn thay đổi biến động không ngừng. Người ta tự hào về hoàn cảnh gia đình, nơi sinh ra lớn lên, hay thậm chí chỉ là về những điều bình dị như "lũy tre làng", "bờ đê xanh", "bóng cau với con thuyền", "một dòng sông" nào đó. Bởi vì tất cả đều đẹp, tất cả đều đáng quý, đáng tôn trọng tự hào! Dĩ nhiên là không ai không yêu tiếng mẹ đẻ, yêu văn hóa phong tục quê hương. Dân tộc nào mà không tự hào về lịch sử đã qua của riêng họ? Ai muốn lãng quên cái hào hùng hay bi tráng của thời gian khó xa xưa? Vậy nên con người ta được dạy từ khi sinh ra là phải ghi nhớ về LÒNG ÁI QUỐC. Nếu có ai đó ghét quốc gia mình đang sống quá, thì cũng không thể nào quay lưng với những gì cha ông đã dày công để lại. Niềm tự hào đưa người ta đi xa hơn, tới độ dám hy sinh cả tính mạng để "bảo vệ" những điều được cho là xuất phát từ lòng yêu nước. Khi nhận ra sự thật rằng, những hy sinh ấy là vô nghĩa, liệu những chiến sỹ kia có oán than, tiếc hận một thời?


Vì sao lại vô nghĩa?! Bảo vệ những thứ thuộc về chủ quyền dân tộc, để chúng không bao giờ mất đi, để tiếng nói ngôn lời của cha ông không đi vào quên lãng! Tại sao nói vô nghĩa?! Ôi thiêng liêng hằng sống, có oán than nào trách nổi Vô Tình?!

Sự vô nghĩa trong việc chiến đấu chống lại những xâm phạm về "chủ quyền" xưa nay không ít. Bởi vì, thực ra điều đã gọi là chủ quyền, thực sự thuộc về một ai đó, hay một dân tộc nào đó, thì vốn đã nằm sâu trong huyết mạch, không thể bị phai mờ. Tiếng nói, dẫu có lãng quên, tất cả những hình thức sinh hoạt dù có thay đổi, ngoại hình dù có pha trộn, làm sao có thể thay đổi điều mà người ta sinh ra đã là. Chính là cái bản chất thực sự của linh hồn, cách suy nghĩ được cấu thành từ tổng quan dòng chảy xã hội. Như thế, có gì là mất đi, có gì là bất di bất dịch, trong cái tư duy không ngừng cải biến, giao hòa. 


Nói về lịch sử của Việt Nam, 2000 năm phong kiến Hán thuộc. Thời kỳ xưa, Tần Thủy Hoàng sau khi thống nhất Trung Hoa đã gửi binh lính đi khai hoang mở đất phương Nam. Vùng kinh tế mới là "Giao Chỉ" đã được nhắm tới bởi địa hình tiềm năng của nó. Khi ấy nhiều vùng núi thuộc tỉnh Vân Nam Trung Quốc vẫn là một địa phận thuộc Giao Chỉ, ngày nay tiếng nói của họ cũng có âm vực giống với người miền bắc Việt Nam. Khi qua vùng núi non hiểm trở và đến vùng đồng bằng, thì binh lính Hán gặp gỡ Việt Tộc trong những cuộc chiến dai dẳng. Nhớ khi Tần Thủy Hoàng cho quân lính đi đến xứ rừng thiêng nước độc, ông đã gặp phải sự phản đối trong quân đội. Ông bèn dùng Mỹ Nhân Kế, chọn ra những cung phi sinh đẹp, tập hợp những giai nhân xuất sắc trong khắp nơi và gửi họ theo cùng binh lính đi phương Nam. Kế này quả nhiên diệu dụng, binh lính không phàn nàn thêm tiếng nào và hăm hở lên đường. Số những người Hán nam và nữ đó tới Giao Chỉ rồi ở lại hoàn toàn, để "đồng hóa" với người dân trong nước. Đây là một bước đi rất nhẫn nại của Tần Đế khi xưa. Tâm cơ và Tâm trí của người đời xưa như thế nào, thì người đời nay mới thực sự thấy rõ.


Phục vụ Thế Gian luôn là nhu cầu và nguyện vọng của tất thảy mọi người. 

"Thương người như thể thương thân", nào ai muốn giết chóc gây họa cho người, nếu không vì bắt buộc?! Người ta hoàn toàn có trí khôn và sức lực để làm những điều to lớn, vĩ đại. Nhưng lại quá ngu ngốc dại khờ đến nỗi đi giết nhau trên chiến trường tàn khốc, vì những điều vô nghĩa?! 

Năm 1914, Thế chiến thứ nhất diễn ra, trong đêm giáng sinh năm đó, trên bãi chiến trường, binh lính Đức và Anh đã làm hòa trong giây lát, cùng hát lên bài "Silent Night", chia sẻ với nhau những món đồ riêng, chơi bóng đá ... Câu chuyện cảm động có thật và đã được dựng lại thành phim, thay lời nói lên ước mơ hòa bình của con người bao đời.

Câu hỏi đặt ra là: Bởi nỗi sợ hãi sâu sa nào? Mà những người lính trẻ khi đó, dù biết rằng cuộc chiến ấy là vô nghĩa, vẫn không ngừng ra trận? Tại sao không có một người dám đứng lên, họp tất cả những người lính còn lại, để đi tới tóm cổ mấy lão chỉ huy đầu sạn, thay vì bắn giết nhau vô nghĩa. Tại sao bao nhiêu người trai khỏe với trang vũ khí đẩy đủ, lại sợ hãi và răm rắp nghe lời những kẻ máu lạnh già nua? Abe nói: Nếu bạn trả lời được câu hỏi đó, bạn có thể giải quyết mọi vấn đề còn lại trên đời này. Không thể trả lời, phải chăng vì tình hình khi đó, nó là như thế. Khi Abe bằng tuổi đó, ông còn chưa "biết đọc", là thanh niên ngốc chẳng biết gì trên đời ngoài ăn với ngủ, nhìn thấy súng đạn máu me, ai chẳng sợ ?!


Giáo dục đưa con người ta vào những tham lòng ẩn khuất. Dạy trẻ thơ về sự hào hùng của chiến tranh. Giáo viên nào phải chịu danh "phản động" khi đưa ra những sự thật về đời? Tất cả bởi sự sợ hãi mất đi quyền lực vị kỷ của một tầng lớp cai trị nào. Thế gian sẽ về đâu, khi điêu linh khóc hận về lời gian dối?


No comments:

Post a Comment