Saturday, August 12, 2023

C72: Dĩ Vãng Vô Thường

Chương 72: Dĩ Vãng Vô Thường

Mấy mươi năm sau khi ông vua xứ nọ qua đời, có một nhà sư bất đắc dĩ "sinh vì Phật, sống vì Tình". Chuyện đời nhà sư si tình ấy nhuộm chất ngôn tình khiến hậu thế có kẻ còn đùa rằng: "Khi bạn sinh ra là một thằng đàn ông bình thường nhưng đời lại bắt làm Lạt Ma..."

Ở đây xin không đề cập tiếp đến Thương Ương Gia Thố - vị Đạt Lai Lạt Ma thứ 6 ở đất Tạng, mà vẫn xoay quanh câu chuyện về ông vua xứ Ấn: Shah Jahan, người đã chủ tâm xây dựng lăng mộ Taj Mahal như trong chương trước.

- - -

Ngoài việc nổi tiếng về sự giàu có và quyền lực bậc nhất thế giới lúc bấy giờ, Shah Jahan còn nổi tiếng về những đàm tiếu và bê bối đời tư. Ai cũng biết lúc người vợ yêu qua đời, nhà vua khi ấy mới 40 tuổi, độ tuổi còn trẻ đối với một ông vua. Sau khủng hoảng vì cái chết của người vợ, Shah Jahan đã hóa cuồng theo nghĩa đen mà nói.

Sử sách ghi lại một cách bóng gió, nói giảm nói tránh, chỉ nói là vua yêu người con gái ruột này nhất, và nàng nắm quyền kế vị hoàng hậu. Cả thiên hạ lúc bấy giờ bán tín bán nghi, cả hậu cung sục sôi mâu thuẫn. Lời đồn sớm được công nhận là sự thật, về hôn sự "không chính thức" giữa nhà vua và con gái ruột của mình - Jahanara. Vị công chúa này là con gái lớn của Shah Jahan và người vợ yêu đó. Khi mẹ qua đời, công chúa vừa tròn 17 tuổi, và đặc biệt xinh đẹp giống hệt người mẹ quá cố ... từ dáng vóc đến khuôn mặt, tính tình, trí tuệ.

Không lâu sau, Jahanara trở thành thế thân của mẹ, tức là vợ của cha mình. Không ai dám bàn cãi sự việc này bởi những ai hé răng thì đã tự chuốc họa vào thân theo cách nào đó. Khi ấy có nhà sử học người Pháp du lịch tới xứ nọ, rất ngạc nhiên và đặt câu hỏi thì vua biện luận rằng: "Sao người trồng cây lại không được ăn trái quả do chính mình đã gieo hạt?!" Người ấy cứng họng không biết nói gì hơn, đành ghi lại vào cuốn sổ du ký nguyên văn câu nói đó. Mấy trăm năm sau vẫn có người tin người nghi, người nói rằng tất cả những đồn đại loạn luân đó chỉ là hư cấu để bôi nhọ vị vua vĩ đại của đất nước họ, xỉ nhục văn hóa của nước họ, hạ thấp nhân cách của dân tộc họ...

Có bột mới gột nên hồ. Nếu không có quan hệ mờ ám nào đó giữa Shah Jahan và con gái ruột thì ai dám bịa đặt sự việc động trời đó. Sự thật là công chúa Jahanara cả đời không xuất giá, luôn ở bên cha mình cho tới tận lúc ông qua đời. Kể từ năm 17 tuổi tuổi, Jahanara là nữ vương có thực quyền và tài năng hơn tất thảy những anh chị em còn lại. Ở tuổi đôi mươi bà được sở hữu cả con dấu của vua, ngân khố quốc gia một tay bà quản lý. Bá quan văn võ phải xin ý của bà trước khi xin ý của vua nữa. Tóm lại vua đã giao toàn bộ quyền hành cho bà. Jahanara không lấy chồng cũng vì không muốn vương quyền lúc bấy giờ bị phân tán và li khai vào tay "người ngoài". Tuy bà vẫn mua thuyền và buôn bán xuất nhập khẩu với nhiều nước Châu Âu và là một nhà tài trợ rất hào phóng cho giáo dục và từ thiện.

Bê bối tình cảm và tình dục giữa Shah Jahan và con gái không ảnh hưởng đến việc xây lăng mộ Taj Mahal. Công trình này rốt cục cũng hoàn tất, chứng minh cho "tấm lòng" hay "tình yêu" của vua với hoàng hậu, trơ trơ cùng tuế nguyệt. Hai năm sau khi hậu qua đời, vua vẫn đau buồn và chìm đắm trong ảo giác, ai nấy biết việc này và đành tặc lưỡi thông cảm cho mọi chuyện khác. Không thể trách một vị vua quá si tình, vì quá nhớ thương người vợ cũ, lại luôn nhìn thấy hình bóng ấy trong con gái ruột kề cận mỗi ngày...

Chuyện gì tới cũng tới, khi Jahanara mang thai. Nhà vua đã ngang nhiên đề xuất hôn lễ cho chính mình và con gái ruột, song hội đồng nguyên lão và tòa án kịch liệt ngăn cản. Hôn lễ chính thức không bao giờ được tổ chức song ai nấy đều đổ mồ hôi hột về tương lai của đứa trẻ. Sự lo xa không cần thiết, bởi nội cung đã dậy sóng từ lâu. Những bà vợ còn sống của vua đã phải cắn răng chịu đựng từ thời mẹ của Jahanara được độc sủng. Nay đến cả con gái ruột của bà ta cũng càn rỡ như thế... Thê thiếp có phải là thiếu đâu mà lấy cả con mình?

Cây kim trong bọc còn có ngày tòi ra nữa là một sự rành rành như thế. Bao âu yếm ôm hôn ngay trước đại chúng, có mù cũng thấy đây không phải tình cha con bình thường. Vậy là đứa con do Jahanara sinh ra, vốn khỏe mạnh nhưng chết ngay sau đó ít lâu.

Làm cách nào để khiến một đứa trẻ sơ sinh chết yểu thì không quá phức tạp, và ai là người trực tiếp hay gián tiếp giết hại nó cũng không phải chịu truy cứu, bởi trong ngoài đều thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng tày đình. Vua cũng buồn nhưng còn người còn đẻ tiếp... Hậu cung chỉ ghi chép đại khái, cũng chẳng nói tên đứa trẻ, mà chỉ nói "một hoàng tử qua đời khi vừa sinh, không rõ mẹ". Một vài hoàng tử hay công chúa khác cũng chết yểu, không rõ mẹ... Chuyện giết con vì ghét mẹ, giết con để mẹ mất địa vị ... là chuyện thường tình như cơm bữa ở hậu cung vua. Giết một người trưởng thành mới khó chứ giết trẻ con non nớt thì khó gì!

Có lẽ sau hai năm đau buồn, ông vua nọ cũng nguôi ngoai đi nhiều. Bao nhiêu công việc cần dàn xếp, bao nhiêu thê thiếp cần chu toàn, bao nhiêu trách nhiệm làm chồng làm cha đặt lên vai, còn cả một giang sơn mỹ nữ... quên đi người cũ cũng không phải là không thể. Xây lăng mộ cho đẹp thì cứ xây đó, chứ sống là sống mà chết là chết, không thể sống cũng như chết được.

Về Jahanara vị nữ vương quyền lực, ngay khi tròn 30 tuổi, có một ngọn lửa lớn bùng lên và thiêu cháy bà, gần như suýt chết. Dung nhan từ đó trở đi không còn như xưa nữa. Tuy thuốc hay thầy giỏi khắp nơi được mời tới, cơ thể bị bỏng 90% bởi ngọn lửa lớn không thể phục hồi toàn bộ. Không rõ tai nạn này là tình cờ hay cố ý sắp đặt của kẻ nào, chỉ biết là rốt cục mối quan hệ vừa cha vừa chồng kia cũng không thể kéo dài mãi mãi.

Jahanara vẫn kiên trung, thành ý với cha không hề thay đổi. Ngay cả khi cuối đời cha bị giam một chỗ trong suốt 7 năm trời, chính bà là người duy nhất chăm sóc và bầu bạn với cha mỗi ngày. Mặc dù cha luôn nói nhìn thấy hình bóng mẹ nàng qua nàng, và luôn ca ngợi người ấy, nàng đã sớm không để tâm. Đã tin rằng mình và mẹ mình là một. Nước mắt sớm ngừng rơi khi nghĩ về Tình Yêu hay Tình Dục trong đời.

Jahanara chìm trong cõi Tinh Thần cùng Thượng Đế, trong những lời kinh luân trầm của đời khổ đau hòa cùng cực lạc. Nàng sớm đã coi thiện và ác, đúng và sai là đồng minh hòa hợp, cũng như cha và con ... là một sự hợp nhất theo nghĩa đen chẳng kể ngại ngùng.

Này phải chăng là Tình Yêu và Tận Hiến? Cuộc đời nàng là bi kịch hay hài kịch, quyền lực hay con rối, bổn phận hay nghĩa vụ, hay một sự tự nguyện trao phó vào quyền năng cao cả nào? Ai cứu rỗi những kẻ như nàng, giàu sang tột bậc nhưng nghèo khó một sự tự do khỏi thân phận nữ nhi, thân phận vô thường? ...

Xin để phần còn lại của cuộc đời Jahanara cho người đọc suy ngẫm và truy tìm. Không ai có quyền lựa chọn nơi sinh ra, hoàn cảnh sinh ra? Biết đâu, dù không lựa chọn cũng đã là một lựa chọn.

Sự thật lịch sử Jahanara chọn không lấy chồng, vì không tìm được ai ưng ý, vì lý do chính trị, ... hay vì cha đã là chồng luôn rồi... Truyền thuyết, huyền sử hay chính sử vốn bùng nhùng, như một giấc mơ ly kỳ, đan xen bởi nhiều mộng cảnh, ước mơ rời rạc hay nối kết, liền mạch.

Khi người ta tỉnh mộng thì mấy ai lưu tâm còn nhớ? Dù có cố để nhớ thì cũng vẫn chỉ là mờ ảo đã qua một thời, chẳng còn sinh động hay chính xác. Liệu có đáng để tự hào hay xấu hổ, đáng để tôn vinh hay ngợi ca những gì là dĩ vãng? Taj Mahal cũng chẳng phải là kỳ quan hằng sống.

Chỉ có một Sự, một Điều, đáng để ngợi ca vinh quang mãi: là Đấng Hằng Sống trong hiện thực, hiện tại, hiện diện khắp cùng ...

Chỉ những ai yêu Ngài, mới xứng đáng nói về Tình Yêu - một phẩm tính chân thực, cao thượng, giản dị và Thiêng Liêng Vô Hạn...


 


 
 



No comments:

Post a Comment