Chương 74: Hắc Bạch Vô Thường
Tiên Giới có hẳn một ủy ban thường trực hỗ trợ các sinh mệnh trong những giai đoạn thay đổi quan trọng của đời sống, khi hồn trần rời khỏi thân xác - chết. Hắc Bạch Vô Thường là vị tiên trưởng quản ủy ban này.
Từ rất lâu về trước, khi ủy ban chưa được thành lập thì chỉ có một mình Hắc Bạch Vô Thường đảm nhận công việc, ngược xuôi tất bật vô cùng vất vả. Hắc Bạch Vô Thường là biệt danh của vị thượng tiên rất tận tâm với công việc này. Khi thấy vị ấy mặc bộ áo trắng có nghĩa là đang hỗ trợ cho linh hồn thánh thiện, khi mặc đồ đen có nghĩa là đang giúp đỡ linh hồn hắc ám. Cũng có khi mặc đồ vừa trắng vừa đen. Thời gian làm việc 24/24, vô thường bất kể lúc nào cũng sẵn sàng hỗ trợ.
Vị tiên này đã đắc đạo từ trước khi Quả Địa Cầu hình thành. Khi số các linh hồn trên địa cầu còn thưa thớt, Hắc Bạch Vô Thường còn nhàn rảnh, thậm chí có thời gian để hỗ trợ cả linh hồn động vật và thảo mộc. Khi dân số ngày một đông đúc, áp lực công việc tăng theo cấp số nhân, bởi không thể tự mình làm hết nên Thần Chết phải đào tạo thêm nhân sự. Đại danh Thần Chết được dùng để tỏ sự kính trọng đặc biệt với vị này, bởi tính ra tuổi đời của vị ấy còn cao hơn cả vị cao tuổi nhất ở Tiên giới.
Tuy đã có tuổi là vậy nhưng Thần Tiên khác với Phàm Trần. Tuổi cao không có nghĩa là sức yếu. Hắc Bạch Vô Thường đặc biệt không thích tiên chúng lễ phép xưng hô với mình, còn một mực muốn được gọi là Đại Ca cho phong độ. Quả thực Hắc Bạch Đại Ca thoạt nhìn trẻ như thanh niên. Vẻ ngoài cũng không hề thay đổi sau bao lâu đi chăng nữa. Không ai biết về đời tư của Hắc Bạch Đại Ca bởi dù có hỏi, đại ca cũng chỉ mỉm cười và hướng câu chuyện về Vô Thường và Sự Chết.
Khi ủy ban hình thành và đi vào hoạt động hiệu quả với số tiên thường trực là 55 vị luôn sẵn sàng khi cần, Hắc Bạch Đại Ca bàn giao mọi việc và biến mất không ai biết tung tích ở đâu. Tiên chúng nói rằng Hắc Bạch Đại Ca đã độ kiếp xong xuôi rồi nên trở về nơi Thiên Cổ. Để tưởng nhớ, kể từ ấy mọi nhân sự trong Ủy Ban Hỗ Trợ Vô Thường đều chỉ mặc đồng phục hai màu đen trắng. Và theo truyền thống, bất cứ thành viên nào của Ban khi làm việc hỗ trợ các linh hồn vừa qua đời, đều phải giới thiệu rằng mình là Hắc Bạch Vô Thường - sứ giả của sự Chết.
- - -
Câu chuyện này từ một vị trong số đó. Chuyện xảy ra không ở tiên giới mà cũng không ở dương gian, trùng trình trong cõi thân trung ấm (âm gian - trung giới - cõi lạc lõng của các linh hồn).
Một hồn vừa lìa xác vẫn đang lưu luyến nhìn những người vây quanh ngôi mộ trong đó có cái xác, mà trước kia chính là mình. Chưa biết sẽ phải đi đâu làm gì tiếp theo đây, bỗng giật mình thấy một vị thanh niên mặc áo trắng vô cùng tuấn tú đang đứng cạnh nói:
- Người ta thường không chấp nhận từ bỏ những gì là thân yêu nhất với mình. Anh đã hiểu đạo bác ái, đã coi cả thế gian đều như một, đều thân yêu như nhau không khác, sao còn lưu luyến mãi?
- Anh là ai?
- Hắc Bạch Vô Thường - sứ giả sự Chết
- Ồ! Tốt quá, đúng lúc tôi cần hỏi đường tới Thiên Đàng. Anh có biết liệu tôi có tới được đó hay không? Chắc anh chính là một thiên thần rồi.
- Thiên Đàng không phải là một nơi đến mà là một Trạng Thái Tâm Hồn. Anh có tới được hay không chỉ mình anh biết, và tôi cũng không biết đường lối tâm hồn của anh.
- Đường lối tâm hồn tôi là Jesus. Tôi tin chỉ một Chúa là Jesus Christ, Đấng Cứu Thế, Thiên Chúa làm người, Đấng Sáng Tạo ra cả vũ trụ này! Ngài chết vì tội lỗi của nhân loại trong đó có tôi. Ngài đã phục sinh trong quyền năng và tình yêu Thiên Chúa. Ngài sẽ trở lại để phán xét trong Ngày Công Phán ... Chỉ trong Jesus, linh hồn tôi an bình và thỏa mãn.
- Thôi thôi, anh học thuộc lòng thế được rồi. Anh bị người ta đánh đến chết mà vẫn không bỏ đạo, như vậy thực là một tín hữu kiên trung. Tiếp theo anh muốn làm gì?
- Làm gì? Chết rồi thì còn làm gì? Tôi chẳng biết làm gì tiếp theo nữa cả. Anh bảo tôi nên làm gì đây? Tôi chỉ biết cầu nguyện Chúa tha thứ cho họ vì họ không biết họ đang làm gì. Cầu nguyện cho thân nhân tôi có đức tin mạnh mẽ hơn qua cái chết của tôi. Cầu nguyện cho mọi sự thay đổi ...
- Anh còn đau không?
- Không! Hết rồi, chết rồi tôi chẳng còn cảm thấy đau gì nữa.
- Vậy giả sử anh chưa chết, thì anh sẽ làm gì tiếp theo?
- Tôi ... tôi vẫn sẽ tiếp tục truyền đạo. Khiến nhiều người khác tin vào Jesus Christ và sống cho Thiên Chúa...
- Vậy tốt rồi! Đi theo tôi, tôi kiếm chỗ này cho anh ngủ tạm một giấc đỡ mệt rồi tỉnh lại thì tiếp tục làm việc anh muốn làm.
Người nọ lưu luyến thở dài nhìn lại quê nhà và những gì thân thuộc, rồi với ánh mắt buồn bã mỏi mệt nhưng quyết tâm, anh gật đầu quả quyết: "Được!"
Thanh niên áo trắng bằng một phép dịch chuyển tức thời đưa người đó tới một nơi ngập ánh sáng, có một chiếc giường - là một tấm ván dường như cũng làm bằng ánh sáng. Người nọ ngả lưng và lập tức chìm vào giấc ngủ sâu nhẹ nhàng thanh thản.
Thanh niên áo trắng kết thúc công việc bằng một cử chỉ lạ, chạm tay lên chỗ trái tim người nọ trong giây lát. Như có phép lạ, luồng sáng rực phát ra nơi trái tim và cả linh ảnh người nọ tụ lại thành một khối sáng nhỏ chói lóa trong lòng bàn tay lạ. Điểm linh quang từ từ hòa vào ánh sáng chung trong không gian nọ. Mắt thường chỉ thấy một sắc chói lòa.
Thanh niên áo trắng ra khỏi nơi tràn ngập ánh sáng đó và lập tức tới một nơi khác, để hỗ trợ một linh hồn khác. Áo trắng đã thần kỳ đổi thành màu đen từ lúc nào. Và đây là vài lời khác với linh hồn hắc ám:
- Anh muốn làm gì tiếp theo?
- Cút mẹ anh đi! Sao anh cứ phải ngăn cản tôi?! Liên quan gì đến anh? Tôi muốn kéo lũ chúng nó chết cùng.
- Chết cùng rồi làm gì tiếp theo?
- ... Lúc đấy hẵng tính!
- Chẳng phải gia đình đã tốn bao nhiêu tiền cầu siêu cho anh suốt thời gian qua rồi sao? Sao anh vẫn cố chấp như vậy?
- Tôi không tin! Không tin có cái nơi *éo* nào là Tây Phương Cực Lạc hay Địa Ngục Vô Gián. Nếu có anh thử dẫn tôi đến đó xem.
- Được, bây giờ anh chọn đi, chỉ được chọn một trong hai thôi. Cực Lạc hay Khổ Đau, rồi tôi sẽ đưa anh tới xem thử một nơi. Tới rồi thì anh phải ở lại đó một thời gian, tôi sẽ không theo anh nữa vì tôi còn việc của tôi.
- Tốt! Chỉ mong anh bớt lải nhải dạy khôn đi. Bớt lo chuyện bao đồng đi. Bây giờ tôi nói tôi muốn tới chỗ Khổ Đau, để biết còn ai đau khổ hơn tôi không đó. Anh có giỏi thì làm ngay đi.
- Nhắm mắt lại, tập trung vào sự khổ đau mà anh đang cảm thấy, những điều làm anh đau khổ nhất. Tôi cần thực hiện một phép thuật nhỏ.
Khi người nọ nhắm mắt, một luồng sáng chợt lao vào một nơi đen tối sâu hút. Có đầy những ánh lửa to nhỏ lập lòe, bập bùng trong không gian đen tối rùng rợn. Cứ chốc chốc một ngọn lửa lại ánh lên hoặc lụi tắt bất chợt. Những ngọn lửa ở cạnh nhau nhóm vào nhau thành từng khóm lửa lớn với nhiều màu sắc hư ảo.
Người nọ mở mắt và cố thoát ra khỏi cảnh rùng rợn này. Anh ta hỏi:
- Đây là nơi nào?
- Địa Ngục! Hỏa Ngục.
- Nói dối, tôi không tin! Làm gì thấy ai ở đây?
- Mỗi ngọn lửa mà anh nhìn thấy đó chính là các linh hồn cũng đau khổ giống như anh hoặc hơn anh.
- Hừ! Dọa trẻ con thì được!
- Tôi không dọa đâu. Là sự thực, nếu anh đến gần một ngọn lửa kia, anh sẽ nghe thấy họ khóc và nói chuyện. Đừng sợ bỏng, vì bản thân anh cũng là một ngọn lửa rồi.
Người nọ nhìn chính mình thấy bản thân đang bốc cháy, ngạc nhiên và sợ hãi nhưng không nói gì hơn.
- Anh hãy ở đây đến chừng nào ngọn lửa trong anh dịu lại, khi ấy tự khắc sẽ ra khỏi nơi này. Tôi phải đi rồi.
Nói xong thanh niên biến mất.
Hai câu chuyện nhỏ trên đại khái miêu tả công việc của các vị đại diện cho Hắc Bạch Vô Thường, hỗ trợ các linh hồn qua những giai đoạn thay đổi. Kể ra thì có nhiều chuyện dài và hấp dẫn hơn. Đặc sắc là những chuyện cải tử hoàn sinh - là những trường hợp ngoại lệ, mà Hắc Bạch Vô Thường theo nguyên tắc chung xưa nay:
Hễ một linh hồn vừa rời khỏi thể xác, nội trong thời gian hạn định với những điều kiện thích hợp, mà có một người hay nhiều người với tín tâm mãnh liệt và Tình Yêu Vô Hạn, cầu nguyện tới Đấng Thiên Cổ giúp người đó sống lại. Thể theo ý nguyện của linh hồn chủ thể đó, Hắc Bạch Vô Thường sẽ đưa hồn nhập lại vào thể xác. Đây là những trường hợp hi hữu, mà người hộ niệm có Đức Tinh tuyệt đối, từ trường trái tim rộng lớn, sự chân thành và đức độ lắm.
Sunday, August 27, 2023
C74: Hắc Bạch Vô Thường
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment