Không biết bao nhiêu mùa trăng đã qua, tròn lại khuyết, những vòng quay Tuế Nguyệt chẳng ngưng nghỉ bao giờ. Công việc của Đấng Vô Cùng phải chăng là như thế?
Ấy là đêm trăng đông chí, khi đất trời băng giá bao phủ. Hắn mình trần ngồi trong làn sương mờ ảo dưới ánh trăng khuya. Đôi mắt như cười như khóc, như thể nhìn thấu mọi chuyện trong trời đất này...
Duy chỉ có một chuyện hắn vẫn chưa thể thấu, quân tử và tiểu nhân chẳng thể chung đường, rốt cục hắn là tiểu nhân hay quân tử đây?
Từ khi du nhập hồng trần hắn đã kết giao vô số hạng tiểu nhân, gần bùn thì đen chẳng thể chối cãi. Tuy nhiên hắn vẫn cứ cho rằng những việc hắn lén lút làm khi khuất tất chẳng có gì là tiểu nhân cả. Hắn cho rằng hắn đang làm một đại sự mà đất trời giao phó.
Đợi tới khi hắn ra khỏi được hang động này sẽ tiếp tục hành sự. A Đường vốn cứng đầu cố chấp đến độ ấy. Dù đã lường trước kết cục của chính mình, có thể sẽ phải “hình thần toàn diệt”, hắn quyết tâm sẽ đi đến cùng đường tuyệt lộ.
Vậy là ngay khi kết giới lỏng nhất trong hang động vừa mở, hắn đã chờ đợi giây phút đó không biết bao lâu rồi. Thời cơ đến, hắn lao ra khỏi hang bằng một khẩu quyết dịch chuyển tử sinh nào đó, là “diệu pháp liên hoa” phổ thông nhất mà tiên dược thường dùng. May mắn sao trong hồ nước có đúng một bông sen vừa nở. Lại đúng lúc thiên thời địa lợi ngàn năm có một, huyết phù chú chỉ có thể giải bằng cái chết, song tiên nhân chẳng thể chết nên phải mượn đóa hoa này.
Ngay khi hắn vừa ra khỏi hang, mặt trời vừa chiếu rạng. Một luồng sinh khí bùng nổ khiến lồng ngực hắn choáng ngợp đau đớn. Hắn cất lên mấy tiếng vu vơ rồi ngất đi trong ánh dương ấm áp muôn đời.
Khi tỉnh lại, không ngờ đã bị bắt ra pháp trường xử tội. Một loạt tội danh được hội đồng thiên giới nêu lên với những chứng cớ không thể chối cãi. Hắn cũng không buồn cãi nửa lời. Cứ thế gật đầu chấp nhận bản án 81 lần Thần Lôi Sét Đánh, mất hết tiên thân, tiên lực và ký ức, đày đến Man Hoang Chi Địa và Vô Cực Chi Không...
Hắn nghe mà như không nghe, chỉ mỉm cười nghĩ về những điều hắn nghĩ, như một cách thôi miên chính mình. Mãi đến khi hành hình, hắn mới bừng tỉnh vì đau đớn.
Ở hạ giới năm ấy có nghe những tiếng sét nổ đinh tai nhức óc suốt trong đêm giao thừa. Có kẻ nào rảnh rỗi mà đếm xem bao nhiêu lần, thì cũng mỏi quá vì nhàm tai buồn tẻ.
Trong lúc còn tỉnh táo, A Đường chợt bừng ngộ trong đầu. Chắc chắn một điều là Thiên Đế đã chịu thay hắn 41 tia sét. Bởi vì không lâu trước khi ra khỏi hang, hắn đã từng rảnh rỗi ngồi đếm từng tiếng sét nổ run người. Vừa đếm vừa tự hỏi vì sao bỗng nhiên có dị tượng này?
...
Ở hạ giới có tiếng sét ái tình còn thiên giới, mỗi tiếng sét là một bản tình ca giao hưởng vang khắp các tầng trời, không bao giờ ngẫu nghiên mà sét nổ, càng hiếm khi chỉ nổ vì một ai.
Đặc ân ấy - 81 lần sét đánh - lại đến với hắn, chỉ riêng điều đó cũng khiến hắn thầm vinh hạnh và lấy làm thỏa mãn một đời quy tiên.
Hắn không biết trong lúc hắn thân tàn ma dại, cháy đen thùi lụi giữa những lần sét nổ vang trời, Ma Quân đã đích thân dẫn quân lên Thiên giới gây chiến, cốt là để cứu hắn đưa đi. Tiên Ma đại chiến đồng lúc Thần Lôi vẫn thực thi nhiệm vụ.
Rốt cục Ma Quân thua cuộc, tháo chạy còn mang theo một sợi tóc cháy quăn queo của hắn. Ma Quân quơ lấy cái xác tiên bất tỉnh định đem theo nhưng chỉ với được một sợi tóc thì tiên thân đã trực tan rã. Hắn cuống cuồng sợ hãi buông tay, bởi biết rằng một khi đem tiên thân về ma giới, ắt hồn kia sẽ hình thần toàn diệt.
A Đường tỉnh lại sau bao lâu không rõ, chỉ thấy xung quanh hoang vu trống trải, thi thoảng có những con thú hoang làm bạn. Những loài thú lớn ăn thịt thú bé, như một quy luật sống tất yếu có từ thời thượng cổ. Hắn thương sót những con vật nhỏ đến nỗi muốn lấy mạng mình thế thay cho chúng, nhưng khổ nỗi vô minh như thú vật cũng biết lựa chọn thức ăn làm mồi. Thịt A Đường lạ và không thơm, có vẻ thiu thiu độc hại, khí tức toả ra rất ngợp thở chẳng biết là thể loại tiên ma quỷ quái gì, âm dương hỗn độn khí như vậy quả thực không ăn được. Vậy là hắn cứ thế lang thang nơi Man Hoang Chi Địa.
Ngẫm nghĩ về sự khác biệt giữa thú vật và con người.
Hoang dã thay là những tư lòng tục luỵ, những nỗi niềm lo âu ...
Sợ hãi thay là những truy đuổi chộp bắt của nhu cầu ăn uống ...
Tàn nhẫn thay là những thờ ơ, nghiễm nhiên, mặc niệm, ...
Cứ thế hắn chìm trong hoang vu, chẳng biết sự tình ở hạ giới ra sao, có nơi thờ cúng sợi tóc xá lợi nào? Nghề nghiệp chỉ là hot nhất?
Chẳng biết nghề làm “Phật” là dễ ăn và được trọng vọng. Nên thiên hạ ai cũng niệm Phật, học để thành Phật.
Phật được tôn kính quá đỗi lắm lắm, đến cả sợi tóc của Phật cũng được nâng niu chiêm bái. Cũng vì duyên do có kẻ khi xưa hầu cận hàng ngày chải đầu vấn tóc cho Phật. Quen rồi thành thói cho nên khi Phật qua đời vẫn còn lưu luyến ái mộ mà trộm giữ cất làm “của riêng” cái xá lợi tóc đó thôi. Một sợi hay vài sợi thì ai biết đấy là đâu ...
Ai bảo Phật không cạo đầu nhẵn thín đi cho rồi, trong khi bắt tất cả phải cạo ?! ...
Đúng sai, sai đúng
Quân tử tiểu nhân, tiểu nhân quân tử
Biết đâu đến một lúc cũng có thể cùng đường...
No comments:
Post a Comment