Thursday, November 9, 2023

C77: Non Sơ Huy Hoàng

Sự sống và cái chết không khác gì nhau, cho đến tột cùng tất cả đều là Sự Hằng Sống


Sự sinh và sự tử không khác gì nhau, cho đến tột cùng tất thảy đều là Hằng Sinh mãi mãi 


Thiện và ác không khác gì nhau, cho đến tột cùng tất cả đều là Toàn Thiện 


Thiêng và tục không khác gì nhau, cho đến tột cùng tất thảy đều là Thiêng Liêng

Chẳng có một điều gì, sự gì, vật gì không là thiêng liêng, dù là cát bụi hay vi thể nhỏ nhất tưởng chừng vô tri vô giác. Vậy lấy gì để phân định rạch ròi giữa Thiêng và Tục?

Nói không có sự khác biệt giữa sống và chết, thiện và ác, trắng và đen, có phải chỉ là một cách ủi an thiếu minh định rõ ràng?

Nếu có linh hồn tồn tại trong thể xác, thì linh hồn sẽ đi đâu sau khi thể xác chết đi?

...

Những câu hỏi này từng là đề thi cuối cấp bậc trung học tiên giới. Mà cả thí sinh dự thi lẫn giám khảo chấm thi đều phải đau đầu bàn cãi về ba rem điểm chuẩn. Đáp án vô cùng phong phú, có những bài luận dài phải đọc mấy trăm trang chưa hết. Hội đồng giám khảo có hơn trăm vị, đều căn vào thang điểm chuẩn và chấm chéo rất chặt. Ấy là thời xưa, khi mà bộ giáo dục tiên chúng còn nghiêm chỉnh, không có chuyện đạo văn hay ăn cóp bao giờ. Càng không có chuyện chạy chọt đường vòng tình cảm này kia.

A Đường nghe lão tiên kể lại về bài văn kỷ lục của một thí sinh nọ khiến giám khảo mất 1 vạn năm thời gian thượng giới vẫn chưa chấm xong. Nghe đâu còn được xung kho Đại thư viện Akasa và tiểu thư viện trên thiên giới cũng lưu một bản, chỉ có điều văn tự cổ không phải ai cũng đọc hiểu được.

Hắn rắp tâm học chữ cổ chỉ để đọc được bài luận trác tuyệt đó. Dù vậy khi đọc chỉ chữ đực chữ cái, bì bõm chỉ hiểu được vài ý cạn cợt chứ không rõ bề sâu thâm huyền. Ở trong hang u tịch, mê mê tỉnh tỉnh bỗng nhiên hắn thoạt hiểu nhiều điều.

Rốt cục quên xừ mất điều mình vừa hiểu. Hắn cười vì Chân Lý vốn không cần được ghi nhớ, Chân Lý Chân Tri hoàn toàn là vô ngã và quên mình. Như sự sống quên mình từng chết, cũng quên đi vạn trạng lý do của cái chết ngẫu nhiên. Mỗi khi nhắm mắt ngủ, hắn đều tưởng rằng đây sẽ là một lần chết, để rồi khi tỉnh lại, mở mắt thấy non sơ huy hoàng.

- - -

Huyền thoại sáng tạo của dân Ấn Độ:

Ấn độ có nhiều huyền thoại về nguồn gốc con người và vũ trụ. Theo Áo Nghĩa Thư (Upanishad) thì huyền thoại sau đây được ghi vào khoảng 700 năm trước thời đại này:

Thoạt kỳ thủy, vũ trụ này chỉ là cái Ngã (Self) dưới dạng người. Hắn (cái Ngã) nhìn xung quanh và không thấy bất cứ gì khác nên kêu to lên: Chỉ có Ta; từ đó quan niệm về cái Ta khởi giậy.

Rồi hắn cảm thấy sợ hãi. (Đây là lý do con người sống cô độc thường hay sợ hãi). Nhưng rồi hắn suy nghĩ: "Chỉ có một mình ta ở đây, vậy có gì mà phải sợ hãi?" Và hắn hết sợ. (Con người sợ là sợ một cái gì đó).

Tuy nhiên, hắn không lấy gì làm vui (sống cô độc thường không vui) nên muốn có bạn đời. Cái Ngã này bèn tự phân ra làm hai phần, và từ đó cặp tình quân và tình nương đầu tiên được sinh ra, và nhân loại sinh ra bắt đầu từ đó.

Nhưng sau đó nàng suy nghĩ: "làm sao mà chàng ngẫu hợp với ta được vì ta chính là một phần của chàng? Vậy thôi ta hãy trốn đi cho rồi." Để trốn chàng, nàng biến thành con bò cái. Chàng bèn biến theo thành con bò đực, và từ đó các loài trâu bò xuất hiện. Rồi nàng biến thành con ngựa cái, con lừa cái, con dê cái v.v... và chàng biến theo thành những con đực để cặp đôi với nàng. Từ đó tất cả các sinh vật trên thế gian, từ những sinh vật lớn cho đến những con sâu con kiến, xuất hiện. Thế rồi chàng ý thức được rằng chàng chính là đấng sáng tạo vì khởi thủy của mọi vật chính là chàng. Từ đó sinh ra quan niệm về sáng tạo.




 


No comments:

Post a Comment