Sunday, December 3, 2023

C78: Thế Giới Loài Người

Chương 78: Thế giới loài người

Khi còn ở hạ giới, A Đường từng nuôi hai con dê con màu trắng. Hai con dê non mới sinh được bảy ngày tuổi. Con thứ nhất nuôi được hai ngày, đang khỏe mạnh thì hắn làm chết. Vì tưởng nó ốm, hắn cho thuốc quá liều, chữa trị sai cách, cuối cùng chẳng may khiến nước vào phổi làm ngạt thở tức thì. Hắn hối hận vô cùng rất lâu sau đó, hàng đêm đều hình dung lại những sai lầm của mình đã tước đi một sinh mạng nhỏ.

Con thứ hai bắt cùng một lúc với con kia, nuôi được hơn một tháng thì chết cũng vì lỗi sai của người nuôi. Dê non cho bú bình nhân tạo, vô số điều trái với tự nhiên. Dê con thì bú sữa dê mẹ, bú nhiều lần trong ngày, mỗi lần bú phải chạy theo mẹ, và chỉ được ti ít một vì mẹ còn mải kiếm ăn đây đó. Đằng này hắn cho bú sữa ít lần, mỗi lần bú một bụng căng đến vỡ được. Nó bú hăng, lớn nhanh và có vẻ khỏe lắm, đã bắt đầu tự gặm cỏ ăn lá rồi. Tuy nó vẫn còn bú sữa nhưng đang định cai dần, chưa kịp cai sữa thì nó chết vì sưng bụng. Nguyên nhân là đầy hơi chướng khí trong bụng quá đỗi, bụng phồng lên chèn ép các nội tạng tim phổi, không thở được và thế là chết. Sáng nó còn chạy nhảy tung tăng vui vẻ như thường, trưa đã bỏ xác chút hơi thở cuối. Tính từ lúc có biểu hiện đau đến lúc chết chỉ hơn một giờ đồng hồ.

Hắn buồn lắm vì đã gắn bó với nó, coi nó như con, đi đâu cũng mang nó đi theo, quen nhìn nó mỗi ngày. Nó cũng coi hắn như mẹ vậy. Hắn cứ nghĩ linh hồn nó vẫn quanh quẩn bên hắn một thời gian, thi thoảng hắn lại nhìn vào khoảng không và hình dung con dê non đang gặm cỏ ngay đó, bần thần lại rơi nước mắt.

Phải đến khi đọc được những dòng này trong cuốn sách cổ, hắn mới nguôi ngoai nuối tiếc... 

Kinh Thánh: Sách Gióp

 
Tại xứ Út-xơ có một người tên là Gióp. Ông là một người trọn vẹn và ngay thẳng, kính sợ Đức Chúa Trời và tránh xa điều ác. 2Ông có bảy con trai và ba con gái. 3Tài sản ông gồm có: Bảy nghìn chiên, ba nghìn lạc đà, năm trăm đôi bò, năm trăm lừa cái và rất nhiều đầy tớ. Ông là người giàu có nhất trong các dân tộc Đông phương.

6Một ngày kia, các thiên sứ của Đức Chúa Trời đến trình diện Đức Giê-hô-va. Sa-tan cũng đến với họ. 7Đức Giê-hô-va hỏi Sa-tan: “Ngươi từ đâu đến?” Sa-tan thưa với Đức Giê-hô-va: “Tôi đi nơi nầy nơi kia trên đất, dạo quanh khắp đó đây.” 8Đức Giê-hô-va lại hỏi Sa-tan: “Ngươi có để ý đến Gióp, đầy tớ của Ta không? Trên thế gian nầy chẳng có ai được như Gióp; một người trọn vẹn và ngay thẳng, kính sợ Đức Chúa Trời và tránh xa điều ác.” 9Sa-tan thưa với Đức Giê-hô-va: “Lẽ nào Gióp kính sợ Đức Chúa Trời vô cớ sao? 10Chẳng phải chính Ngài đã dựng hàng rào bảo vệ quanh ông ta và gia đình cùng mọi sản vật của ông ta đó sao? Ngài đã ban phước trên công việc của tay ông ta và làm cho của cải ông ta lan tràn khắp đất. 11Nhưng bây giờ Chúa thử giơ tay đánh vào tất cả những gì thuộc về ông ta, xem ông ta có phỉ báng Chúa ra mặt không!” 12Đức Giê-hô-va phán với Sa-tan: “Nầy, Ta giao mọi vật thuộc về Gióp vào tay ngươi, nhưng không được giết chết Gióp.” Sa-tan liền rút lui khỏi sự hiện diện của Đức Giê-hô-va.

13Một hôm, khi các con trai và con gái của Gióp đang ăn tiệc và uống rượu trong nhà người anh cả, 14một sứ giả đến báo tin cho Gióp: “Khi bò đang cày, lừa đang ăn cỏ bên cạnh 15thì dân Sê-ba xông vào và cướp đi hết. Chúng còn dùng gươm giết sạch các đầy tớ, chỉ một mình tôi chạy thoát về báo tin cho ông.” 16Người nầy còn đang nói thì một người khác đến báo: “Lửa của Đức Chúa Trời từ trên trời đã giáng xuống thiêu rụi cả bầy chiên và các đầy tớ, chỉ một mình tôi chạy thoát về báo tin cho ông.” 17Người nầy còn đang nói thì một người khác chạy đến báo: “Dân Canh-đê chia làm ba toán xông vào lạc đà và cướp đi hết. Chúng còn dùng gươm giết sạch các đầy tớ, chỉ một mình tôi chạy thoát về báo tin cho ông.” 18Người nầy còn đang nói thì một người khác lại chạy đến báo: “Các con trai con gái ông đang ăn uống tại nhà người anh cả, 19thình lình có một ngọn gió lớn từ phía bên kia hoang mạc thổi đến làm bốn góc nhà rung rinh rồi sập xuống, đè chết bọn trẻ, chỉ một mình tôi thoát chết về báo tin cho ông.”

20Gióp liền trỗi dậy, xé áo mình và cạo đầu rồi sấp mình xuống đất mà thờ lạy 21và nói:
“Tôi trần truồng lọt khỏi lòng mẹ
Tôi cũng sẽ trần truồng trở về;
Đức Giê-hô-va đã ban cho, Đức Giê-hô-va lại cất đi;
Đáng chúc tụng danh Đức Giê-hô-va!”

...

Gióp 39

1“Con có biết mùa nào dê rừng sinh nở?
Có quan sát hoàng dương đẻ con không?

2Con có biết chúng mang thai mấy tháng?
Có biết giờ chúng chuyển bụng sinh con?

3Rồi chúng cúi mình sinh đàn con nhỏ,
mong thoát cơn đau quặn thắt.

4Đàn con lớn lên giữa đồng hoang,
rồi rời nhà đi chẳng bao giờ trở lại.

5Ai cho lừa rừng được tự do?
Ai cho nó thoát khỏi vòng cương tỏa?

6Ta ban cho nó hoang mạc làm nhà;
đất mặn đồng chua làm chỗ ở.

7Ồn ào đô thị nó cười chê,
tiếng hò hét của người đánh xe, nó không để ý.

8Các ngọn núi nó coi là đồng cỏ,
là nơi nó tìm các ngọn lá non xanh.

9Bò rừng có bao giờ phục vụ con?
Hoặc chịu ngủ suốt đêm trên máng cỏ?

10Bò rừng có chịu cho con cột vào cày không?
Hoặc ngoan ngoãn kéo bừa trong trũng?

11Mặc dù sức nó mạnh, con có tin cậy không?
Con có tin cậy để giao việc nặng nhọc cho nó không?

12Con có tin rằng nó sẽ trở lại,
và đem ngũ cốc về sân đạp lúa của con không?

13Đà điểu đập cánh oai hùng,
nhưng không xứng bằng bộ cánh con cò.

14Vì nó bỏ mặc trứng mình dưới đất,
để sức nóng của đất ấp trứng.

15Nó không lo lắng có một bàn chân có thể đạp trúng
hoặc thú rừng có thể giẫm lên.

16Đà điểu thật tàn nhẫn với đàn con,
như chúng không phải là con mình.
Chẳng đoái hoài nếu chúng chết đi.

17Vì Đức Chúa Trời tước đi sự khôn ngoan của nó.
Ngài không cho nó sự hiểu biết nào.

18Nhưng bất cứ khi nào nó phóng chạy,
nó cười nhạo cả ngựa lẫn người cưỡi ngựa.

19Con có ban sức mạnh cho ngựa,
hay phủ lên cổ nó bằng một cái bờm không?

20Con có khiến nó nhảy như châu chấu không?
Tiếng hí uy oai nghiêm thật kinh hoàng!

21Vó ngựa xoáy sâu trong đất và tự hào về sức mạnh
khi nó xung phong ra chiến trường

22Nó coi thường đe dọa, bất chấp hiểm nguy.
Trước lưỡi gươm nó chẳng hề né tránh.

23Phía trên nó, bao tên kêu lách tách,
giáo và lao sáng ngời dưới ánh nắng.

24Nó hầm hầm dậm nát đất như điên
và nó liền xông tới khi nghe kèn hiệu lệnh.

25Nó hí vang khi nghe tiếng thổi kèn.
Nó đánh hơi cuộc xáp chiến từ xa.
Tiếng chỉ huy ra lệnh và tiếng ồn của đoàn quân.

26Có phải nhờ khôn ngoan của con mà diều hâu bay vút lên
và tung cánh trực chỉ phương nam không?

27Phải chăng con ra lệnh cho đại bàng,
vượt trên các vách núi cao để làm tổ?

28Dùng vầng đá làm nơi cư ngụ,
lót tổ tận trên vách đá vững vàng

29Từ trên ấy, nó rình mồi săn bắt,
mắt nó nhìn bao quát thật xa.

30Đàn con nó cũng quen tiệc máu.
Vì nơi đâu có giết chóc nơi đó nó hiện diện.”

https://www.bible.com/vi/bible/1638/JOB.39.KTHD

Trong tất cả muôn loài, loài người mất thời gian lâu nhất để trưởng thành. Con dê ở trong thai mẹ 5 tháng, sau khi chào đời nửa năm đã trưởng thành và có khả năng sinh sản. Đến con voi là loài vật to lớn, ở trong thai tượng 22 tháng mới chào đời, 12 tuổi đủ trưởng thành để sinh sản. Còn con người ... tuổi trưởng thành có lẽ nào là cả kiếp?

Loài người nuôi dê hay các con vật chỉ để khai thác chúng. Dê cho thịt và sữa. Con cái thì được giữ lại để sinh con tiếp, còn con đực thì thường bị bán hoặc giết thậm chí chỉ khi còn bú sữa mẹ vì thịt non thì mềm và ngon hơn hẳn. Người ta nuôi dê chỉ để khai thác thịt dê non mỗi mùa lễ hội như một đặc sản. Một đàn dê chỉ toàn dê cái, có độc nhất một con đực thì được nhốt riêng, chỉ thả chung khi đến kỳ sinh sản. Người ta không nuôi nhiều con đực vì chúng hay đánh nhau để tranh giành con cái, và nhiều khi nhiều đực thì hại cái và làm chết cả con non không chừng.

Thế giới loài vật khác xa với thế giới con người. Ngây ngô và chẳng biết đến lừa dối là bao. Chúng không biết tiền là thứ gì bởi tiền không ăn được, cũng không uống được. Chúng chỉ biết mỗi ngày gặm cỏ khi mặt trời mọc và tìm chỗ nằm khi đêm về. Thản nhiên mà tò mò sống cho đến khi chết dù già hay trẻ. Chúng không có nhiều ngôn ngữ khác biệt, không tiếng nói âm vần chữ cái và thơ ca. Chỉ có những nguyên âm nguyên sơ, chẳng hề thay đổi, từ khởi thủy đến vô cùng.  

Đấng Thiên Cổ tạo lập muôn loài vạn vật từ lúc bắt đầu, phải chăng đã tạo nên con người biệt lập và trội hơn tất cả? Để con người mặc nhiên bóc lột tất cả và thuộc địa cả mặt đất lẫn bầu trời? Khinh thường hay lãng phí một bữa ăn làm từ sinh mệnh với bao nỗ lực sống, và cười đùa cạn cợt trong những lễ hội phù phiếm của loài người...

Cho đến tận khi ngày công chính tẩy rửa hồng hoang bằng lửa hay nước, người ta vẫn tiệc tùng và chúc tụng những điều vô nghĩa. Chiến tranh hay thanh bình, hối hả hay nhàn hạ, có phải chăng chỉ là thoáng chốc, như dòng sông khúc lặng, khúc ghềnh...   

No comments:

Post a Comment