Chương 87: Độ Kiếp Đại Thừa Kỳ
Ấy là thời kỳ chuyển đổi lớn lao mà Tiên Ma đã chông ngóng cả vạn năm trời. Thiên Hạ thì vẫn vậy, ít kẻ thức tỉnh khỏi giấc Nam Kha. Có người nói, bàn cờ này tất cả đều thuộc về Thiên Cổ Đế, trước sau gì vẫn vậy, do một tay ngài chơi đến cùng. Thiện Ác theo nhau như Bóng không rời Hình, như đôi tay còn có hai bàn trái - phải...
Tất cả những lý lẽ cao siêu ý nhị ấy tưởng như chỉ những cao nhân đạt đạo mới tiêu hóa được, thì nay đã phổ cập đại trà, để tầng lớp bình dân tạp vụ nhất trong khắp cùng thiên hạ được tỏ tường. Không phải độ kiếp đại thừa kỳ thì là gì?
Không có cái Xấu - Ác, thì cái Thiện - Hảo lấy đâu ra chỗ soi mình?
Vậy nên Đấng Thiên Cổ độ là độ cho cả Thiện lẫn Ác, cả Bóng tối lẫn Ánh sáng, cho tất tật cùng một lúc chứ nào phải riêng ai! Còn có câu: "Đức trọng quỷ thần kinh" vì vậy.
- - -
A Đường đã được thả ra khỏi Vô Cực Chi Không từ lâu, hắn ngụp lặn trong luân hồi và chung chia phận người với bao sinh chúng - là cha, là mẹ, là vợ, là chồng, là anh, là em ... kể trong muôn một. Đúng như nguyện ước muôn đời của hắn - hay của nàng.
Hắn đã không còn có thể phân định được rạch ròi đâu là chính mình, đâu là người khác nữa. Ký ức về thủa thần tiên xa lắc xa lơ nào cũng chẳng còn hiện về trong những giấc mơ thường nhật. Có chăng chỉ là những ảo cảm, ảo tưởng, vĩ cuồng song hành cùng thực tại bất toại không hồi kết.
"Sinh sinh tử tử hồng trần, trẻ trẻ già già cõi mộng, sướng sướng khổ khổ trong đời, yêu yêu ghét ghét phàm tục, thiêng thiêng tục tục thánh đế, Tam Giới xưa nay đâu tránh khỏi luân hồi. Quá khứ - Hiện Tại - Vị Lai, phải chăng đều là Chấp Sự, Chấp Tình trong Sự Tình Hằng Cõi."
Hắn lẩm bẩm như kẻ khờ chẳng ai thèm chấp. Mấy câu sướng sướng khổ khổ này, như để tự ủi an chính mình và đại chúng ... những vết thương nào tận sâu trong tâm hồn, những vết đinh nào đóng vào thân gỗ?! ...
Rồi hắn lại lẩm bẩm tự đồng hóa chính mình với đối tượng chiêm ngẫm:
"Ta là Đường, là Sự Thật, và là Sự Sống."
Cho đến khi tiếng người bạn đời oai oái gọi đánh thức hắn khỏi cơn mê siêu thực nào:
"ĐƯỜNG! LÀM ĂN THẾ NÀY HẢ!? CÓ MỖI CÁI VIỆC ... MÀ KHÔNG LÀM ĐƯỢC!"
Quả đúng vậy, có mỗi việc đơn giản thế mà hắn làm không trọn, không hiểu hắn mơ mộng Sự Thật cao siêu nào?
- - -
Ở một gia đình khác, hắn lại nghe tiếng bà mẹ mắng con thơ: "Đéo/Địt mẹ mày..." Hắn lại giật mình thảng thốt về những sự thật tục tĩu nơi đời.
Ở một gia đình khác, hắn nghe tiếng lòng của nhiều ông chồng thở dài ngao ngán: "Cúc cung tận tụy đến chết chẳng màng, việc gì cũng kham, săn sóc hết cỡ thế rồi mà còn suốt ngày gặp ai cũng kể lể là bỏ mặc mấy mẹ con. Bọn đàn bà đúng là chỉ giỏi điêu ngoa."
Trong lúc đó, hắn lại nghe tâm trạng của các bà vợ với đôi hàng nước mắt lưng tròng đang ngồi ủ ê hiu hẩm với nhau cả một lũ:
"Đàn ông cái gì cũng muốn. Lòng tham vô đáy mà! Muốn vợ phải xinh như thiên thần, hút mắt, đoan trang, dịu dàng, một lòng một dạ, phải son sắt thủy chung trước sau như một. Cũng phải thỏ thẻ khẽ khàng, nhẹ nhàng e lệ, chiều chàng ... như gái làng ... Vừa phải khéo nuôi con nữa! Lại còn muốn vợ biết hái ra tiền, bao luôn trách nhiệm mua sắm. Rồi lại mong vợ không lo không lắng, sống thanh cao tâm an lạc vô ưu tư.
Không muốn nghe vợ nói, nói chưa hết một câu đã bảo nói nhiều. Không muốn vợ kiểm soát, tra vấn, khuyên nhủ. Lại còn muốn hiểu chồng như tri âm tri kỷ, như một nửa cái linh hồn, như một cái xương sườn.. vạn kiếp khó tìm.
Nếu mà vợ không đáp ứng được hết các điều ấy thì ... CHÁN!
Con thì khóc ra đấy, mà chồng thì biền biệt phương nào, dẫn theo đàn em đệ tử nao nào, để tào lao triết thuyết, huyên thuyên cái quái gì, chỉ giỏi ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng. Như lão Socrates ra giữa đường giữa chợ lê la, đến nỗi bà vợ không muốn cũng phải lôi cổ về xỉ vả thậm tệ cho bao lần mà vẫn không chừa!
Đã thế phụ nữ một đời tận hiến mà không được ghi công. Như quả chanh vắt nước cho chồng con uống, để rồi mà chồng thì được quyền háo gái bất cứ lúc nào. Được vui chơi nhậu nhẹt giao du với bạn bè bất kể xấu tốt. Được quyền hắt bát nước cũ, múc bát nước mới ngay. Chạy theo cái L (lòng) nào khác thì đã đành hẳn, chứ chỉ nay ngắm cái L, mai nghía cái L rồi xuýt xoa như mèo thấy mỡ mà không được ăn. Giả thử coi vợ cũng tham như thế, cũng thay L đổi dạ thì cái quả đất này còn có chỗ dung thân nào cho con cháu đời sau hay không? Có đáng trách, đáng khinh hay không?"
- - -
Cứ thế những vết thương vô lượng lòng đau không thể lành bởi không ai có thể phóng hạ đồ đao vô hình khó tả này. Cứ thế cha mẹ lưu truyền cho con cái những vết thương tâm lý nhiều đời. Và trần gian đã nhuộm đầy huyết lệ trong chính những ngôi nhà, nơi được gọi là bến đỗ bình yên nhất của ai ai. Văng vẳng những tiếng gào thét la lối, những tranh cãi to nhỏ, những giọt nước tràn ly vỡ choang hạnh phúc.
Mà lạ thay những nhà giáo dục, những người cải tổ không hình dung ra mọi ác đạo trên đời bắt nguồn từ đâu? Những thất vọng, tủi hờn trong những quả tim nhỏ, lòng tham to của những đứa trẻ không chịu lớn ...
Ma chúng thì biết rõ điều này. Chính vì thế ngàn năm nay chúng đã tìm mọi cách để phá hoại nơi thiêng liêng nhất trên trần gian ấy. Phá hoại gia đình nhỏ của phàm nhân bằng vô số cách thức, phá hoại gia đình lớn của chân nhân - tiên chúng bằng vô số mánh khóe tưởng chừng như đơn giản. Chúng chủ chương phô bày hình thức và kêu gọi, hứa hẹn mọi sự tận hưởng vô thường. Chúng bảo rằng đời có bao lâu mà phải đợi chờ, mà phải nghiêm túc suy ngẫm. Hãy chơi hết mình, trải nghiệm hết cỡ, bất chấp đi ... Đủ loại viện dẫn mang tính dối trá và lươn lẹo được tẩm ướp vào các món Tâm cho Khổ Hải Sản thêm phần hấp dẫn.
Lòng tham của con người được kích động vượt ngưỡng xưa nay chưa từng. Chúng vắt cạn mọi tài nguyên trong đất và nước, vơ vét cướp đoạt đến tận cùng những con cá bé tẹo, những con tôm con tép nhỏ, là thức ăn nuôi mạng của bao loài khác. Chúng đầu độc mọi sự. Chúng phung phí mọi sự, đạp lên mọi sự, phá nát mọi công trình màu nhiệm của Tạo Hóa.
Rồi chúng cười đùa cợt nhả trước tòa phán xét Vĩnh Hằng, chẳng hay biết rằng khi thời đại tham lòng lên ngôi thì cũng đồng nghĩa với mọi việc làm, suy nghĩ dù là nhỏ nhặt nhất cũng luôn mang theo cái gọi là "đồng lõa", đồng tội, đồng Nghiệp phản bội Đấng Thiên Cổ.
- - -
Phản Ki Tô - Anti Christ
Không ngờ rằng đến chung cuộc, câu hỏi sát hạch của Độ Kiếp Đại Thừa Kỳ này lại được đưa ra một cách đơn giản như vậy.
Nếu muốn tiếp tục sống trong chuỗi hệ thống cung ứng (mua và bán) tham lòng - tức phản Tự Nhiên, kháng Thiên Cổ, thì chỉ cần nhận dấu 666/ mã vạch/ QR code/ ... mà nhà nước và những đơn vị có thẩm quyền ban ra.
Còn nếu muốn không như vậy thì không nhận, bằng bất kể giá nào dù có phải chết.
Thế thôi!
Đề bài tưởng như đơn giản, đã được mặc khải từ thủa nao nào, con người có bao nhiêu thời gian để mà suy ngẫm, chuẩn bị...
Cái gì cũng thừa, đại thừa kỳ mà! Cho nên cũng thừa đủ mọi kế hoạch đi tắt, đánh vòng. Đủ mọi thử thách được dựng lên, đủ mọi kịch bản được đạo diễn bởi Ma đạo - để cốt sao cho càng nhiều người thi trượt lần này càng vui.
Không phải tự nhiên mà trước khi rời đi, Thiên Đế chợt ngộ Thiên cơ này và đã quán triệt tư tưởng của Tiên chúng tuyệt đối không được mua bán gì. Có thể trao đổi, tuyệt đối không được buôn bán. Kẻ nào mua, bán bất kể thứ gì đều bị trục xuất khỏi Tiên giới ngay lập tức. Lệnh ấy đã được thi hành nghiêm ngặt từ vạn năm nay rồi. Miền hạ thì không kể, vì họ không có hay chưa có quy ước hay khế ước tiên thân với Đại Đạo Vĩnh Hằng. Nhiều tiên nhân hạ phàm liên tục để phổ độ tư tưởng này song vẫn là vô ích. Bởi tập quán buôn bán đã ăn sâu quá đỗi vào tư duy con người rồi. Phàm cái gì miễn phí thì không được coi trọng...
Khi mà cái mạng con người hay con gì cũng có thể mua và bán dễ như trở bàn tay... Ấy là lúc Ma Đạo đã lên ngôi, Ma tính điều khiển cả thiên hạ này đã nằm ngoài vòng kiểm soát của Tiên Giới. Thời điểm mà Thiên Đế trở lại cũng đã gần kề. Tuy nhiên vẫn không một ai hay biết tung tích của Ngài ở đâu. Ai ngờ Thiên Đế vẫn đủng đỉnh không màng gì thế sự, coi như vai trò của mình không phải là gì to tát. Mặc cho nhân cõi ngày càng hô to kêu cầu danh Christ...
Có lẽ cũng để tránh chuyện gian lận, cóp bài, trông cậy vào "phao cứu sinh" Christ, trong kỳ thi quan trọng của tất cả này.
Để tiêu tốn thời gian trong lúc chờ đợi chuyện phải đến ắt sẽ đến, có lẽ Thiên Đế đang quán tưởng và suy ngẫm sâu sa về những chiếc xương sườn bởi ngài đã quyết định theo "ca" này đến cùng.
- - -
CHIẾC XƯƠNG SƯỜN SỐ 7
Theo Kinh Cựu Ước của Do Thái giáo và Ki-tô giáo, Eva là người nữ đầu tiên được Thiên Chúa dựng nên từ một chiếc xương sườn số 7 bên trái của Adam. Bà được Adam gọi là 'Bà Mẹ Chúng Sinh'.
Do nghe lời của con rắn, bà đã ăn trái cấm nơi vườn địa đàng (vườn Eđen), sau đó cũng đã đưa cho Adam ăn theo, gây nên tội tổ tông cho loài người. Eva có con là Cain, Abel, Seth,... Truyền thống Kitô giáo sơ khởi gọi Đức Mẹ Maria là "Eva mới".
• ☆ •
I. THEO THÁNH KINH
Sách Sáng thế cho chúng ta biết: Thiên Chúa đã tạo dựng trời đất vạn vật trong sáu ngày. Sau khi đã hoàn tất việc tạo dựng, Thiên Chúa mới dựng nên con người để làm chủ những gì Chúa đã dựng nên. Sách Thánh chép: “Đức Chúa là Thiên Chúa lấy bụi từ đất nặn ra con người, thổi sinh khí vào lỗ mũi, và con người trở nên một sinh vật. Rồi Đức Chúa là Thiên Chúa trồng một vườn cây ở Eden, về phía đông, và đặt vào đó con người do chính mình nặn ra” (St 2,7-8)
Con người đầu tiên đó chính là Adam. Thiên Chúa truyền cho Adam rằng: “Hết mọi trái cây trong vườn, ngươi cứ ăn, nhưng trái của cây cho biết thiện ác, thì ngươi không được ăn, vì ngày nào ngươi ăn, chăc chắn ngươi sẽ phải chết” (St 2,16-17). Nhưng ở trong vườn địa đàng, Adam vẫn chưa thấy hạnh phúc, còn trống vắng, hình như còn thiếu cái gì đó, nên Đức Chúa là Thiên Chúa phán: “Con người ở một mình thì không tốt. Ta sẽ làm cho nó một trợ tá tương xứng với nó”.
Đức Chúa là Thiên Chúa lấy đất nặn ra mọi dã thú, mọi chim trời và dẫn đến với con người, xem con người gọi chúng là gì, thì tên nó sẽ là thế.
Con người đặt tên cho mọi súc vật, mọi chim trời và mọi dã thú, nhưng con người không tìm được cho mình một trợ tá tương xứng. Đức Chúa là Thiên Chúa cho một giấc ngủ mê ập xuống trên con người, và con người thiếp đi. Rồi Chúa rút một cái xương sườn của con người ra, và lắp thịt vào. Đức Chúa là Thiên Chúa lấy cái xương sườn đã rút từ con người ra, làm thành một người đàn bà và dẫn đến với con người. Con người nói: “Phen này, đây là xương bởi xương tôi, thịt bởi thịt tôi! Nàng sẽ được gọi là đàn bà, vì được rút ra từ đàn ông” (St 2,18-23).
II. TẢN MẠN VỀ CHIẾC XƯƠNG SƯỜN
Thượng Đế đã tạo ra người đàn bà từ chiếc xương sườn của người đàn ông!
Kinh Thánh đã viết thế, không ai chối cãi được. Chúng ta không thể nào dùng khoa học tối tân của thế kỷ 21 để bài bác điều ấy. Dĩ nhiên, Kinh Thánh chỉ mô tả việc tạo dựng ấy theo một hình ảnh cụ thể và bình dân như thế cho người ta dễ hiểu chứ không phải là một mô tả theo khoa học có tính cách vật chất hoàn toàn. Điều duy nhất chúng ta phải tin là Chúa đã dựng nên bà Eva bởi xương thịt ông Adam, để bà làm trợ tá cho ông. Chúng ta không biết Thiên Chúa đã rút ra cái xương sườn thứ mấy của ông Adam, nhưng chúng ta ta tạm gọi là chiếc xương sườn thứ 7 của ông vì nó ở gần trái tim hơn cả. Và điều đó nói lên tình yêu của hai người thắm thiết bền chặt.
Đàn ông vẫn thường tự hào rằng phụ nữ được tạo ra từ chiếc xương sườn thứ 7 của mình, mà đàn ông thường rất tham lam, họ đâu dễ dàng để ai cướp mất thứ gì của mình. Chính vì vậy mà đàn ông luôn đi tìm kiếm những thứ đã bị lấy mất và phụ nữ chính là sự mất mát đầu tiên mà người đàn ông bị tước đoạt bởi Thượng Đế. Nhưng Thượng Đế cũng đâu có bất công với họ, thậm chí ưu ái là đàng khác, lấy có một cái xương mà trả lại cho cả một người phụ nữ.
Phải chăng Thượng Đế cũng là người đàn ông nên mới có sự trao đổi “hời” như vậy?
Xét cho cùng so với đàn ông bây giờ thì tổ tiên chúng ta ngày xưa là ông Adam cũng hơn hẳn về sự kiên nhẫn, ít ra Adam còn đợi đến lúc Thượng Đế tự nguyện trả lại cho mình “chiếc xương sườn số 7”, còn đàn ông bây giờ là phải “đi tìm”. Trong suốt cuộc tìm kiếm của mình người đàn ông đã gặp biết bao chiếc xương sườn và chắc cũng đã làm đau không ít những chiếc xương sườn không phải của mình.
Có những người đàn ông gặp, nhìn ngắm, suy ngẫm để xem đó có phải phần mất đi thực sự của mình hay không. Nhưng cũng có người vội vàng “lắp thử” vào cơ thể mình để rồi đau đớn nhận ra rằng nó không phải là của mình, kẻ thì “lắp bừa” với quan niệm “thử”, không trúng thì thay cái mới, những người như thế không biết có nên gọi là người không? Vì rằng y học có phát triển đến đâu đi nữa thì con người cũng đâu có thể tránh được nỗi đau khi thay ra lắp vào nhiều lần như thế!
- - -
Truyện: Chiếc Xương Sườn Thứ 7.
Vào một đêm bầu trời đầy sao và trăng tròn vành vạnh… nói chung là rất thơ mộng, lãng mạn. Chàng trai đã hỏi cô gái:
- Em có biết câu chuyện về chiếc xương sườn thứ 7 không?
Cô gái đáp:
- Có ai đang yêu mà không biết về câu chuyện đó đâu anh!
Chàng hỏi tiếp:
- Vậy em có biết tại sao Thượng Đế không dùng xương tay, xương chân hay xương bả vai để tạo ra người phụ nữ?
Làm sao mà cô gái có thể biết được khi nó là thứ võ khí vô hình mà chỉ những người như chàng trai mới hiểu được.
Ôm cô gái thật chặt, chàng trai thì thầm:
- Nếu Thượng Đế dùng xương bả vai thì người phụ nữ sẽ phải gánh gồng cực nhọc, nếu dùng chân thì người phụ nữ sẽ phải mệt mỏi trên những chặng đường xa, và nếu như Thượng Đế dùng tay thì phụ nữ sẽ phải làm việc cực nhọc.
- Thượng Đế đã chọn chiếc xương sườn thứ 7 mà không phải là bất cứ chiếc xương nào khác cũng như các bộ phận khác vì chiếc xương đó đặt dưới cánh tay để được người đàn ông che chở, đặt trên đôi chân để được đưa tới những miền đất lạ đầy hoa thơm quả ngọt và đặc biệt nó nằm cạnh trái tim để được yêu thương.
Anh chàng nói tiếp:
- Em biết không, em chính là chiếc xương sườn thừ 7 mà anh tìm kiếm, anh sẽ che chở và yêu thương em suốt cuộc đời.
Cô gái ấy rất hạnh phúc khi nghe người yêu của mình nói những lời ngọt ngào đầy thi vị đến thế.
Người đàn ông nhất định phải đi tìm cái xương sườn của mình đã bị mất nơi người đàn bà. Công việc tìm kiếm này phù hợp với câu Thiên Chúa đã nói sau khi dựng nên người đàn bà: “Bởi thế, người đàn ông lìa cha mẹ mà gắn bó với vợ mình, và cả hai thành một xương một thịt” (St 2,23).
Hôm nay anh X đã tìm được cái xương sườn của mình nơi chị Y và chính thức kết hợp với nhau để thành một đôi vợi chồng. Hai anh chị đã trở nên một xương một thịt rồi. Hãy gắn bó với nhau cho bền chặt để không gì có thể tách biệt hai người ra được. Và giờ đây, anh chị hãy ký với nhau một hôn ước để nhận nhau làm vợ làm chồng trước mặt vị đại diện Hội thánh và cộng đoàn giáo xứ. Anh chị hãy đọc lời tuyên thệ nhận nhau làm vợ làm chồng và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với nhau khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe để yêu thương và tôn trọng nhau mọi ngày suốt đời mình.
Anh chị có ý muốn thề hứa trung thành với nhau mãi mãi hay chỉ một thời gian thôi?
Anh chị có dám coi hôn ước chỉ là tờ giao kèo tạm thời để rồi tùy hoàn cảnh mà xử lý để “hay thì ở, dở thì đi” không?
Muốn cho đời sống hôn nhân được bền chặt, anh chị hãy thực hành lời thánh Phaolô tông đồ gửi cho giáo đoàn Côlossê:
“Anh em là những người được Thiên Chúa tuyển lựa, hiến thánh và yêu thương. Vì thế, anh em hãy có lòng thương cảm, nhân hậu, khiêm nhu, hiền hòa và nhẫn nại. Hãy chịu đựng và tha thứ cho nhau, nếu trong anh em người này có điều gì phải trách móc người kia. Chúa đã tha thứ cho anh em, thì anh em cũng vậy, anh em phải tha thứ cho nhau” (Cl 3,12-13).
Có người bạn gái đã chia sẻ tâm tìm với bạn trai thật ngọt ngào:
“Tình yêu đến với em thật bất ngờ. Tưởng chừng như mới đó nhưng đã 5 năm rồi anh nhỉ. Cám ơn Thượng Đế thật nhiều vì đã mang anh đến với em, cùng em chia sẻ mọi niềm vui, an ủi em mỗi khi em buồn và luôn luôn ở bên cạnh chăm sóc em. Và em biết rằng mình đích thực là chiếc xương sườn của anh. Mình sẽ mãi hạnh phúc anh nhé”.
Lời tâm sự thật dễ thương!
Lời tâm sự thật êm ái và ngọt ngào. Nếu tâm tình này kéo dài suốt cả cuộc đời thì hạnh phúc cho cô biết bao!
Nhưng đường đời không bằng phẳng, cuộc đời cũng có sóng gió bão táp, phải kiên trì và nhẫn nại thì mới đứng vững được.
- - -
Truyện: Phải Chăng Lầm Lẫn?
Cô gái đang yêu hỏi bạn lòng:
- Anh nói đi, anh yêu ai nhất trên đời?
- Em, đương nhiên là em.
- Trong tim anh, em sẽ là gì đối với anh?
Chẳng phải nghĩ ngợi lâu, chàng trai nhìn sâu vào mắt cô, chậm rãi nói:
- Em là mảnh xương sườn của anh. Kinh Thánh chép rằng Thượng Đế thấy Adam đơn chiếc, cô quạnh; vì thế, đang khi Adam ngủ say, Ngài bóc một mảnh xương sườn của Adam và tạo thành Eva. Từ thiên cổ tới nay, mỗi gã đàn ông đều đi tìm lại mảnh xương sườn thất lạc của mình. Chỉ khi nào thấy đúng mảnh xương sườn của mình, hắn mới không còn cảm thấy nỗi đau dai dẳng trong tim.
Cô ôm chầm lấy anh. Chưa bao giờ cố thấy ngọt ngào đến thế!
Sau đám cưới, đôi lứa sống êm đềm, hạnh phúc một thời gian… Thế rồi, những bận bịu mưu sinh hằng ngày, nhưng âu lo không bao giờ dứt trong cuộc sống, và vì một ngàn lý do này hay vì một triệu duyên cớ nọ - mà vốn xưa nay có cả ngàn, cả triệu nguyên nhân như thế trong từng gia đình - hai người bắt đầu nảy sinh lục đục, cằn nhằn, càm ràm, chì chiết lẫn nhau. Hòn đất ném đi, hòn chì ném lại. Mỗi lần một chút, mỗi lần một tăng thêm cường độ.
Rồi chuyện gì đến phải đến.
Một hôm, sau trận cãi vã dữ dội, chẳng ai chịu nhường ai, chị vừa khóc vừa gào lên:
- Anh không thương yêu gì tôi!
Gã đàn ông buột mồm, như một phản xạ:
- Cưới cô chẳng qua là lầm lẫn! Cô đâu phải là mảnh xương sườn của tôi. Ước gì tôi chưa từng gặp cô.
Ly nước hắt xuống đất rồi, làm sao hốt lại!
Nhìn vẻ mặt chị lúc ấy, gã đàn ông hối hận, nhưng vì tự ái, quá tự ái, hắn chỉ lầm lì bỏ nhà ra ngoài tìm một quán rượu.
Rồi họ chia tay. Lời cuối cùng chị nói trong nước mắt:
- Thôi, đừng làm khổ nhau nữa. Hãy tìm lại đúng mảnh xương sườn của anh đi.
Ngày nay nhiều gia đình đã xuống cấp. Phong Trào Ly Dị lan tràn khắp nơi. Người ta coi thường gia đình, nhiều người coi gia đình chỉ là một cái tổ hợp, hay một cái quán trọ, muốn ở thì ở, muốn đi thì đi. Người ta xem nhẹ Tính Cách Thánh Thiêng của Bí Tích Hôn Nhân. Nhân dịp này, chúng ta hãy nhắc lại những đặc tính của hôn nhân Công giáo. Hôn nhân công giáo có hai đặc tính, đó là đơn hôn và vĩnh viễn, nghĩa là hôn nhân một vợ một chồng, và có tính cách vĩnh viễn, không bao giờ được ly dị.
Khi hai người đã cử hành hôn phối hợp pháp và thành sự thì dây hôn phối trở nên bền chặt, không ai có quyền tháo gỡ vì Chúa đã phán: “Sự gì Thiên Chúa đã phối hợp, loài người không được phân ly” (Mt 19,6).
Lm. Giuse Đinh Lập Liễm
Giáo xứ Kim Phát
Đà Lạt
• ☆ •
Cuộc đời của 1 người phụ nữ từ khi sinh ra cho đến khi chết đi mỗi giai đoạn đều mang hình bóng của 1 người đàn ông...
Ngày qua ngày phụ nữ luôn chăm sóc cho người đàn ông của mình không đơn giản chỉ là trách nhiệm và nghĩa vụ mà lớn hơn hết chính là Tình Yêu Thương!!!
YOU ARE MY SUPPER MAN...
Có 1 người đàn ông viết cho vợ mình 1 lá thư với tất cả tình yêu và lòng cảm ơn, nhưng tiếc rằng đây là lá thư cuối cùng...
Vì người ta tìm thấy xác của anh lúc kẹt trong chiếc xe tải đã gây tai nạn... bàn tay đầy máu nắm chặt bức thư:
Vợ yêu quý của anh, đây là 1 bức thư không người đàn ông nào muốn viết, nhưng vẫn còn may mắn là anh sống đủ thì giờ để viết nó, để nói với em điều mà bao lâu nay anh quên không nói với em là “anh yêu em nhiều lắm”.
Trong tất cả những năm tháng rong ruổi trên đường xa, anh biết là những lời cầu xin bình an của em luôn dành cho anh, luôn theo bên anh...
Nhưng lần này chúng đã không còn đủ sức để bảo vệ anh nữa...
Anh đang bị thương nặng, anh đã đi chặng đường cuối cùng của đời mình và anh muốn nói với em những lời mà lẽ ra trước đây anh phải nói rất nhiều lần, những lời đã bị quên không nói chỉ vì anh mải mê chăm sóc chiếc xe và kiếm tiền.
Anh đang nghĩ đến những tối cô dơn em ngủ một mình và tự hỏi anh đang làm gì? Anh đang ở đâu?
Anh đang nghĩ về tất cả những lần anh định gọi điện về cho em yên tâm nhưng lại thôi. Giờ đây lòng anh đang rất bình yên khi nghĩ về em và các con an toàn ở nhà và đang đợi anh.
Anh đang nghĩ đến những bữa cơm tối với gia đình mà em phải xin lỗi giùm anh với các con về sự vắng mặt của anh... vì anh đang bận xem xét các bộ phận của xe, anh đang ngủ để sáng hôm sau phải đi sớm, anh luôn có lý do.
Nhưng giờ anh đã nhận ra chúng chẳng mấy quan trọng đến nỗi phải vắng mặt trong bữa cơm gia đình.
Anh luôn hãnh diện khi biết về nhà sẽ có em thức để chờ anh, dù là 2 giờ khuya hay 2 giờ trưa thì em vẫn đẹp như ngôi sao điện ảnh.
Em biết không? Em đẹp lắm!
Anh nghĩ là dạo này anh không mấy khi khen em, nhưng thật sự anh thấy em rất đẹp.
Trong đời anh, anh đã làm nhiều điều sai nhưng có 1 điều anh đã hoàn toàn đúng đó là đã lấy em làm vợ.
Em luôn ở bên anh và lo lắng cho anh!
Em yêu, anh yêu em và cũng rất yêu các con, thân thể anh đau nhiều, nhưng tim anh còn đau hơn thế, anh sẽ không được nhìn thấy mặt em và các con sau chuyến đi này.
Lần đầu tiên từ lúc mình có nhau, anh cảm thấy đơn độc và thực sự rất sợ...
Anh cần em biết chừng nào?
Và anh biết đã quá muộn rồi, anh nghĩ cật lực khi vào giờ phút cuối cùng này bên anh chỉ có chiếc xe tải, cái xe khốn kiếp đã điều khiển cuộc sống của hai đứa mình bấy lâu nay, cái khối sắt anh đã sống với nó bao năm tháng vậy mà nó không biết đáp lại tình yêu của anh...
Em đang ở hàng ngàn dặm xa xôi nhưng anh cảm thấy giống như có em ở bên cạnh.
Nói với các con rằng anh rất yêu chúng và đừng để con trai mình lái xe tải kiếm sống.
Em yêu, anh nghĩ là đã đến lúc rồi, anh yêu em biết bao. Hãy tự chăm sóc và nên nhớ là anh yêu em hơn tất cả mọi thứ trên đời này.
Anh lại vừa quên không nói với em: 'Anh yêu em'...
Đây là một câu chuyện có thật!
Các bạn ạ, những mỹ từ mà người ta có thể không để ý đến, hay nghe hoài sẽ nhàm như "anh yêu em" tưởng chừng rất quen thuộc nhưng lại rất mới và rất cần thiết trong tình yêu.
Các boy đã có girl yêu thương của mình hãy nhìn vào câu chuyện ấy mà yêu thương hơn nhé!!!
Bởi vì những người phụ nữ bạn yêu thương sao cứ phải đợi 1 năm được mấy ngày lễ, dịp này dịp kia thì mới nhận được những lời lẽ yêu thương???
Hãy yêu thương họ mọi lúc mọi nơi vì chỉ thật đơn giản với 1 câu "Anh yêu em" là đã đủ lắm rồi...
Chúc các bạn may mắn!
• ☆ •
Saturday, June 7, 2025
C87: Độ Kiếp Đại Thừa Kỳ
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment