Tuesday, June 17, 2025

C91: Ai Lo Cho Ta

 Chương 91: Ai Lo Cho Ta


Loài nào cũng có cha có mẹ. Loài vật nào cũng lo cho con của chúng theo bản năng mỗi loài. 

Thiên Cổ Đế thì lo cho tất thảy, bởi Ngài sinh ra tất thảy. 


Lắm kẻ không tin hay không biết về sự hiện diện của Ngài, cũng như con cái không biết về người sinh thành ra mình, gọi là “bất Hiếu”. 


Nhiều khi A Đường chạnh lòng thương cho muôn loài vật nơi hoang dã, nghĩ ... Không ai lo cho chúng miếng áo manh quần, mưa hay nắng, bão hay giông có nơi nào trú ngụ? Không ai quan tâm chúng đói hay khát, đau hay khoẻ, sống hay chết? Không ai dạy chúng biết cái chữ cái nghĩa, biết tính toán hay y dược... Kiếp thú cứ tự sinh tự diệt, lớn ăn thịt nhỏ. Như thể số phận chúng chẳng có gì đáng kể, chẳng có gì quan trọng, nên chẳng ai lưu tâm. (Thực ra Thiên Chúa lưu tâm, quan phòng mọi sự.)


Hay từng gốc cây ngọn cỏ, cứ chỉ việc đứng dãi nắng dầm mưa một chỗ. Mặc cho muôn loài nghiễm nhiên tận dụng mọi pháp luân mà cây cối đã dày công tu hành từ vạn kiếp.


Tự nhiên hoang dại là vậy nhưng nào có “dại” bằng những cái dại của con người, loài được coi là khôn nhất trong các loài...


Khi mọi cái dại dột trở nên điên cuồng của thời đại, nào có ai cho rằng mình là dại đâu khi xuôi theo dòng lũ. 


Cơn lũ vô minh ùa về khắp nẻo, tràn ngập nơi đời. Mà đã lập đại nguyện chung chia phận người, làm sao tránh khỏi những vô minh như vậy. Đã gọi là chung chia thì có ngu cùng chịu, có dại cùng hưởng. Bởi cùng như vậy, nên mới hiểu đến vậy, thương đến vậy. 


Thương cho tất thảy vô minh khờ dại khắp cùng thiên hạ, tất thảy điên cuồng đau đớn ...


Ma đạo cũng khờ dại, bởi dại khờ nên mới vui thú đau thương. 


~~~ 


Chuyện về chiếc mũi giả


Thời ấy hình thức lên ngôi, người ta chạy theo bề ngoài hơn là nội dung. Và mẹ cũng như vậy. Bà vốn là một người phụ nữ đẹp và rất ưa nhìn, song ma xui quỷ khiến thế nào mà một hôm bà về nhà với một chiếc mũi giả. Hỏi thì bảo có cô này cô cứ xui “làm mũi đi, thời buổi này ai cũng làm cho đẹp...”


Con gái bà vừa tuổi trăng tròn, chính là A Đường đã đầu thai vào bụng mẹ 18 năm trước, để “độ” cho mẹ (như lời mẹ nói). Ban đầu nàng rất kinh tởm khi nhìn cái mũi giả cồm cộm ngay giữa mặt mẹ mỗi ngày! Coi đến lạ lùng, đến nỗi không muốn nhìn vào mặt nữa. Sau rồi cùng quen...


Mẹ hỏi: Thế con có muốn làm không? 


Đường đáp ngay: Khồng! Chết cũng không làm! 


Ấy vậy mà ma xui quỷ khiến thế nào, không lâu sau liền quyết định làm. Ấy là dịp vừa đỗ đại học, cuộc đời tưởng như vừa sang trang mới, nên chăng tin rằng một chiếc mũi mới là thích hợp để “nâng cấp” phiên bản cũ của mình...


Đường vốn cho rằng mình xấu xí hơn các bạn, và mẹ cũng luôn dùng những mỹ từ thô thiển nhất để nói về khuôn mặt “chiều ngang to hơn chiều dài” của nàng. Biết đâu chiếc mũi Silicon có thể thay đổi cuộc đời ai đó?!


Mọi dụ dỗ trong cõi đời này vốn chỉ để con người phạm tội đồng loã với ma quỷ. Vốn chỉ để đưa con người vào lộ trình bất tận chẳng có điểm dừng trên con đường mang tên Vô Thường. (“Khốn thay cho kẻ nào làm cớ cho trẻ nhỏ phạm tội” - Jesus Christ.)


Một chiếc mũi giả là khởi đầu đầy hứa hẹn... Chao ôi! 


Mẹ nói: “Cái bà bác sĩ này làm cho mẹ bà chẳng có đồ nghề ghê gớm gì, tay dao tay kéo, còn chẳng có phụ giúp nào, thế mà bả làm cái vèo có một tí là xong. Lấy tiền cũng ít...”


“Con mà muốn làm mẹ cho ra bác sĩ Sơn trưởng khoa răng hàm mặt ở viện hẳn hoi. Mẹ mới mò ra được Bác ấy cũng chuyên nâng mũi. Hồi chị Hương bị tai nạn xe máy phải đóng 18 cái đinh vào mặt mà vừa thi đỗ đại học xong lên xe anh người yêu đèo thì thằng say rượu đâm phải, ngã vỡ mặt... May có bác sĩ Sơn nổi tiếng, người ta gọi là “bác sĩ có đôi bàn tay vàng”. Bác sĩ đóng 18 cái đinh vào mặt mà giờ vẫn xinh.


Nghe bùi tai, mùi mẫn quá. Đường bèn tặc lưỡi tò mò: “Thử làm xem sao. Đau thế nào không biết?”


Đến tận lúc lên bàn mổ rồi vẫn muốn thôi, xin về, nhưng như cá đã vào lưới, ma quỷ nào buông tha. Mẹ cười: “Dũng cảm lên chứ. Bác sĩ có đôi bàn tay vàng đấy! Con bảo bác sĩ làm cho cháu tự tin lên, cháu vừa thi đỗ ... bố cháu mất sớm ... Thôi để bác làm luôn!” Mẹ liến thoắng nói...


Mọi thuốc tê không có tác dụng với Đường. Tất thảy các thao tác, các đường rạch, mọi chi tiết phẫu thuật, từng mũi khâu, đều cảm biết rõ ràng. Từng đầu ngón tay bác sĩ ra sao khi thao tác, nhắm mắt vẫn cảm nhận được từng hơi thở hay nín thở của bác sĩ qua lớp khẩu trang. Thuốc mê dường như phản tác dụng, chỉ càng khiến đương sự căng ra với sự tập trung toàn lực. Nước mắt ràn rụa trong suốt cuộc phẫu thuật. Chưa từng có cơn đau nào kinh hoàng như thế trong đời. Mổ sẻ, rạch mặt, rạch mũi ... mà không đau mới lạ! Vậy mà người người thi nhau làm, diễn viên điện ảnh không ai không làm ...


Bởi vì cơ địa hay sao mà bao ống thuốc tê mê rồi vẫn không có tác dụng, bác sĩ cũng biết điều này nên dù có đôi bàn tay vàng cũng không tránh khỏi căng thẳng mỗi lần nhìn con cá lên gồng đau đớn trên bàn mổ. Bác sĩ vừa lia phải động mạch, một tia máu nóng phun ra tung toé. Bác sĩ vội bịt chặt mạch ấy, cuối cùng thở dài khi máu tạm ngưng chảy mạnh. Bác sĩ dừng cuộc phẫu thuật giữa chừng đi ra ngoài để bình tĩnh và chờ cho mạch nghỉ. Đường nằm đó với cái mũi mở toang và căn phòng lạnh như nhà xác. Con cá này vẫn còn biết tụng kinh tự hộ niệm cho chính mình. Từ khi nhát dao sắc bén đầu tiên chạm tới, từng biến chú đại bi tiếng Phạn hẳn hoi được chú Đức dạy cách học thuộc lòng từ nhỏ đã hiện về mồm một. Cá ấy vẫn khóc từ đầu đến bấy giờ, những giọt nước mắt vô minh như cả đại dương, gộp chuyển sự tập trung từ cơn đau bất tận, nhẩm đi nhẩm lại không biết bao nhiêu triết tự mà dù đọc bao lần cũng không hiểu nổi:

“A ra sấm Phật phạt ra phạt sâm phạt ra sá ra....”


Vì sao tự nguyện đưa thân vào ma lưới?! 


Bác sĩ và người phụ tá trở lại hoàn tất công việc. Đường rời khỏi đó vào buổi chiều tà với chiếc mũi giả, là ấn ký của ma đạo mà một khi đã nhận phải mang lấy cho đến chết, không bao giờ có thể gỡ bỏ.


Con người đã đua nhau phá hoại thể xác lẫn linh hồn chính mình, phá hoại công trình thuộc linh màu nhiệm của tạo hoá, cắt đứt chặn đứng các đường kinh mạch một cách tàn bạo vô tri như vậy.


Rất lâu sau đó, Đường biết được cái giá phải trả cho một cái gật đầu đồng ý là gì. Biết được sự giả dốì và hệ hậu là gì. Biết được mọi vẻ đẹp vô thường đều là giả... 


Đường chỉ mong một ngày được chết đi để trả lại chiếc mũi giả làm từ Silicon cho đất mẹ. Dẫu sao, Silicon cũng được làm từ cát. Như Kinh Thánh nói: Thiên Chúa hà sinh khí vào cát bụi đã nắn thành hình, từ đó tạo ra con người! 

Sinh khí ấy trở về bên Ngài, liền thuật lại một chặng đường vô minh!

- - -

Kinh Thánh

Sáng-thế Ký 2:7 

"Giê-hô-va Đức Chúa Trời bèn lấy bụi đất nắn nên hình người, hà sanh-khí vào lỗ mũi; thì người trở nên một loài sanh-linh."



No comments:

Post a Comment