Monday, December 26, 2022

Đức Phật và người hót phân

 https://youtu.be/KY86fq2rk6I


Tiếng Việt


Cất cao thanh điệu, tiếng rền vang... 

Thức tỉnh Hồng Hoang, dóng chuông vàng! 

Kiếp kiếp nhân sinh trong Trần Mộng... 

Vẳng nghe âm vọng, thức - thời sang!  


Nói chớ... 


Thi thoảng, thấy Người ta chăm chút cỏ cây, hoa lá, động vật, thú cưng, cún yêu, chim, hoa, cá cảnh... vật mà họ quý trọng... bỗng dưng, thấy sao mà xót xa cho Số Kiếp Thân Phận Con Người, sao mà bèo bọt rác rưởi quá!


Người ta, có thể bỏ tiền triệu, tiền tỉ, thậm chí hơn thế nữa để Có Được Vật Cưng của Người ta, trên hết nó Thỏa Mãn được sự "hòa quyện thiên nhiên" gì đó của Người ta và nó Chứng Tỏ rằng Người ta, rất yêu thiên nhiên!!!


Còn... với Chính Đồng Loại thì... lắm khi Người ta xem phận Người tệ hơn Con Chó, tệ hơn cỏ cây, hoa lá, tệ hơn thiên nhiên, tệ hơn Vật mà Người ta Toàn Quyền Sở Hữu! 


Con chó, ít ra nó có lòng trung thành, con mèo nó còn biết làm nũng, cây cỏ hoa lá... thú cưng nó còn biết làm trò tiêu khiển cho Người ta, Dế Yêu còn biết Đem Công Nghệ Vô Nhà Vệ Sinh và từ Nhà Vệ Sinh, Dế Yêu Mang Người Ta Ra hội nhập toàn cầu với Kho Tàng Tri Thức Đồ Sộ, cảnh vật... còn biết Làm Cho Người Ta có trạng thái hòa quyện thiên nhiên hết sức thanh thoát, tao nhã... rất thần thánh phi phàm... 


Ha ha ha

Và Người ta... thà là chăm sóc cỏ cây, chim hoa cá cảnh, tranh, nhạc, thi ca... uống trà ngoạn Trăng... gì gì đó, và thà là ôm chó, ôm mèo, ôm gấu bông, ôm "dế yêu" mà chơi, còn hơn phải đối diện với Đồ Tệ Hơn Cả Chó - chính là Đồng loại với Người ta!


Ha ha ha ha 


Á à a...

Quên nựa cơ, Người ta, siêu phàm, siêu nhiên, là giống loài cao cấp gì đó cơ mà, đâu có phải Con Người đâu chớ cà? Sao dạo ni, có vẻ ngày càng đãng trí, chả nhớ đầu đuôi thế hong biết!


Hụ hụ hụ hụ 


(Cào phím trảm phong ngày 04/8/2016)


☆ • ☆ • ☆ 


Chân Lý là nơi Thiêng Liêng không có lối vào! 


Nói như vậy, có đúng không?

Đúng, là chính xác, khẳng định là tuyệt đối chân xác? 


Vậy thì làm sao lại có Đạo?

Có vô số Con Đường và lại có khái niệm Chính Đạo hay là Tà Đạo từ Cổ Đức, Tiền Hiền đã được đưa ra? 


Nào là Nội Môn, nào là Ngoại Môn... 

Những Bậc Dẫn Đạo Sư, Đại Đạo Sư... xuất hiện trong nhân loại bao đời qua là để làm cái gì, trong khi khẳng định chẳng có con đường nào để dẫn đến Chân Lý? 


Dẫn Đạo Sư và Đại Đạo Sư có gì là khác nhau?

Nếu có khác thì có phải là phân biệt sai khác gì đó hay không?


Rồi lại nói là Chân Lý thì ở bên trong “sâu thẳm nội tâm” con người gì đó rồi kêu là "hãy quay vào bên trong" thì sẽ thấy?


Lúc thì kêu hướng nội, lúc lại ý ới kêu hãy bước ra... loạn tùng phèo, loạn não hết cả lên? 


Rồi kêu quay đầu là bờ!

Quay miết bao thế hệ đã qua và kiếp này cũng quay không biết bao nhiêu lần rồi, không chỉ quay lần xà quần tít thò lò ngắc ngoẻo mà còn ngó lên ngó xuống, ngó nghiêng ôi thôi là đủ kiểu, đủ cách, đủ góc độ luôn rồi chứ không phải là không đâu! 


Ấy thế mà rồi có thấy cái bờ lờ mờ nào đâu chứ? 


Rồi mấy "ông, bà" giáo chủ các Tôn Giáo hay là các thầy, cô... dạy tâm linh á, người khuyên vầy, người khuyên kia, mâu thuẫn tùm lum hết! 


Tỉ như: Có người kêu là hãy gõ thì cửa sẽ mở, hãy cầu thì sẽ được... rồi lại có chỗ, có lúc lại kêu là đừng có làm như vậy, đừng cầu khẩn bất kỳ ai, đừng có tin ai mà hãy tin chính mình... 


Có người kêu: Hãy sống ngay đây, giờ này, sống trong thực tại đang là... 


Lại có người nói là những gì ngươi làm cho Thượng Đế, hi sinh mạng sống mình cho Ngài thì ngươi sẽ được Trọng Thưởng Ở Trên Trời! 


Làm ở đây để được sống ở đây chớ sống trên Trời nào đó, trong khi giờ khổ sở hơn gì nữa, sao sống đây? 


Xúi làm ở đây để được trọng thưởng ở trên Trời thì có phải là chấp trước rồi không? Là làm có mục đích, làm Có Sở Cầu rồi, như vậy có đúng hong?


Làm vầy cũng không được, làm kia cũng không được, rồi nghỉ, hong làm gì cũng hong được luôn!

Sao khó dữ trời dữ đất luôn vậy nè? 


... v.v & v.v... 


Thiêng Liêng Không Có Lối Vào, Thiêng Liêng không có danh, sắc, pháp, tướng, vị, ngôi, không có trước sau, không có không gian, không có thời gian, không có giới hạn nào hết cả! 


Vậy thì có cần có Đạo không?

Vậy thì có cần có Đức không?


Đạo là gì, rồi Đức là gì, rồi ghép lại thành Đạo Đức là gì?


Rồi, có người khuyên là hãy tự mình làm thầy chính mình!

Lại có vô số người xúi là phải có Thầy, phải có Chân Sư, Minh Sư dẫn dắt thì mới được... 


Hay là, hong cho định nghĩa, hong cho giải thích, hong cho nói, hong cho nghe gì ở bên ngoài từ bất kỳ ai hết, vậy mà lại cứ nói, nói, nói, thuyết giảng, khuyên răn, khuyến dạy, sách tấn tùm lum hết! 


Nói là Có tự do ý chí bất khả xâm phạm, thích gì làm nấy, muốn gì làm nấy, cứ nghe theo chính mình mà làm chứ không cần nghe ai hết. 


Xong đã rồi lại bảo không được tự tung tự tác, thậm chí còn chửi bới, đe nẹt, hăm he hù dọa là sẽ bị đọa đày trong Địa Ngục... gì gì nữa chớ? 


Nói giải thoát là an vui, là phúc lạc... mà có thấy gì đâu, toàn là thấy khổ đau không hà, mệt mỏi quá nghỉ ngơi chút, giải trí chút cũng hong cho nữa, chửi, đuổi, chà đạp miệt thị người ta, người ta bất bình, cảm thấy oan ức quá nên phản ứng lại thì nói là Vô Lễ, Bất Kính... này nọ! 


Bảo đừng có phán xét mà rồi lại đi phán xét, kết tội người ta... vậy có đúng hong? 


Sao có quyền phán xét, ghép tội oan ức cho người ta mà hong cho người ta phản ứng chớ? 


Còn xúi ai đánh thì cứ để cho đánh, thậm chí là còn đưa cho đánh thêm, ai lấy gì cũng đừng có lấy lại mà còn xúi cho thêm, cho hết nữa!


Vậy sao mà phản ứng với bất công, nghịch lý, sao giải oan, giải oán, sao làm công chính mà chống lại bất công, hong cho trừ gian diệt ác, hong cho nói hay làm gì hết luôn, sao giải phóng con người được chớ? 


Rồi, xúi cho hết, hong tài sản đất đai gì hết, hong sở hữu, hong có gì hết, lấy đâu sống tiếp mà làm được gì? 


Còn xúi cho luôn mạng sống này, chết bà nó rồi thì còn gì mà phụng sự đây chớ?


Bảo là phải Đúng chớ hong được sai, trong khi muốn Kinh Nghiệm Thực Chứng cái đúng thì không thể tránh khỏi sai lầm, đã nói đã làm là nhất định sẽ có sai... mà hong cho sai, hong cho Trải Nghiệm Thực Chứng luôn, bảo là Hi Sinh luôn cả những trải nghiệm đi... lấy gì người ta biết đâu là đúng để mà không sai chớ?


Nói hong ép buộc, hong áp đặt bất kỳ ai hết, không gây ảnh hưởng lên bất kỳ ai hết, bảo là hãy cứ làm theo ý mình, xong tới hồi người ta làm theo ý người ta thì lại phán là Hong Biết Vâng Lời, chửi bới, moi móc, nói nặng nói nhẹ người ta hong có ra cái giống ôn gì luôn, là sao, là sao, là sao? 


Là sao chớ? 

Biết nghe ai đây?

Biết làm gì cho đúng đây? 


Quay con người ta á hả còn hơn quay Dế, nhặng cào cào, thay đổi xoành xoạch búa lua xua, làm cho con người ta vui buồn lẫn lộn, nóng lạnh thay đổi trạngg thái từa lưa hột dưa, tâm tư tình cảm coi bằng là loạn cuống hết cả lên... xong rồi lại phán con người ta điên đảo vọng tưởng?


Nghịch lý quá hà, khó quá hà, khó dữ trời dữ đất luôn vậy đó hà!


Ai mà chịu cho nổi chớ?


Thôi, nếu thấy 

Là khó quá thì cứ...

Kệ, mà cho "Qua" đi ha! 


Chớ đừng có Mặc vào chi mà than với thở! 

Để rồi... Hụt hơi, hết hơi, hoảng hốt, hậm hực chi chớ?


Hú hồn hà!


☆ • ☆ • ☆ 


Nhắc tới Dế thì… 

Từ trong ký ức, liên hệ tới chuyện Dế Mèn Phiêu Lưu Ký! 


Câu chuyện này, không chỉ dành cho đối tượng là thiếu nhi mà là dành cho tất cả mọi lứa tuổi!


Nếu dùng khái niệm "thiếu nhi" thì lại có thể liên tưởng đến những "mảnh tâm hồn" còn non trẻ - xét theo "tuổi" Vũ Trụ với sự tiến hóa, trưởng thành bất tận! 


Truyện này, có phải chăng là tuyệt nhiên không hề lạ lẫm gì với tất cả chúng ta?


Thế nhưng, lại hết sức lạ lùng nếu - ai đó "xem" bằng tâm thái cảm thức "siêu thực" của Người "điên" khi bổn tâm hướng về Chơn Thiện - Thành Nhân - Nên Cách Người Viên Vẹn Tròn Đầy! 


Gà - là "Thiên địch" của Dế, phải nói Dế là món ăn khoái khẩu của Gà!

Cơ mà Gà biết gáy thì Dế cũng biết gáy, thậm chí là gáy rất to, rất thanh và cũng cực hay, gắn liền với tuổi thơ hồn nhiên của biết bao thế hệ! 


Dế Mèn Phiêu Lưu Ký vì thế, thiển nghĩ bất kể ai đó có là ai, có còn "nhớ" hay đã "quên" thì có lẽ là rằng, rất lại thêm lần nữa - nên tâm lắng mà xem! 


Trích đăng chia sẻ lại phần đầu câu truyện:


Tôi sống độc lập từ thủa bé. Ấy là tục lệ lâu đời trong họ nhà dế chúng tôi. 


Vả lại, mẹ thường bảo chúng tôi rằng: "Phải như thế để các con biết kiếm ăn một mình cho quen đi. Con cái mà cứ nhong nhong ăn bám vào bố mẹ thì chỉ sinh ra tính ỷ lại, xấu lắm, rồi ra đời không làm nên trò trống gì đâu". 


Bởi thế, lứa sinh nào cũng vậy, đẻ xong là bố mẹ thu xếp cho con cái ra ở riêng. Lứa sinh ấy, chúng tôi có cả thảy ba anh em. Ba anh em chúng tôi chỉ ở với mẹ ba hôm. Tới hôm thứ ba, mẹ đi trước, ba đứa tôi tấp tểnh, khấp khởi, nửa lo nửa vui theo sau. 


Mẹ dẫn chúng tôi đi và mẹ đem đặt mỗi đứa vào một cái hang đất ở bờ ruộng phía bên kia, chỗ trông ra đầm nước mà không biết mẹ đã chịu khó đào bới, be đắp tinh tươm thành hang, thành nhà cho chúng tôi từ bao giờ. 


Tôi là em út, bé nhất nên được mẹ tôi sau khi dắt vào hang, lại bỏ theo một ít ngọn cỏ non trước cửa, để tôi nếu có bỡ ngỡ, thì đã có ít thức ăn sẵn trong vài ngày. 

Rồi mẹ tôi trở về! 


Tôi cũng không buồn. Trái lại, còn thấy làm khoan khoái vì được ở một mình nơi thoáng đãng, mát mẻ. Tôi vừa thầm cảm ơn mẹ, vừa sạo sục thăm tất cả các hang mẹ đưa đến ở. Khi đã xem xét cẩn thận rồi, tôi ra đứng ở ngoài cửa và ngửng mặt lên trời. Qua những ngọn cỏ ấu nhọn và sắc, tôi thấy màu trời trong xanh. Tôi dọn giọng, vỗ đôi cánh nhỏ tới nách, rồi cao hứng gáy lên mấy tiếng rõ to. 


Từ đây, tôi bắt đầu vào cuộc đời của tôi. Cho dù tôi sẽ sung sướng hay khổ sở, cái đó tùy ở tính tình tôi khôn ngoan hay đần độn. Song tôi chưa cần biết đến thế, tính đến thế. Mà hãy lấy sự được ung dung độc lập một mình là điều thích lắm rồi... 


Ngày nào cũng vậy, suốt buổi, tôi chui vào trong cùng hang, hì hục đào đất để khoét một cái ổ lớn, làm thành cái giường ngủ sang trọng. Rồi cũng biết lo xa như các cụ già trong họ dế, tôi đào hang sâu sang hai ngả làm những con đường tắt, những cửa sau, những ngách thượng, phòng khi gặp nguy hiểm, có thể thoát thân ra lối khác được. 


Chập tối, tôi tạm nghỉ tay và ra đứng ngoài cửa, họp cùng anh chị em hàng xóm quanh bờ ruộng, vừa gảy đàn vừa hát một bài hát hoàng hôn chào tạm biệt ông mặt trời. 


Khi đêm đã xuống hẳn, cả xóm chúng tôi, các bô lão dế lụ khụ già cốc đế cũng bỗng nhiên vui tính, ai nấy ra khỏi hang, đến tụ hội thật đông tận giữa bãi trong đêm tối mát lạnh, cùng uống sương đọng, ăn cỏ ướt và những gã tài hoa thì gảy đàn thổi sáo, cùng nhau ca hát, nhảy múa linh đình đến tận sáng bạch, lúc ông mặt trời quen thuộc lại nghiêm trang ló lên đằng đông mới tan cuộc ai về nhà nấy.


Ngày nào, đêm nào, sớm và chiều nào cũng ngần ấy thứ việc, thứ chơi. Kể đời mà được như thế cũng khá an nhàn, nhưng mới đầu còn thấy hay hay, về sau cũng nhàm dần.


Bởi tôi ăn uống điều độ và làm việc có chừng mực nên tôi chóng lớn lắm. Chẳng bao lâu tôi đã trở thành một chàng dế thanh niên cường tráng. Ðôi càng tôi mẫm bóng. Những cái vuốt ở chân, ở khoeo cứ cứng dần và nhọn hoắt. 


Thỉnh thoảng, muốn thử sự lợi hại của những chiếc vuốt, tôi co cẳng lên, đạp phanh phách vào các ngọn cỏ. Những ngọn cỏ gãy rạp, y như có nhát dao vừa lia qua. Ðôi cánh tôi, trước kia ngắn hủn hoẳn bây giờ thành cái áo dài kín xuống tận chấm đuôi. Mỗi khi tôi vũ lên, đã nghe tiếng phành phạch giòn giã. 


Lúc tôi đi bách bộ thì cả người tôi rung rinh một màu nâu bóng mỡ soi gương được và rất ưa nhìn. Hai cái răng đen nhánh lúc nào cũng nhai ngoàm ngoạp như hai lưỡi liềm máy làm việc. Sợi râu tôi dài và uốn cong một vẻ rất đỗi hùng dũng. Tôi lấy làm hãnh diện với bà con vì cặp râu ấy lắm. Cứ chốc chốc tôi lại trịnh trọng và khoan thai đưa cả hai chân lên vuốt râu.


Tôi đi đứng oai vệ. Mỗi bước đi, tôi làm điệu dún dẩy cá khoeo chân, rung lên rung xuống hai chiếc râu. Cho ra kiểu cách con nhà võ. Tôi tợn lắm. Dám cà khịa với tất cả mọi bà con trong xóm. Khi tôi to tiếng thì ai cũng nhịn, không ai đáp lại. Bởi vì quanh quẩn ai cũng quen mình cả. Không nói, có lẽ họ nể hơn là sợ. Nhưng tôi lại tưởng thế là không ai dám ho he. ấy vậy, tôi cho tôi giỏi. 


Những gã xốc nổi thường làm cử chỉ ngông cuồng là tài cao. Tôi quát mấy chị Cào Cào ngụ ngoài đầu bờ khiến mỗi lần thấy tôi đi qua, các chị phải núp khuôn mặt trái xoan dưới nhánh cỏ, chỉ dám đưa mắt lên nhìn trộm. Thỉnh thoảng, tôi ngứa chân đá một cái, ghẹo anh Gọng Vó lấm láp vừa ngơ ngác dưới đầm lên. Tôi càng tưởng tôi là tay ghê gớm, có thể sắp đứng đầu thiên hạ rồi. 


Chao ôi, có biết đâu rằng: hung hăng hống hách láo chỉ tôi đem thân mà trả nợ những cử chỉ ngu dại của mình thôi. Tôi đã phải trải cảnh như thế. Thoát nạn rồi mà còn ân hận quá, ân hận mãi. Thế mới biết, nếu đã trót không suy tính, lỡ xảy ra những việc dại dột, dù về sau có hối cũng không thể làm lại được.


Câu chuyện ân hận đầu tiên mà tôi ghi nhớ suốt đời


Bên hàng xóm tôi có cái hang của Dế Choắt. Dế Choắt là tên tôi đặt cho nó một cách chế diễu và trịch thượng thế. Choắt nọ cũng chắc trạc tuổi tôi. Nhưng vì Choắt bẩm sinh yếu đuối nên tôi coi thường và gã cũng sợ tôi lắm. 


Cái chàng Dế Choắt, người gày gò và dài lêu nghêu như một gã nghiện thuốc phiện. Ðã thanh niên rồi mà cánh chỉ ngắn ngủn đến giữa lưng, hở cả hai mạng sườn như người cởi trần mặc áo gi-lê. Ðôi càng bè bè, nặng nề trông đến xấu. Râu ria gì mà cụt có một mẩu, mà mặt mũi lúc nào cũng ngẩn ngẩn ngơ ngơ. 


Ðã vậy tính nết lại ăn sổi, ở thì (thật chỉ vì ốm đau luôn luôn không làm được) một cái hang ở cũng chỉ bới nông sát mặt đất, không biết đào sâu rồi khoét ra nhiều ngách như hang tôi.


Một hôm tôi sang chơi, thấy trong nhà luộm thuộm, bề bộn, tôi bảo:


- Sao chú mày sinh sống cẩu thả quá như thế! Nhà cửa đâu mà tuềnh toàng. Ngộ có kẻ nào đến phá thì thật chú chết ngay đuôi! 


Này thử xem: khi chú chui vào tổ lưng chú phải lồm cồm đụng sát lên tận mặt đất, làm cho ai trên về cỏ nhìn sang cũng biết chú đương đi đứng chỗ nào trong tổ. Phỏng thử có thằng chim Cắt nó nhòm thấy, nó tưởng mồi, nó mổ một phát, nhất định trúng giữa lưng chú, thì chú có mà đi đời! Ôi thôi, chú mày ơi! Chú mày có lớn mà chẳng có khôn.


Ngẫm ra thì tôi chỉ nói lấy sướng miệng thôi. Còn Dế Choắt than thở thế nào, tôi cũng không để tai. Hồi ấy tôi có tính tự đắc, cứ miệng mình nói tai mình nghe chứ không biết nghe ai, thậm chí cũng chẳng để ý có ai nghe mình không.


Dế Choắt trả lời tôi bằng một giọng rất buồn rầu:

- Thưa anh, em cũng muốn khôn, nhưng không không được, đụng đến việc là em thở rồi, không còn hơi sức đâu mà đào bới nữa. Lắm khi em cũng nghĩ nỗi nhà cửa thế này là nguy hiểm, nhưng em nghèo sức quá, em đã lo ròng rã hàng mấy tháng nay cũng không biết làm thế nào. Hay bây giờ em định thế này... Song anh có cho phép nói em mới dám nói...


Rồi dế choắt loanh quanh, băn khoăn. Tôi phải bảo:


- Ðược, chú mình cứ nói thẳng thừng ra nào:


Dế choắt nhìn tôi mà rằng:


- Anh đã nghĩ thương em như thế thì hay là anh đào giúp cho em một cái ngách sang bên nhà anh phòng khi tắt lửa tối đèn có đứa nào đến bắt nạt thì em chạy sang...


Chưa nghe hết câu tôi đã hếch răng, xì một hơi rõ dài rồi, với điệu bộ khinh khỉnh, tôi mắng:


- Hức! Thông ngách sang nhà ta? Dễ nghe nhỉ! Chú mày hôi như cú mèo thế này, ta làm sao chịu được. Thôi im cái điệu hát mưa dầm sụt sùi ấy đi. Ðào tổ nông thì cho chết!


Tôi về không một chút bận tâm.


Một buổi chiều, tôi ra đứng cửa hang như mọi khi, xem hoàng hôn xuống.


Mấy hôm nọ, trời mưa lớn, trên những hồ ao quanh bãi trước mặt, nước dâng trắng mênh mông. Nước đầy và nước mới thì cua cá cũng tấo nập xuôi ngược, thế là bao nhiêu cò, sếu, vạc, cốc, le le, sâm cầm, vịt trời, bồ nông, mòng, két ở các bãi sông xơ xác tận đâu cũng bay cả về vùng nước mới để kiếm mồi. 


Suốt ngày họ cãi cọ om bốn góc đầm, có khi chỉ vì tranh một mồi tép, có những anh cò vêu vao ngày ngày bì bõm lội bùn tím cả chân mà vẫn hếch mỏ, chẳng được miếng nào. Khổ quá, những kẻ yếu đuối, vật lộn cật lực thế mà cũng không sống nổi. Tôi đứng trong bóng nắng chiều tỏa xuống ánh nước cửa hang mà suy nghĩ việc đời như thế.


Bỗng thấy chị Cốc từ mặt nước bay lên, đến đậu gần hang tôi, cách có mấy bước. Chừng rớ được món nào, vừa chén xong, chị tìm đến đứng chỗ mát rỉa lông, rỉa cánh và chùi mép.


Tính tôi hay nghịch ranh. Chẳng bận đến tôi, tôi cũng nghĩ mưu trêu chị Cốc. Tôi cất tiếng gọi Dế Choắt. Nghe tiếng thưa, tôi hỏi:


- Chú mình có muốn cùng tớ đùa vui không?


- Ðùa trò gì? Em đương lên cơn hen đây. Hừ hừ...


- Ðùa chơi một tí.


- Hừ hừ... cái gì thế?


- Con mụ Cốc kia kìa.


Dế Choắt ra cửa, hé mắt nhìn chị Cốc. Rồi hỏi tôi:


- Chị Cốc béo xù đứng trước cửa nhà ta ấy hả?


- Ừ.


- Thôi thôi... hừ hừ... Em xin vái cả sáu tay. Anh đừng trêu vào... Anh phải sợ...


Tôi quắc mắt:


- Sợ gì? Mày bảo tao sợ cái gì? Mày bảo tao còn biết sợ ai hơn tao nữa?


- Thưa anh, thế thì... hừ hừ...em xin sợ. Mời anh cứ đùa một mình thôi.


Tôi lại mắng Dế Choắt và bảo:


- Giương mắt ra xem tao trêu con mụ Cốc đây này.


Tôi rình đến lúc chị Cốc rỉa cánh quay đầu lại phía cửa tôi tôi, tôi cất giọng véo von:


Cái Cò, cái Cạc, cái Nông

Ba cái cùng béo, vặt lông cái nào ?

Vặt lông cái Cốc cho tao

Tao nấu, tao nướng, tao xào, tao ăn.


Chị Cốc nghe tiếng hát từ trong đất văng vẳng lên, không hiểu như thế ào, giật nẩy hai đầu cánh, muốn bay.

Ðến khi định thần lại, chị mới trợn tròn mắt, giương cánh lên như sắp sửa đánh nhau. Chị lò dò về phía cửa hang tôi hỏi:


- Ðứa nào cạnh khoé gì tao thế? Ðứa nào cạnh khoé gì tao thế?


Tôi chui tọt ngay vào hang, lên giường nằm khểnh, bắt chân chữ ngũ. Bụng nghĩ thú vị: "Mày tức thì mày cứ tức, mày ghè vỡ đầu mày ra cho nhỏ đi, nhỏ đến đâu mày cũng không chui nổi vào tổ tao đâu!"


Một tai hoạ đến mà đứa ích kỷ thì không thể biết trước được. Ðó là, không trông thấy tôi, nhưng chị Cốc đã trông thấy Dế Choắt đang loay hoay trong cửa hang, chị Cốc liền quát lớn:


- Mày nói gì?


- Lạy chị, em nói gì đâu?


Rồi Dế Choắt lủi vào.


- Chối hả? Chối này! Chối này!


Mỗi câu "chối này" chị Cốc lại giáng một mỏ xuống. Mỏ Cốc như cái dùi sắt, chọc xuyên cả đất. Rúc trong hang mà bị trúng hai mỏ, Choắt quẹo xương sống lăn ra kêu váng. Núp tận đáy đất mà tôi cũng khiếp, nằm im thít. Nhưng đã hả cơn tức, chị Cốc đứng rỉa lông cánh một lát nữa rồi lại bay là xuống đầm nước, không chút để ý đến cảnh khổ đau vừa gây ra.


Biết chị Cốc đi rồi, tôi mới mon men bò lên. Trông thấy tôi, Dế Choắt khóc thảm thiết.


Tôi hỏi một câu ngớ ngẩn:


- Sao? Sao?


Choắt không dậy được nữa, nằm thoi thóp. Thấy thế tôi hốt hoảng quỳ xuống, nâng đầu Choắt lên mà than rằng :


- Nào tôi đâu biết cơ sự lại ra nông nỗi này! Tôi hối lắm. Tôi hối hận lắm! Anh mà chết là chỉ tại cái tội ngông cuồng dại dột của tôi. Tôi biết làm thế nào bây giờ?


Tôi không ngờ Dế Choắt nói với tôi một câu thế này:


- Thôi, tôi ốm yếu quá rồi, chết cũng được. Nhưng trước khi nhắm mắt, tôi khuyên anh: ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn rồi cũng mang vạ vào mình đấy.


Thế rồi Dế Choắt tắt thở. Tôi thương lắm. Vừa thương vừa ăn năn tội mình. Giá tôi không trêu chị Cốc thì đâu đến nỗi Choắt việc gì. Cả tôi nữa, nếu không nhanh chân chạy vào hang thì tôi cũng chết toi rồi.


Tôi đem xác Dế Choắt đến chôn vào một vùng cỏ bùm tum. Tôi đắp thành nấm mộ to. Tôi đứng lặng giờ lâu, nghĩ về bài học đường đời đầu tiên.


Trích từ tác phẩm Dế Mèn Phiêu Lưu Ký - Chương 01: Tôi sống độc lập từ thủa bé - Một sự ngỗ nghịch đáng ân hận suốt đời.


☆ • ☆ • ☆


Theo Bách khoa toàn thư wikipedia:

Dế Mèn phiêu lưu kí là tác phẩm văn xuôi đặc sắc và nổi tiếng nhất của Tô Hoài viết về loài vật, dành cho lứa tuổi thiếu nhi. 


Ban đầu truyện có tên là "Con dế mèn" (chính là ba chương đầu của truyện) do nhà xuất bản Tân Dân, Hà Nội phát hành năm 1941. Sau đó, được sự ủng hộ nhiệt tình của nhân dân, Tô Hoài viết thêm truyện "Dế Mèn phiêu lưu kí" (là bảy chương cuối của chuyện". 


Năm 1955, ông mới gộp hai chuyện vào với nhau để thành truyện "Dế mèn phiêu lưu kí" như ngày nay. Truyện đã được đưa vào chương trình học lớp 6 học kì 2 môn Ngữ Văn của Việt Nam.


"Dế Mèn phiêu lưu kí" có thể tạm dịch là "ghi chép về cuộc đời trôi dạt của Dế Mèn" ("phiêu lưu" có nghĩa là "trôi dạt", không phải là "mạo hiểm" theo cách dùng từ của người Việt Nam).

No comments:

Post a Comment