Chương 68: Xác Con Chim Nhỏ
A Đường ở hạ giới trong một kiếp nọ, bởi lý do nào đó mà đã cam chịu cảnh "chim lồng cá chậu". Khi ấy sinh ra trong thân nữ. Phận nữ chẳng có việc đại sự gì quan trọng ngoài "sinh sự", "sinh sản". Nghĩ vậy hắn bèn lao vào hôn nhân đại sự cho nhanh gọn lẹ, cho yên bề gia thất, cho gia đình cũ bất khả nghĩ bàn, bất khả xen ngang hay can thiệp vào cuộc đời hắn nữa kể từ lúc đó. Hắn cho rằng kết hôn theo pháp luật là con đường cứu cánh tối thượng, giải pháp triệt để. Hắn rất thích Pháp Luật, thường lôi Pháp Luật ra mà nói, hắn đủ tuổi rồi, mẹ (cũng là cha) không có QUYỀN can thiệp, không liên quan tới bất cứ chuyện gì hắn làm. Thậm chí, một ngày sau khi tròn 18 tuổi, hắn lò dò bén mảng tới văn phòng Luật Sư, với ánh mắt bẽn lẽn mà sắc nhọn, nghiêm túc hỏi người đại diện cho pháp luật việc này:
"Khi một người đã đủ 18 tuổi thì cha mẹ có quyền ngăn cấm người đó làm gì hay không? Ví dụ như bỏ nhà ra đi, ra ở riêng, sống tự lập ở nơi khác..."
Không chỉ hỏi một nơi mà còn đi tham khảo ý kiến rất nhiều nơi, nhiều chỗ, nhiều người. Rốt cục lắm thầy nhiều ma, mộng tự lập tan thành mây khói, kẻ đó vẫn bám váy mẹ tận gần 10 năm sau đó.
Trước khi hạ thủ hành động luôn đều suy đi tính lại, nhìn trước ngó sau, kỹ lưỡng là thế. Song sự ngu xuẩn khó đỡ bao giờ cũng không thể lường trước, tới một cách bất ngờ và đối với kẻ càng tự cho mình là "khôn ngoan" thì bao giờ cũng có thể xảy ra cái ngu bất khả kháng.
Hắn đã biết ngay từ đầu là ngu đó. Nhưng vẫn cứ muốn tự chứng minh rằng sự ngu của hắn là độc nhất vô nhị, là đẳng cấp đỉnh cao, là nguy hiểm thực sự, là hy sinh quên mình, là một sự ngu có chủ đích - Ngu Tình. Vì vậy không được tính là Ngu. Kết cục tự nguyện dành một đời để gặm nhấm tiêu hóa nỗi ngu hoài.
Kẻ càng muốn trốn tránh khỏi một thứ gì đó thì càng bị chính thứ đó giam hãm cầm tù. Kẻ vốn sợ phải chịu sự can thiệp luôn luôn thì dù có trốn lên trời cũng không thoát khỏi những sự can thiệp bá đạo. Kẻ càng muốn sự tự do ý chí, thì càng bị tước đoạt lấy đi nó, theo cách nào đó, cho đến khi ham muốn ấy trở thành "Thỏa Mãn Tự Tại".
- - -
Hôm ấy hắn vừa bước chân vào lều thì bị kiến đốt tơi bời. Một lúc sau hút bụi thì phát hiện ra xác con chim nhỏ kiến đang bu đầy. Không biết nó chết từ bao giờ, và làm thế nào vào được lều. Cửa lều luôn đóng hai lớp và kéo khóa hẳn hoi. Chẳng nhẽ hàng xóm đùa ác lẻn vào lúc người vắng nhà? ... Hay là có lúc hắn đi ra ngoài đã quên không kéo khóa cửa, nên chim lẻn vào?
Bất kể thế nào, cái xác chim nhỏ bị kiến bu đầy trong lều, theo nghĩa đen đó, khiến hắn rùng mình suy ngẫm. Phải chăng dự cảm về tương lai của hắn kiếp này có thể đúng. Không lâu trước đó hắn từng viết một câu chuyện về Chim và Vua trong cảnh giới huyền huyễn đan xen đoạn niệm. Viết xong thì bật khóc và bật cười cùng một lúc.
Con chim nhỏ hay hót này luôn thích bén mảng quanh lều, ra sức hót gọi hắn thức dậy mỗi ngày. Bây giờ nó chết rồi, vẫn còn đầy những con chim khác. Chỉ là hắn không hiểu vì sao nó phải tò mò mà tự chui vào lều làm gì (Quả thực có một hôm hắn đi vắng về thấy cửa lều mở, là hắn quên kéo khóa). Còn có câu thành ngữ người ta nói: "Sự tò mò giết chết con mèo". Không chỉ con mèo mà bất cứ con gì, con chim hay con người cũng vậy.
Dẫu sao, đằng nào cũng chết, chết ra sao có gì là quan trọng? Nhiều khi để học được một điều gì đó, dù là xấu ác hay tốt lành, người ta phải đánh đổi bằng cả mạng sống một đời. Thiện Toàn là một sự phải lòng (Crush) từ thủa còn thơ ấu, thường hiện về trong những giấc mơ hư ảo của hắn. Còn Đại Toàn Thiện là một Mối Tình Thiên Cổ, thường thủ thỉ với hắn khi đang thức, những ước nguyện nào...
Crush: nhàu nát, bóp vỡ, vắt ra, nghiền vụn, uống cạn, dày vò, đòn trí mạng
Đồng nghĩa: affection, fondness, infatuation, liking, love, passion
Đường ơi, một kiếp vô thường, cũng là chân thường trân quý.
- - -
Người hướng Đạo mà gọi là Chơn Tu, thì phải thực sự là Chơn Tu, trong khi hầu hết chư huynh đệ trong đời còn chưa thức bổn tâm, chưa hề Quy Chơn cách rốt ráo mà cũng đã gọi là Chơn Tu. Nhận định sai trình tự cho nên mọi cơ sự đều sai hoàn toàn luôn, đâu có cách nào đúng được? Nhưng chỉ cần Đảo Từ, thay vì là Chơn Tu thì là thay đổi trình tự gọi là Tu Chơn, tức là tu sửa hoàn thiện mình, dần triệt thoái - giải phóng - phóng thích mình ra khỏi Phàm Ngã để trở về Chân Ngã của Chính mình, Hiệp Nhất Chính Mình, vậy thì đúng rồi.
Tiếng Việt, thứ tự trước sau là từ trái qua phải mà!
Nếu kiếp này tự bản thân chư huynh đệ xác định phải về, dứt khoát phải Tìm Về Với Chính Mình thôi, vậy thì chắc chắn chư huynh đệ phải thực hiện Tu Chân cho mình cách rốt ráo. Mà đã vậy thì sớm muộn gì thì chư huynh đệ cũng sẽ ngừng làm việc trong thế gian, ngừng sống môi trường sống theo ý thức hệ của thế gian.
Như công việc hiện tại mà chư huynh đệ đang làm vậy, sẽ ngừng, môi trường sống hiện tại cũng sẽ phải ngừng, chỉ có vậy thì Hành Trình Tu Chơn mới rốt ráo được! Tuy nhiên thì khi đang sống ở đâu, tâm ý thức nhận thức của Người Hướng Đạo luôn phải có niệm ý sống cho trọn vẹn ở đó. Lấy chính môi trường sống, công việc mình đang làm để làm thành đề mục tập trung hoàn thành cho tốt nhất trong khả năng có thể, đó cũng là Tu Chơn. Thiền Tông thì gọi các Đề Mục Tu Chân nào đó là các Công Án!
Sống ở đâu cũng hằng luôn tâm niệm trọn vẹn trước sau, Tình Lý Viên Dung chứ không phải là cứ đứng núi này trông núi nọ.
Cái chuyện buông cái này bắt cái kia, tham Đó bỏ Đăng, thấy Trăng quên Đèn... là hoàn toàn không đúng với Đạo rồi!
- - -
Yêu thương, tình thương, tình nhân ái... của thế nhân, tất tật mọi khái niệm về Tình Yêu nằm trong phạm trù của Trần Duyên - Thế Gian Tình, vốn dĩ là vô lượng những bài học tiến hóa hết sức lớn lao dành cho sinh linh, nhân loại nơi đây. Nhưng tuyệt nhiên không hề "giống" một chút nào với Tình Yêu Thiên Thượng - Thiên Tình Bi Ái mà các bậc Chân Sư hay "kinh sách" cổ kim... vẫn thường luôn nói đến!
Thất tình lục dục hay là sự ràng buộc bất kỳ nào của Trần Cảnh, Trần Duyên, cho dù là nhỏ như "hạt vi trần" thôi, cũng đều sẽ có thể tác động tới tâm tư, tình cảm... trong Tam Thể Phàm Ngã - tức là Thân Tâm Trí, bao gồm Lục Căn, Lục Thức, Lục Trần mà ngươi đang tá mượn nơi đây!
Điều ấy, sẽ tất yếu khiến ngươi dễ dàng nảy sinh sự xung đột từ bên trong, dẫn đến xảy ra tình trạng thiên vị, vô hình dẫn đến khả năng mất kiểm soát, lâm vào bản tâm khởi phân biệt đối xử... giữa những gì ngươi yêu thích và ghét bỏ. Chưa hết, trong yêu thích, còn có yêu thích hơn, thậm chí là cuồng si, tín ngưỡng, thần tượng. Và dĩ nhiên, ngay trong ghét bỏ còn có ghét bỏ hơn, thậm chí là thù hận tột cùng, cực đoan tà ác vô song... với những ai mà ngươi mang tâm thù oán!
Những gì tốt hơn, ngươi sẽ dành cho người thân yêu hơn hay là thân yêu nhất của ngươi...
Những gì tồi tệ, hẵn nhiên ngươi cũng sẽ dành cho những ai ngươi ghét bỏ, hận thù...
Thế thì, sao ngươi có chút khả năng nào Công Chính, đối xử công bình đối với tất cả sinh linh?
Thế thì, sao ngươi có thể nào thiết diện vô tư, thậm chí là dám vì nghĩa diệt thân như kiểu dạng: Quân pháp bất vị thân?
Đã vậy, sao ngươi có thể có khả năng trở thành Người Phụng Sự cho Chân Lý?
17.03.2017
Nghiệp ý (cái trí) và nghiệp tâm (tình cảm) nơi Phàm Thể Tam Phân đã TẠO RA tất cả những "hình tư tưởng" đó!
ĐỨC TIN BẤT TỬ VĨNH HẰNG!
Trao mình cho phán xét!
Điều này không thể nào xảy ra nơi bất kỳ ai, bất kỳ mối quan hệ nào trong cuộc đời này khi mà từng cá nhân chưa có SỰ TIN CẬY hay nói cách khác là chưa có được ĐỨC TIN CHÂN XÁC!
Trong cuộc đời, một người bất kỳ nào đó cũng đều có vô vàn các mối quan hệ khác nhau, giữa người và người, giữa người và sự vật hiện tượng, giữa người và công việc, giữa người và tất tật những gì xung quanh con người đó và giữa người đó và chính bản thân người đó với mối quan hệ NỘI TẠI BÊN TRONG của "những mâu thuẫn nội hàm" mà được hiểu như là tính cách tương ứng với nhiều "nhân cách - con người khác" bên trong chính bản thân mình!
TIN CẬY VÀO CHÍNH MÌNH!
Luôn là LỜI KHUYÊN của Cổ Đức, Thánh Hiền!
Nhưng cái chính mình nào đó, khi "nhìn" vào "bên trong" những lúc "quay về" tĩnh lặng, tĩnh tại, trầm tư... một mình, thì với biết bao là tâm tư tình cảm có thể sẽ nổi lên, biểu hiện thành những "con người" khác trong tâm tư tình cảm chính mình!
NGHE AI ĐÂY trong số tất cả những con người khác đó trong NỘI TÂM mình?
Rồi nào là Lời chư Phật God dạy, lời Chúa, lời Thầy, lời ai đó... hình ảnh Linh Ảnh ai đó, từ cõi "cao" nào đó... như là kiểu dạng "Hiển Linh" tiếng nói của Thần Linh, của Sự Linh Thiêng, Lời Thiêng Liêng Hằng Sống... gì đó, văng vẳng vang lên có vẻ như là từ trong sâu thẳm "rất chi là" trong nội thể "nguồn" tâm mình...
Tuyệt đại đa số đều đang cho đó là SỰ THÔNG LINH và kết nối "câu thông" được với "Chính Mình" ở đâu đó trên "cao" tuốt luốt hay là được câu thông với "thần linh" nào đó và nhận được các thông điệp CÕI "cao" vì mình cũng đã là "cao nhân đắc đạo" gì gì đó rồi!
TÂM
TƯỞNG!
TẠO NGHIỆP!
Nghiệp ý (cái trí) và nghiệp tâm (tình cảm) nơi Phàm Thể Tam Phân đã TẠO RA tất cả những "hình tư tưởng" đó!
Nơi đây, tuyệt nhiên không nói đến đúng hay sai trong các Niệm Tưởng, trong sự Thông Linh câu thông kết nối với các "nguồn" thông điệp.
Chỉ nhắc nhở và NHẤN MẠNH ở chỗ: Cái được THẤY ở "bên trong" nội tâm hay bên ngoài từ ai đó bất kỳ, khi đang trong thân xác con người nơi đây, đều là CÁI CÓ - CÓ THẤY, CÓ NGHE, CÓ CẢM NHẬN, CÓ SUY NGHĨ...
Và đã là CÁI CÓ rồi thì... nào phải là CÁI KHÔNG KHÔNG VÔ NIỆM?
Hãy chấp nhận thực tại là CÓ NIỆM vì nơi đây là cõi của TRƯỜNG CÁI CÓ, biểu hiện thông qua đặc tính của cõi sắc chất, hiện tượng và tất cả mọi biểu hiện, dù có dù không bất kỳ nào trong "niệm" hữu hay vô niệm ở mọi trạng thái, thảy đều KHÔNG PHẢI LÀ CHÂN NHƯ!
CHÂN NHƯ, PHẬT TÁNH, NHƯ LAI TẠNG, BẢN THỂ GOD, THÁNH THỂ CHÍ TÔN, THƯỢNG ĐẾ, THIÊNG LIÊNG... tất cả đều NẰM NGOÀI mọi trạng thái của trí não, của cảm tâm mà Phàm Thể Tam Phân Con Người Nơi Đây "cảm biết" được!
Nói cách khác, TẤT CẢ, TOÀN BỘ, 100% những gì mà ai đó, trong thân xác con người nơi đây thu, nhận, phát... đều KHÔNG PHẢI LÀ CHÂN NHƯ, tức là CHƯA PHẢI LÀ CHÂN LÝ THƯỜNG HẰNG THIÊNG LIÊNG VÔ THƯỢNG!
LOẠI TRỪ TRIỆT ĐỂ mọi cảm tâm biểu hiện nơi phàm thể tam phân này đi, nghĩa là loại trừ hết mọi cái nghe, cái thấy, cái cảm, cái biết... tất tật, thì CHÂN NHƯ là BẢN NGUYÊN TRONG SUỐT VÔ NIỆM, VÔ CẢM, VÔ TRI, VÔ NGÃ, VÔ DANH, VÔ SẮC, VÔ VỊ, VÔ HƯƠNG... HƯ VÔ TOÀN TRIỆT!
Và đó, Hư Vô Toàn Triệt, là điều được TẠM "gán" cho cái DANH mà gọi là ĐẠO THƯỜNG HẰNG BẤT BIẾN, VÔ SANH, BẤT DIỆT!
Bất kỳ AI nơi đây, có thể "chạm" được cái thấy đó, gọi là Kiến Tánh, thực CHỨNG được "thể thái" bất khả tư nghị đó, gọi là CHỨNG ĐẮC VÔ SANH PHÁP NHẪN (Phật Giáo) hay là THẤY ĐƯỢC NƯỚC TRỜI ở "bên trong" tâm tư tình cảm "mình" nơi đây (cách nói của Thiên Chúa Giáo), hoặc là Diện Kiến Nhan Chúa, Bái Kiến được Đấng Thái Thượng Đạo Tổ, được Kề Cận Thánh Tối Cao, TRONG Thánh Thể Đấng Tối Cao...
Và khi ấy, TỰ KHẮC, TỰ NHIÊN, niềm tin của Vị đó, Người đó, Kẻ đó, trở thành ĐỨC TIN CHÂN XÁC và là ĐỨC TIN DUY NHẤT ĐÚNG!
Sự TRAO MÌNH CHO PHÁN XÉT, cũng đồng thời đến, diễn ra, xảy ra - tự động, tự nhiên, hồn nhiên, thánh khiết, không tâm tư, không một niệm, không tính toan, không còn bất cứ ngoại hay nội cảm nào HIỆN TỒN, tác động, làm cho xao động, chao động, biến động!
Trạng thái của VĨNH HẰNG BẤT BIẾN, SIÊU VIỆT, bất khả tư nghị, vô pháp luận bàn, vô sở thuyết - vô ngôn!
Và ĐỨC TÍN, TIN CẬY bấy giờ là TOÀN TRIỆT, VĨNH HẰNG, BẤT BIẾN SIÊU VIỆT MỌI THỜI KHÔNG!
Trạng thái mà nơi đây nói riêng hay trong toàn Tam Giới với Tam Thập Tam Thiên, vô pháp chạm đến, vô phương xúc chạm, xâm phạm, không cách gì, quyền năng gì có thể khiến cho suy hoại được!
ĐỨC TIN BẤT TỬ VĨNH HẰNG!
Với và TRONG Đức Tin Bất Diệt ấy, thử hỏi: Liệu rằng có phán xét nào, hành hạ nào, xúc phạm nào, chà đạp nào, phỉ báng nào, xem thường nào, ác niệm ác hành nào, "Ma Quỷ" bực nào, khổ đau cùng tận nào, cái chết đáng sợ nào, ngục hình kinh khủng nào, có thể CHẠM đến, có thể khiến cho kinh sợ, khiếp nhược, bị hàng phục, bị thâu tóm, bị "xỏ mũi" dắt đi, bị chiếm hữu, bị sở hữu, bị "đoạt xá" như kiểu Ma Quỷ nhập, đoạt hồn, bắt hồn...?
Vĩnh Hằng Bất Diệt?
Là KHÔNG GÌ CHẠM ĐẾN CHO ĐƯỢC HẾT!
Và Hư Vô hoàn Hư Vô, Bản Nguyên tự động Hoàn Nguyên, tự nhiên Hồn Nhiên, vô tư, vô quái ngại, vô cấu, vô cầu, vô niệm, không đến chẳng đi, không thành chẳng hoại, bất Phật vô Ma, không Cha chẳng Chúa!
Vậy, như vậy, mà chính thực là TỰ THỂ CHÂN NHƯ ĐÓ VẬY!
TRUNG NGUYÊN TỰ NHIÊN HỒN NHIÊN THIÊN THÀNH!
Vô ưu, vô sở cầu, vô cấu nhiễm,
Trực nhập Như Lai Tạng, Thái Huyền Vô Thỉ Nguyên Sơ,
Lai Hoàn Vô Nguyên, Đáo Lai - Lai Đáo Tự Tánh Chân Như!
Tự Tại Nhiên Hiển!
Tự giác, tự nguyện TRAO MÌNH, PHÓ THÁC HỒN NHIÊN!
Yêu Thương...
VÔ ĐIỀU KIỆN!
8:46 Oct 9, 2018
No comments:
Post a Comment