Chương 42: Băng Vương Tuyết Sơn
Từ lần đầu gặp gỡ ở Long Hải, hắn đã phải lòng một kẻ ái nam ái nữ là A Đường. Nhiều đêm luyện kiếm cùng nhau, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất mà không hề chán. Đối với hắn, thể xác không quan trọng bằng tinh thần. Tình cảm mà hắn dành cho A Đường là vô cùng thẳng thắn và nồng nhiệt. Hắn luôn miệng nói muốn kết giao vĩnh viễn, làm bạn với A Đường mãi mãi. Mặc cho ai can ngăn khuyên nhủ, mặc cho bao trái tim tiên nữ tan vỡ, hắn nói với tất cả rằng mình chỉ có hình bóng ấy trong tâm trí. Nhất là từ sau khi xem múa kiếm ở Thiên giới trở về, hắn như người mất hồn, lúc nào cũng chỉ tơ tưởng đến kẻ kia.
Long Vương thở dài hết cách. Không ngờ thằng con đạo đức, đẹp mã, sáng láng và phong độ nhất của mình lại có tình yêu đồng giới. Tam hoàng tử của Long Hải nổi tiếng là thế, bây giờ lại vướng phải một xì căng đan (scandle) như vậy. Chẳng còn hy vọng cho hắn kế vị được nữa, tiên chúng Long Hải nhìn vào thì tương lai còn ra thể thống gì. Hắn hồ hởi đi khắp nơi tuyên bố sẽ đưa A Đường về Long Hải làm "bạn tâm giao", ánh mắt hắn lộ liễu tình cảm chẳng hề che giấu. Rồi hắn kéo cả mấy anh em tới Bồng Lai đòi người. Tiếc rằng năm lần bảy lượt đều không thành công. Hắn lấy hết tấm chân tình thổ lộ mà A Đường coi đó là chuyện đùa. Huynh đệ an ủi rằng đó chỉ là tình cảm nhất thời thôi, rồi hắn sẽ quên đi được. Thiên hạ không thiếu người đẹp. A Đường là nam giới, không thể xứng đôi vừa lứa với hắn. Hắn cứ như vậy chỉ thành trò hề cho tiên chúng. Nhưng hắn quả quyết mà rằng: A Đường là duy nhất, chỉ A Đường là xứng hợp với hắn nhất. Hắn không cần người đẹp, chỉ cần người như A Đường.
Cha hắn khuyên bảo hết lời, rằng hắn là nam tử hán đại trượng phu, không nên để tình cảm nhất thời chi phối, tương lai còn dài... Nhưng hắn một mực khẳng định đây không phải là tình cảm nhất thời. Cả nhà nghĩ cách, đêm hôm sắp đặt một tiên nữ xinh đẹp nhất nhì ở Long Hải, vào phòng hắn xem thử có chuyện gì xảy ra. Không ngờ hắn đùng đùng nổi giận mà bỏ ra bờ biển ngủ. Một thời gian sau có tin đồn là Tam hoàng tử của Long Vương bị bất lực, đồng tính biến thái chỉ thích nam giới. Hắn cứ mặc kệ tất cả, chẳng buồn thanh minh tình yêu trong sáng, cũng chẳng tìm đại một tiên nữ nào đó để chứng minh mình không hề bất lực. Bê đê, đồng tính luyến ái thì đã sao, luyến ái ai là việc của riêng hắn, can hệ ảnh hưởng gì đến kẻ khác?
Long Nữ nhiều lần bị gọi ra làm thế thân gảy đàn. Hắn uống say liền coi nàng là A Đường, nói những điều hàm hồ nhảm nhí. Cảm thương thay cho tấm chân tình tuyệt vọng của đại ca, Long Nữ đành phải giả bộ ai kia nói lời hứa hẹn an ủi, còn giả vờ làm A Đường múa kiếm cho hắn bớt âu sầu. Không ngờ càng như vậy càng chỉ khiến hắn đau đớn thống khổ thêm vì không được ở bên người thật. Cứ thế cho đến khi hắn không chịu đựng được nữa lại mò tới Bồng Lai.
Nghe nói A Đường đã hạ phàm, hắn cũng không còn thiết tha gì nữa. Nhanh chóng lấy lí do đã từ lâu mong muốn hạ phàm tìm hiểu cuộc sống nhân trần rồi cũng dùng thủ pháp Di Hồn Thuật mà đi. Long Hải không phải là nơi phù hợp để làm việc đó. Hắn bất chấp can ngăn của người thân, một mực tới vùng Băng Cực và tìm hang động lạnh giá nhất. Băng Vương Tuyết Sơn chính là danh hiệu mới của hắn ở nơi đó.
Người thường ở vùng ấy chỉ biết có một dị nhân bí ẩn thi thoảng mới xuất hiện trên lưng một con báo tuyết. Ít người thấy rõ mặt hắn, nhưng cũng có người khẳng định từng thấy hắn đi vào một hang động băng sâu hút, rất lâu không thấy trở ra, nhiều người vào hang tìm nhưng không hề thấy xác hắn. Đời này qua đời khác, người ta dựng nên cả một truyền thuyết thần kì về Băng Vương Tuyết Sơn. Mà lạ là, đời nào cũng có người khẳng định chính mắt mình đã từng thấy Băng Vương di chuyển đâu đó trong vùng!
- - -
Để được như bây giờ, hắn đã tình nguyện trở thành Quái vật trong mắt người khác từ rất lâu rồi. Bản thân hắn chỉ có một ý chí tột độ cao cả: Được một ngày diện kiến Thiên Cổ Đế, Đấng đã tạo ra mọi sự, muôn loài ...
Thời gian chẳng biết đến điều gì khác ngoài Đổi Thay. Song có những điều không hề thay đổi theo Thời Gian vậy. Ấy là định luật hy sinh vì Tình Yêu. Tình Yêu đòi hỏi cả sinh mạng của người yêu. Tình Yêu đã hóa thành Quái Vật. Nếu có thể thì đã ăn tươi nuốt sống tất cả những ai đang yêu, để bảo đảm rằng sinh mạng đó sẽ một đời tận hiến, cam kết trao tình. Quái Vật ấy nuốt cả Xác và Hồn ai ai, để Tình Yêu ngày càng rộng lớn, bành trướng, sinh sôi vô hạn...
Sự thật là hắn không hề bị bất lực bởi vì khi hạ phàm trần nhập, hắn vô cùng hám gái. Mê gái thì đàn ông nào cũng có, tuy nhiên đối với một số kẻ thì điều này khó thấy hơn. Ở Thiên giới hắn có thể không mê gái, nhưng không có nghĩa là ở hạ giới cũng vậy. Hạ giới có khả năng khiêu khích dục vọng trong hắn vô cùng. Mất một vài kiếp đã lưu danh thiên cổ về thói mê gái, từ đó về sau hắn mới xin chừa.
Quả thật, tình yêu không phải là tình dục. Bởi có kiếp A Đường là nam, hắn kết bạn, một tình bạn thuần khiết chân thành nhất. Cả hai cùng làm tu sĩ. Chẳng hề có chuyện xếp hình bằng đường hậu môn hay mồm mép như những kẻ thiếu thốn mà đầy ham muốn nào đó ...
Tình Yêu vượt trên mọi sự Thích, Ghét. Tình Yêu là sự Cam Kết. Hắn thích nhắc đi nhắc lại điều đó. Bởi vì đối với hắn, như con Sóng cam kết vỗ vào bờ Biển muôn đời. Tình Yêu chẳng hề tồn tại ở bất kì điều gì, nếu nó không có sự cam kết trọn vẹn, với hết cả sức lực và lòng thành. Hắn cam kết dốc hết sức vào mọi việc hắn làm cho đến hơi thở cuối cùng, và nghiêm túc tột độ để hoàn thành việc ấy cách tốt đẹp nhất. Hắn luôn giữ sự trong sáng trong mục tiêu và hành động, chỉ trừ những chuyện đen tối khi xưa đã lỡ làm do chót dại mê gái.
Vợ chồng là duyên sự Ông Tơ Bà Nguyệt sắp đặt. Nếu vô duyên chẳng thể cưỡng cầu. Còn nếu có duyên, thì chẳng cầu cũng tới.
Chu Độ đã được thỏa nguyện ở bên người ngày nhớ đêm mong của hắn. Cuối cùng hắn và A Đường cũng thành vợ chồng, dĩ nhiên đây là một sự tình cờ có tính toán sắp đặt của bàn tay Thiên Cổ. Thực ra không chỉ kiếp này mà một vài kiếp xa xưa họ cũng từng làm bạn đời, bạn đồng hành, bạn tốt hay tri kỉ. A Đường cũng không ngờ hắn chính là một trong tám vị Đại Ca Long Hải khi xưa vì rảnh rỗi sinh nông nổi mà đã nhiều lần từ bỏ cuộc sống thần tiên để hạ phàm.
- - -
Chu Độ phàn nàn: "Nàng không bao giờ nói cho ta những gì nàng viết. Nói đi! Tóm tắt ý chính thôi cũng được."
Tiếc rằng hắn không biết tiếng mẹ đẻ của nàng và luôn cho rằng nàng quá viển vông không thực tế. Chẳng biết làm gì ngoài mơ mộng hão huyền những điều vớ vẩn. Nàng lười đến độ chảy thây trương xác, vô dụng trong mọi sự, chỉ trừ một sự... Hắn thường nói vậy.
A Đường: "Không thể nói được, ta không biết nói những điều đó bằng tiếng nước ngoài. Chàng không hiểu đâu!"
Chu Độ: "Đừng có dối nữa. Nàng có thể. Sao khinh nhau vậy? Ta hiểu hết!"
Rốt cục A Đường vẫn không nói một chút gì về những điều mình viết cho Chu Độ. Hắn luôn nhắc nhở, vợ chồng mà không chia sẻ với nhau là tự gây chia rẽ, phá hoại tình cảm. Song có nhắc bao nhiêu lần cũng là vô ích, hắn chẳng buồn hỏi nữa.
...
A Đường: "Ta muốn mua thêm 20 cái quần lót."
Chu Độ: "Lại quần lót! 2 năm trước ta vừa mua cho nàng 20 cái rồi còn gì? Có khi nào nàng thấy ta phải mua quần lót cho bản thân không?"
A Đường: "Đó là vì chàng không thay giặt thường xuyên. Giặt nhiều thì nhanh mòn, nhanh rách. Ta mua để dành chứ không phải mặc hết luôn đâu ... Vì loại này tốt, sợ người ta hết hàng sau không mua được nữa."
Kì kèo mãi, cuối cùng hắn cũng xuống tay mua. A Đường bảo từ giờ sẽ đi làm kiếm tiền để tự mua quần lót. Cả hai lại cãi nhau đến đỏ đom đóm mắt vì việc đó. Một hồi sau lại làm hòa. Hắn nói hắn chỉ lỡ lời thôi. Hắn không tiếc tiền nhưng tính hắn tiết kiệm quen rồi. Một đồng cũng không dùng vào việc không cần thiết.
Rất nhiều lần nàng muốn nói với hắn nàng không thể chịu được cuộc sống như này nữa. Nàng muốn mua một cái máy giặt cho đỡ phải giặt tay mất thời gian công sức. Muốn có bếp ga cho tiện đỡ phải nhóm củi khói mù. Muốn có tự do này kia. Nhưng mỗi lần hắn nhắc tới những người anh em nghèo khổ thậm chí không có nước sinh hoạt, máy giặt đào đâu ra có. Những nơi không có nhiều thứ tối thiểu, nói gì có tự do, ảo tưởng này nọ.
Hắn luôn nhắc tới những người phụ nữ hay đàn ông đòi tự do để bỏ chồng, bỏ vợ đi theo người khác. Vả lại làm gì có ai tự do thực. Ai cũng là tù nhân của thể xác và tâm trí. Tù nhân của lý tưởng nào đó, dù là thiện hay ác. Hắn thân giáo, thuyết giáo, hiển pháp, mật pháp, truyền đạo triền miên đêm ngày. Hắn cũng ngấu nghiến kinh cú sách vở xưa nay, và ăn khỏe vô cùng dù răng đã rụng gần hết cả hàm. Lần thì vì bị đánh hội đồng, lần thì ngã từ trên cây xuống, nhiều tai nạn lắm mà vẫn sống dai sống khỏe. Hắn học tiếng Ấn Độ định bụng sẽ đi Ấn, nhớ ông bạn cùng phòng ngày xưa hay nấu món Ấn. Cứ mong sẽ có dịp sang Ấn và Tàu. Hắn thích tới những vùng đất lạ. Một điều đặc biệt nữa là cứ nhắc tới Bê Đê, Đồng Tính Luyến Ái là hắn giãy nảy lên như đỉa phải vôi, căm ghét và không tiếc lời chỉ trích những kẻ như thế.
Hắn luôn nói nếu nàng bỏ hắn để tìm sự tự do, nhất định sẽ chịu QUẢ BÁO! Luật Nhân Quả sẽ trừng trị vì nàng dám phản bội tình cảm mà hắn dành cho nàng. Để rồi xem, đời nàng nếu yêu ai khác thật nhiều thì kẻ đó cũng sẽ phản bội lại tình yêu ấy mà thôi. Từ khi chưa kết hôn, mỗi khi nàng muốn chia tay, hắn đều trù ẻo và nguyền rủa nàng. Khi đã kết hôn thì Hoa Quả hay Nhân Quả gì cũng được ăn đủ cả.
- - -
Một bữa nọ, chợt nhận ra điều gì mà bấy lâu khúc mắc. Nàng nghiêm túc hỏi hắn: "Chàng có biết vì sao Nam giới thích chinh phục hay tới những vùng đất lạ để truyền đạo hay nhân giống, có thể có hơn một vợ, thậm chí càng nhiều vợ thì càng được coi là giỏi. Vua chúa khi xưa có 10, 100, hay 1000 vợ thì cũng vẫn là tốt, là đúng, không có gì sai hay đáng chê trách hết cả. Nhưng người nữ thì chỉ được có duy nhất một người chồng, nếu hơn một người dù chỉ trong suy nghĩ thôi cũng là sai, là đáng trách, đáng khinh, đĩ thõa, vân vân?"
Hắn tức cười, nói con người mà làm như gây giống cây trồng - vật nuôi vậy? Bèn khẳng định gì đó, rằng một vợ một chồng mới là chân lí, lý tưởng tốt đẹp nhất. Vua chúa khi xưa sai lầm, quyền lực và giàu có làm lu mờ đọa lạc. Rằng người nữ thấy tiền thấy quyền là đã muốn theo rồi, tự họ muốn theo đó chứ ai bắt. Rồi nào là lý sự người nữ từ một chiếc xương sườn của người nam mà ra, cho nên chủ nghĩa trọng nam khinh nữ... Tuy nhiên những lý do đó hắn bỗng tự thấy khá kệch cỡm và bất công. Dù sao vẫn không trả lời được trọng tâm mấu chốt câu hỏi. Hắn liền hỏi lại: "Vì sao?!"
Nàng vô cùng nghiêm túc cau mày nói: "Bởi vì, chỉ một người chồng thôi đã chịu không nổi rồi. Cái chỗ không một vật kia, dù chỉ một thôi thì cũng đã chịu khôn thấu rồi. Thậm chí chỉ một thôi còn không xử lý nổi, nói gì đến hơn một."
Hắn cười lớn. Công nhận điều này đúng đắn. May thay nàng đã làm hắn sợ phụ nữ toàn tập. Hơn nữa thói mê gái đã dứt tiệt từ lâu. Nhìn thấy gái bất kì, nội tâm đều không còn cuống quít lên nữa. Hắn luôn nói muốn tới Bắc Cực ở vì yêu cái lạnh. Tiềm thức hắn vẫn mơ về vùng băng giá nơi, hắn từng là Băng Vương Tuyết Sơn trong truyền thuyết.
Ai bảo rằng băng động là nơi lạnh lẽo nhất trần đời? Hắn đã luyện được hàng vạn thành công lực, Kình Dương - Cực Hỏa đến túa mồ hôi hột ở nơi như thế. Mình trần ngồi trong băng giá, nhảy xuống biển nước buốt cóng bơi hàng giờ liền mà chỉ như tắm nước nóng lạnh thôi vậy. Nhờ công phu tu luyện ấy mà hắn một thân: Tám loại gió hàn tà và Bách độc trược khí lạnh đều bất xâm. Cả người hắn lúc nào cũng ấm nóng, nhiệt lượng tự sinh như có lò nội hỏa.
Truyền thuyết nói rằng Băng Vương Tuyết Sơn người đầy lông lá, thực ra là một Yêu Quái hình người. Hắn chạy nhanh như báo và ẩn nấp khắp trong các hang động băng giá, chuyên ăn thịt những kẻ đi lạc đường vì bão tuyết. Cũng có người nói, không phải là ăn thịt mà cứu giúp. Thường cứu người và trị thương cho những kẻ tai nạn bằng loại diệu dược đặc chế từ mật báo. Báo tuyết là giống thú săn mồi nguy hiểm và nhanh nhẹn bậc nhất nhưng từ khi Băng Vương Tuyết Sơn xuất hiện đã thuần hóa chúng, ngài cưỡi trên lưng chúng như người ta cưỡi ngựa vậy.
Những truyền thuyết còn có vô số biến thể, dị bản. Song Chu Độ không nhớ một chút nào về những ngày tháng đó. Nhiều sự kiện quan trọng đã đến và đi, song sự quan trọng nhất vẫn là Tình Yêu và Chân Lý trong vạn sự vạn vật ở Hiện Thời.
...
Hắn không nhớ, không biết mình đã tên là Chu Độ. Cũng không nhớ mình từng là con của Long Vương hiển hách. Chẳng nhớ gì về tiền kiếp hay biết gì về hậu kiếp mai này. Hắn chỉ biết ngày hôm nay hắn phải hoàn thành từng này việc, bổ từng này số củi, khuân từng này bao phân ngựa để bón cho vườn, làm gì đó cu li mà người ta thuê mướn.
Hắn luôn bảo: Khi làm không nghĩ đang làm cho con người, mà là đang làm cho Thiên Cổ Đế ... hài lòng!
Và rằng hắn phải sống nghèo, vì làm sao có thể sống giàu trong khi các anh em mình xưa nay đều khổ đau nghèo khó. Hắn tiết kiệm từng đồng từ mồ hôi chính mình lao động để cho đi, và cũng mừng vì vợ hắn không ngăn cản điều đó.
No comments:
Post a Comment