Chương 46: Sơ Tổ Mật Thừa
Ai bảo "tu" là không được tận hưởng Dục Lạc. Cực Lạc hay Cực Khoái gì gì cũng được hết, miễn sao thực tâm cầu Đạo, thực sự yêu Đạo trọn Đời.
Tuy đã cam kết trong bản hợp đồng rằng tuyệt đối đến chết cũng không tiết lộ bí mật của nhau. Nhưng vì cơ sự cớ tình nào đó mà cây kim trong bọc cũng có ngày tòi ra. Người ở vùng ấy biết rằng Đạo Sư Liên Hoa Sanh có không chỉ một phối ngẫu. Phối ngẫu là vợ nhưng chẳng phải vợ, xịn xò hơn cả vợ.
Thiên Đế từng tuyên thuyết "Ái Dục là nguồn gốc khổ đau, vô minh. Chấm dứt, diệt trừ Ái Dục là bước đầu tiên để thoát ly Sinh Tử Luân Hồi."
Ấy nhưng trước khi qua đời, ngài cũng khẳng định đồng thời phủ định: "Ta chưa từng nói một lời."
Thiên Tử nói có là có, không là không. Nói chưa từng là chắc chắn chưa từng! Tiên chúng hồ nghi rằng nghìn năm sau lần hạ phàm đình đám ấy, Thiên Đế một lần nữa đích thân khai tông lập pháp, trở thành nhà sáng lập Mật Giáo trên đất Tạng. Lúc ấy nơi nơi đang có phong trào nghiêm túc thoát ly Sinh Tử Luân Hồi, ly khai Ái Dục. Vậy mà hắn ngông nghênh đi ngược với chỉ thị chính mình đã ban hành.
Không thể trách, có trách cũng không phải là nguồn Đạo Tâm Đức Hạnh ấy, mà chỉ là tính mê gái của Thiên Đế đã trỗi dậy sau thời gian ngủ ngầm. Nam phận mà. Không mê gái thì còn gì là đàn ông đích thực nữa. Nhất là ngay khi bắt gặp ánh mắt "sùng bái", mộ Đạo tuyệt đối của kẻ nọ. Nếu chỉ là một người nữ bình thường thì cũng thôi đi không nên chuyện. Nhưng định mệnh trớ trêu ấy lại chính là tái sinh duyên A Đường - cục nợ to đùng ngã ngửa của hắn.
Chỉ sau vài lần gặp, hắn đã nhận ra cục nợ này nhất định phải ở bên hắn mới xong. Vậy là hắn đã khăng khăng từ chối mọi cúng dàng từ vị vua sùng đạo nước ấy, rất kiêu kì mà nói chỉ cần một "Mạn Đà La" đặc biệt là người nữ thích hợp cho việc hóa độ quần sinh. Người nữ đó chính là vợ mới của vua. Nàng thường hay đi theo vua đến gặp hắn nghe Phật pháp. Vậy đó!
Nhà vua cũng quá đỗi mộ đạo và thảo lảo. Vua có đầy vợ, cho đi một vợ cũng không tiếc gì. Người nữ xưa kia như "Vật" (con vật hay đồ vật) thuộc sở hữu của chủ. Con vật hay đồ vật thì mua bán được, dùng để trao đổi được. Vốn được coi là "con hàng" - mặt hàng giá trị chất lượng cao như thế. Nàng cũng tự hào về cuộc trao đổi có giá trị lớn lao quý báu này.
Từ vợ vua, lập tức trở thành "phối ngẫu" của Đạo Sư như thế, cũng thỏa chí cầu đạo một đời. Trong bóng tối của những hang động, không biết chuyện gì đã xảy ra, những Đạo pháp gì đã được truyền thụ. Vì là Bí Mật - Tâm truyền Tâm - Một thầy một trò mà thôi. Cho nên những người khác đều không được biết! Do đó còn được gọi là Mật Thừa.
- - -
Đến một ngày có lời đồn đại, bàn tán xì xào khó chịu về hành động của Vua. Rằng chẳng những cho đi vợ mình, vua còn định dâng cho kẻ xa lạ đó cả vương quốc. Đạo Sư gì cái thứ như hắn. Ai đời từng thấy nhà sư lấy vợ? Mà cũng chẳng lấy đường hoàng chính chính, gì mà phối ngẫu tâm linh, thầy với chả trò, nghe ngứa cả tai. Giao phối thì nói thẳng ra. Đạo Phật đích thực gì mà ăn chơi hoan lạc như vậy?! Nam nữ ở trong hang ổ bí mật hành tà dâm như thế mà chấp nhận được hay sao? Vua đích thân tiếp tay, bao che cho sự xằng bậy ấy hay sao?
Vua đau đầu khốn khổ với bá quan thiên hạ. Ai nấy chê cười đã đành, sức ép và đàm tiếu của văn võ bá quan còn đe dọa đến tình hình đất nước. Thù trong giặc ngoài thì ai cũng biết, những lời của bọn họ cũng làm vua lung lay vô cùng. Nhỡ đâu kẻ đó thực sự là mối họa. Hắn mặt dày thì vua đã biết, từ khi hắn đòi vợ của ngài. Còn tâm đen thì ... biết đâu, đến lúc biết thì đã quá muộn.
Thế là một hôm, vua gọi hắn tới nói chuyện riêng, trình bày rõ ràng nguyện vọng của tất cả, ánh mắt vua đầy nghi ngờ và thận trọng dò xét. Thái độ vẫn tôn trọng nhưng ý tứ thì đã rõ ràng. Vua muốn tiễn khách. Thực ra quần thần đã muốn đuổi thẳng, tống cổ hắn từ những ngày đầu hắn tới đây. Không thiếu lần đe dọa giết hại. Nếu không nhờ vua bảo trợ thì hắn đã toi rồi.
Vua hỏi: "Đạo Sư thấy sao? Ngài có muốn trở về nước cùng nàng ấy? Coi như là kết nối tình giao hữu lân bang lâu dài. Ta cũng có vài lời muốn nhờ ngài chuyển tới đức vua nước bạn."
Đạo Sư không nói hồi lâu, chầm chậm đáp bằng tiếng thổ ngữ nước Tạng: "Bệ hạ nghi ngờ ta cũng đúng thôi. Nhưng bần đạo đã nguyện coi nơi này là quê hương rồi. Mục đích chưa đạt được, ta nhất định không đi khỏi dù chỉ một ngày. Chuyện liên quan tới nàng ấy là chuyện khác. Bệ hạ đừng lo, ta sẽ có cách giải quyết."
Thấy ánh mắt kiên định không che giấu gì của hắn. Nhà vua cũng nguôi nghi ngờ và tin rằng hắn không hề có dã tâm dục vọng. Không biết hắn định làm gì nàng, cùng lắm là trả lại nàng cho vua là được. Chuyện ấy cũng không cần vội. Nàng đã ở bên hắn mấy năm rồi, cũng cần thời gian "thích nghi" lại.
Không ngờ, cách giải quyết của hắn khác với dự tính của vua. Khiến bao sự đồn đại đàm tiếu càng dữ dội. Người ta nói rằng: "Liên Hoa Sanh đã giết hoặc giấu nàng ở đâu đó. Hắn có phép thuật, là tay đại phù thủy đê tiện bỉ ổi. Ban ngày hắn ra vẻ đạo mạo thuyết giảng đạo đức, còn ban đêm hắn lộ nguyên hình là con quỷ trụy lạc. Vợ vua đã bị hắn bắt cóc, đến cả vua cũng bị hắn bỏ bùa."
- - -
Không ai biết hắn đã cùng quẫn đến tan nát cõi lòng. Một đêm hắn mơ một giấc lạ:
Hắn trang nghiêm trước bệ Phật mà rạch phanh ngực mình, móc ra trái tim ấy. Rồi cầu khẩn nài xin Phật hãy nhận lấy nó, hãy yêu lấy nó. Rồi thoát nhiên, Phật bỗng hóa thành Nàng. Hắn muốn vứt quả tim ấy đi. Nhưng cứ lưu luyến mãi. Sau cùng vẫn quyết định dâng cúng nó. Hắn khóc đến thảm thiết, tỉnh lại vẫn chưa ra khỏi ác mộng. Nàng đem quả tim của hắn đi thật xa ... trở về quê hương hắn. Còn hắn bơ vơ lạc lõng nơi đất lạ.
Từ lúc trở về sau lần gặp vua, hắn không nhìn mặt nàng mà lạnh lùng yêu cầu nàng ở riêng một chỗ "tự tu" tự chứng. Đã mấy tuần trôi qua, một hôm hắn bỗng gọi nàng lại. Nghiêm trang và chân thành, tuyệt vọng mà thiết tha trong ánh mắt, trìu mến ôm hôn rồi dịu dàng nói:
"Con/em/baby thân yêu, đây là tất cả số vàng mà ta đã tích cóp. Hãy nhận lấy mà đem đi trên đường... Người nữ đã trưởng thành, người nữ đang thời kỳ đẹp nhất, người nữ được tự do! Hãy đi đi và tìm một người bạn đồng hành cùng con thực hiện những Đại Lạc. Đừng quên những gì mà ta đã chỉ dạy. Hãy trở về quê hương ta mà truyền trao những điều đó."
Nói những lời ấy rồi mắt hắn không kìm được lại ngấn lệ. Trái tim như có những đôi bàn tay cào cấu. Hắn nhắm mắt lại để không nhìn thấy nàng nữa, cố gắng bình ổn hơi thở. Một lần này phải quyết tâm đoạn tuyệt. Một lần là mãi mãi. Vì Phật pháp, vì Chúng sinh, vì tất cả. Nàng nhất định phải rời xa hắn. Trong hắn chỉ có Phật. Ngoài Phật ra cũng chẳng có gì khác. Hắn niệm Phật, nhẩm đi nhẩm lại chữ nào cũng là Không - là Phật. Sự thanh tĩnh tâm hồn đến độ không còn một điều gì khác xuất hiện trong tâm trí.
Không biết bao lâu sau, nàng nhìn số vàng bên cạnh rồi lại nhìn hắn, ngạc nhiên mà đau đớn. Cơn đau ập tới, hơn bất cứ nỗi đau thể xác nào. Hắn vẫn nhắm mắt không nghe không thấy bất cứ một điều gì. Hắn chỉ nghe hai chữ "Thật sao?" rồi từ đó không nghe được một tiếng nào nữa. Nàng cũng không nói, chỉ đăm đăm nhìn hắn không chớp mắt. Hắn không đáp gì chỉ nhắm mắt bình thản. May thay hắn nhắm mắt nên không thấy được châu lệ tuôn như mưa nào. Kìm nén không nổi tiếng khóc, cuối cùng nàng òa lên nức nở khiến hắn như chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần, mà như có mãnh lực nào khiến hắn không thể nhúc nhích, mắt vẫn nhắm chặt, tai ù đi như điếc. Cứng rắn như Kim Cương - Kim Cương Thừa chính là bắt nguồn từ đó. Tâm Tình hắn một khi đã định thì không gì lay chuyển.
Hết một ngày như vậy, khi chiều tà chập tối. Hắn vẫn nhắm chặt mắt như chìm vào thiền định. Còn nàng như cũng đã như mù, cả hai mắt đỏ sưng vù. Không nhìn thấy, chỉ nghe thấy giọng nói như lạc đi khàn khàn. Trang nghiêm mà cung kính, xác quyết ngắn gọn: "Đệ Tử sẽ sớm lên đường!"
Nàng nói rồi cầm lấy số vàng và rời khỏi hang. Trong bóng tối hắn nghe tiếng tim mình đập ngày một lớn, muốn gọi nàng trở lại để dùng dao rạch phăng nó ra, van xin nàng hãy lấy nó mà mang đi cùng nữa. Song một lời hắn cũng không thể thốt lên được. Cứ thế hắn chìm ngập cả một đêm dài.
Ngày hôm sau mặt trời đã lên cao, hắn liền mong nhìn thấy nàng như chưa bao giờ mong đến vậy. Nhưng cả ngày cũng không hề thấy. Hắn không dám đi tìm nàng, một nửa bước cũng không dám rời khỏi hang động. Hắn tự giam mình như thế cho đến ngày thứ tám, không thể kìm chế được nữa. Hắn sợ rằng nếu còn tiếp tục như vậy nữa hắn sẽ thực sự tự moi trái tim ra mất. Hắn chạy đi tìm nàng. Chỉ thấy nàng đã vui vẻ sắp xếp mọi thứ, còn đang viết điều gì đó khi hắn đến. Nàng mỉm cười rạng rỡ nhìn hắn khiến hắn quên đi tất cả. Trong phút chốc chỉ muốn lên đường cùng nàng.
- - -
Hắn tiễn nàng đi như Thầy tiễn Trò, thực lòng hắn chúc phúc cho nàng. Ngàn vạn lần chúc phúc. Trăm ngàn lần cầu nguyện nàng bình an vô sự. Hắn không dám nghĩ nhiều hơn thế nữa bởi e rằng những cơn ghen lên sẽ giết chết hắn từng ngày. Liên Hoa Sanh lao vào những việc bận rộn cùng vua, những việc Phật sự trọng đại. Tự tay hắn điều ngự kiểm soát mọi sự nhỏ nhoi bất kì. Tự nhủ "điều ngự trượng phu" chính là như vậy. Đến nỗi ngay cả những giấc mơ, hắn cũng điều khiển và chế ngự được. Từ khi nàng rời khỏi, không một lần nào hắn mơ thấy nàng nữa. Trái lại, chỉ mơ thấy một kẻ đầu trọc lốc, bình bát cơm thiên hạ, mây trắng hỏi đường xa.
Rất nhiều kẻ trọc lốc vây quanh hắn mỉm cười...
Liên Hoa Sanh không ngờ rằng đã nhanh như thế nàng trở lại bên hắn. Còn mang theo một nam tử trẻ tuổi rạng ngời với đôi mắt sáng, rất có khí chất. Hắn đành phải nhận thêm đệ tử và cắn răng chịu đựng mọi thứ khác sau này. Lịch Sử Mật Tông cũng biết đến một người nữ bằng xương bằng thịt, là Yeshe Tsogyal (sinh năm 757/777 – mất năm 817), "phối ngẫu tâm linh", đệ tử thượng thủ - chân truyền mật pháp của Liên Hoa Sanh chứ danh thiên hạ.
https://en.wikipedia.org/wiki/Yeshe_Tsogyal
Hơn 1000 năm sau đó, Thiên Đế lại làm giáo chủ, khai môn lập phái ở làng quê ngài, Hòa Hảo. Rồi tức cảnh sinh tình mới mần thơ rằng:
"Nếu khách má hồng muốn được yêu
Thì trong tâm chí hãy xoay chiều
Hướng về phụng sự cho nhân loại
Sẽ gặp tình ta trong khối yêu..."
Cả bài thơ là:
Tình Yêu
Ta có tình yêu rất đượm nồng
Yêu đời yêu lẫn cả non sông
Tình yêu chan chứa trên hoàn vũ
Không thể yêu riêng khách má hồng
Nếu khách má hồng muốn được yêu
Thì trong tâm chí hãy xoay chiều
Hướng về phụng sự cho nhơn loại
Sẽ gặp tình ta trong khối yêu
Ta đã đa mang một khối tình
Dường như thệ hải với sơn minh
Tình yêu mà chẳng riêng ai cả
Yêu khắp muôn loài lẫn chúng sinh
Miền Đông, năm 1946
- - -
Chuyện này là bí sự tuyệt mật. Chỉ Trời biết Đất biết và những ai yêu Đạo cực kì mới hiểu hay biết.
Tình Yêu vốn là bí ẩn hàm hồ khó tỏ. Hoang đường bịa đặt nào là thực tại duy nhất một đời?!
No comments:
Post a Comment