Hồi thứ sáu mươi bảy:
CỨU VỚT ĐÀ LA THIỀN TÍNH VỮNG THOÁT LÌA Ô UẾ ĐẠO TÂM TRONG
- - -
Bốn thầy trò Đường Tăng thoát khỏi Tiểu Tây Thiên, hớn hở lên đường. Qua một tháng rong ruổi, đúng tiết xuân nồng hoa nở, mấy chốn cây vườn đều mượt màu xanh. Tam Tạng ghim cương nói:
- Đồ đệ à, trời đã muộn rồi, tìm lối nào nghỉ nhờ đi!
Hành Giả cười bảo:
- Sư phụ yên tâm. Nếu không có chỗ ngủ nhờ, ba chúng con đây đều có chút nghề mà. Bát Giới bổ củi, Sa Hòa thượng bẻ cành, Lão Tôn làm thợ mộc, dựng một túp lều cỏ tại đây, có thể ở được cả năm ấy chứ! Sư phụ nóng ruột làm gì!
Bát Giới nói:
- Đại huynh à, chỗ này sao mà ở được! Đầy núi toàn hổ báo sói sâu, chật đất những quỷ ma yêu mị. Giữa ban ngày còn khó đi, nói gì chuyện ngủ đêm!
Hành Giả nói:
- Chú Ngốc! Vội vàng làm sao đi xa được! Không phải Lão Tôn mạnh miệng đâu, chỉ cần cây gậy này nắm chắc trong tay, là có thể xô đổ cả trời mà chống rồi!
Thầy trò đang bàn bạc, chợt thấy đằng xa xa một sơn trang.
Hành Giả bảo:
- Được rồi, có chỗ ngủ rồi!
Trưởng lão hỏi:
- Ở đâu?
- Chỗ lùm cây kia chẳng phải có nhà dân hay sao? Chúng ta tới nhờ một đêm, sớm mai lên đường.
Trưởng lão mừng rỡ thúc ngựa, tới cửa nhà ấy thì xuống.
Cửa rào khép chặt. Trưởng lão gõ cửa gọi:
- Mở cửa, mở cửa với!
Từ bên trong, một lão già tay cầm gậy lê, chân dận hài cỏ, đầu đội mũ lông chim, thân khoác áo vải thô, ra mở cửa, hỏi ngay:
- Ai mà gọi to thế?
Tam Tạng chắp tay trước ngực, cúi mình thi lễ, thưa:
- Lão thí chủ ơi, bần tăng ở Đông Thổ Đại Đường, phụng mệnh sang Tây Thiên lấy kinh. Tới đây thì trời tối, đành to gan tìm tới lão ông xin tá túc một đêm.
Ông lão nói:
- Hòa thượng này, ngài muốn tới Tây thiên nhưng đi chẳng được rồi. Chốn này là Tiểu Tây Thiên. Nếu tới Đại Tây Thiên, đường còn xa lắm. Chưa nói phía trước đầy gian nan, chỉ ở đây thôi đã khó khăn lắm rồi.
Tam Tạng hỏi:
- Khó khăn gì vậy?
Ông già chỉ tay bảo:
- Cách thôn trang chúng tôi về phía tây hơn ba mươi dặm, có một vùng Hồng Thưa, núi gọi là Thất Tuyệt.
Tam Tạng hỏi:
- Vì sao gọi là Thất Tuyệt?
Ông già đáp:
- Đường qua núi dài tám trăm dặm, khắp núi đều là quả hồng. Người xưa có câu: Cây hồng có bảy tuyệt: một là ích thọ, hai là lắm bóng râm, ba là không tổ chim, bốn là không sâu bọ, năm là lá màu sương trắng có thể chơi, sáu là quả ngon, bảy là lá cành to lớn. Vậy nên có tên là núi Thất Tuyệt.
Chỗ Chúng tôi đất rộng người thưa, núi sâu từ cổ xưa không ai qua lại. Hàng năm hồng chín rụng ngập khắp nơi. Lại bị mưa sương tuyết rắc, qua hè nhũn chảy, thành một vùng ô uế. Người ở đây đều gọi quen là vùng phân, cứ gió tây thổi qua là khí xú uế tỏa ra, còn thối hơn mùi nhà xí. Bây giờ đang đúng mùa xuân, gió đông nam thổi mạnh, nên còn chưa thấy thối đó.
Tam Tạng phiền não buồn rầu không nói. Hành Giả không nén nổi, cao giọng nói:
- Cái lão già này chẳng thông hiểu gì cả! Chúng ta từ xa tới xin ngủ nhờ, lão lại kể lể những lời làm người ta phát hãi. Nếu nhà lão chật hẹp không có chỗ, chúng ta sẽ ngồi dưới cây này cũng đủ qua đêm, cớ sao lại lắm lời như thế!
Ông lão nhìn tướng mạo xấu xí, vội bịt mồm, kinh hãi quá, lấy hết can đảm, quát một tiếng, giơ gậy lên dọa:
- Cái giống này, xương đầy mặt, nhô cả đầu, mũi tẹt dí, tai dựng đứng, lông mày lông mắt, như quỷ ốm o, không hiểu cao thấp, còn nhọn mỏ dám xông vào nhà ta à!
Hành Giả cười nịnh:
- Cụ ơi, cụ có mắt mà không ngươi, không biết quỷ ốm o ta rồi! Tướng pháp dạy rằng: Hình dung cổ quái, trong đá ẩn ngọc đẹp sâu xa. Nếu cụ đem lời nói, mặt mũi mà xét người, thời sai quá đấy. Ta tuy xấu xí, nhưng cũng có chút nghề.
Ông lão nói:
- Ngươi là cái giống quê ở đâu? Tên họ là gì? Có chút nghề gì?
Hành Giả cười:
- Ta đây:
Tổ ở Đông Thắng Đại Thần châu,
Núi Hoa Quả ấy tu từ lâu,
Đích thân vái lạy Linh Đài tổ,
Học nên võ nghệ đủ muôn màu.
Có tài khuấy biển hàng Long Mẫu,
Biết cả nghiêng non đuổi Nhật đầu.
Bắt quái trói yêu xưng bậc nhất,
Dời sao chuyển nguyệt quỷ thần sầu.
Trời thua đất sợ thanh danh lớn,
Ta là biến hóa vô cùng Mỹ Thạch hầu.
Ông lão nghe nói, chuyển giận thành mừng, lại cúi mình chào, thưa rằng:
- Xin mời vào tệ xá nghỉ ngơi!
Bốn thầy trò dắt ngựa gánh đồ cùng vào. Chỉ thấy gai góc rậm rạp um tùm hai bên, cửa hai tầng đều là gạch đá xếp chồng, gai góc lợp mái, vào tận bên trong mới là ba gian nhà ngói. Ông lão kéo ghế mời ngồi pha tra, rồi gọi người làm cơm. Một lúc sau, mời qua bàn ăn, có bao nhiêu là đậu phụ, giá đỗ, rau cải, gạo thơm canh nóng, canh rau nghi ngút. Thầy trò ăn một bữa thỏa thuê.
Bát Giới kéo Hành Giả, hỏi:
- Sư huynh à, ông lão này lúc đầu không chịu cho vào, nay lại làm cơm thịnh soạn là sao nhỉ?
Hành Giả nói:
- Thế này có đáng bao nhiêu tiền! Ngày mai, sẽ đòi ông lão mâm cơm mười loại quả, mười loại rau để sư đệ ăn.
Bát Giới bảo:
- Không biết dơ! Nhờ vài câu khoe khoang của đại huynh, mới dọa được ông ta cho một bữa ăn. Ngày mai đã đi rồi, ông ấy còn đãi ta nữa chắc!
Hành Giả nói:
- Đừng có vội, ta có cách rồi.
Chẳng bao lâu, hoàng hôn buông dần, ông già gọi châm đèn. Hành Giả cúi mình hỏi:
- Cụ quý tính là gì ạ?
- Tôi họ Lý.
- Vậy nơi này gọi là Lý gia trang rồi!
- Không phải đâu, nơi này gọi là Đà La trang, có hơn năm trăm người sinh sống. Khác họ có nhiều lắm, chỉ tôi là họ Lý thôi.
Hành Giả nói:
- Lý thí chủ à, các vị có ý tốt gì mà đãi cơm chúng tôi thịnh soạn thế?
Ông lão đứng lên nói:
- Mới rồi nghe nói ngài có tài bắt quái, chúng tôi ở đây có một con yêu quái, phiền ngài bắt giúp, chúng tôi xin hậu tạ.
Hành Giả lập tức vái mà nhận lời. Bát Giới nói:
- Lại rước vạ vào rồi! Nghe nói bắt yêu quái là ừ lấy ừ để!
Hành Giả bảo:
- Hiền đệ không hiểu gì cả. Ta to mồm nhận lời như thế là để định giá đấy, ông lão sẽ không đi nhờ người khác nữa đâu.
Tam Tạng nghe vậy nói:
- Con khỉ này làm việc gì cũng tự tiện. Nếu mà yêu tinh thần thông quảng đại, bắt nó không nổi, chả hóa ra người xuất gia bọn ta nói khoác ư?
Hành Giả cười:
- Sư phụ đừng có trách, để con hỏi lại đã!
Ông lão kia nói:
- Còn hỏi gì nữa?
Hành Giả nói:
- Chỗ của cụ đây địa thế thanh bình, lại có nhiều người sinh sống, chẳng phải nơi hẻo lánh thì có yêu quái gì dám phạm vào chốn nhà cao cửa rộng?
Ông lão đáp:
- Quả không dám giấu, chỗ chúng tôi từ lâu đã yên bình lắm. Bỗng cách đây ba năm, vào tháng sáu, một cơn gió ùa đến, khi ấy người người đang bận rộn, hái lúa mạch đồng, gieo mạ non ngoài ruộng, ai nấy đều hốt hoảng, đều cho là trở trời. Ai ngờ gió qua rồi, có một con yêu tinh đi bắt trâu bắt ngựa của nhân dân mà ăn thịt, gặp lợn gặp dê cũng ăn, gặp gà gặp ngan nuốt gọn, lại nuốt tươi cả đàn ông đàn bà nữa.
Từ lần ấy, cứ hai năm lại xảy ra tàn hại một lần. Trưởng lão ơi, nếu ngài có tài nghệ xin hãy bắt nó đi, làm sạch chốn này, chúng tôi nhất định hậu tạ, không dám sơ suất.
Hành Giả nói:
- Vụ này xem ra khó đây!
Bát Giới bảo:
- Quả là khó, khó lắm! Chugns ta là người hành khước, ngủ nhờ một đêm, sáng mai đi rồi, bắt yêu tinh làm gì!
Ông lão nói:
- Hóa ra ngài là hòa thượng lừa đảo kiếm cơm. Lúc gặp thời to mồm khoe khoang, nói là có tài chuyển nguyệt dời trăng, hàng yêu bắt quái, đến khi nói tới việc thì chối đây đẩy là khó lắm!
Hành Giả nói:
- Cụ à, yêu tinh thì bắt được, chỉ do dân các vị ở đây không bằng lòng cho nên mới khó bắt.
Ông lão hỏi:
- Sao lại biết lòng người không cùng?
Hành Giả nói:
- Yêu tinh quấy nhiễu đã ba năm, làm hại bao nhiêu sinh linh. Ta nghĩ, mỗi nhà chỉ cần bỏ ra một lạng bạc, năm nhà cộng thành năm lạng, không ngại đi cầu một vị pháp quan nào đó bắt yêu tinh, chứ sao lại cam chịu suốt ba năm tàn hại?
Ông lão đáp:
- Nếu nói dùng tiền thì thẹn chết đi được. Nhà chúng tôi ai chả tốn năm ba lạng bạc rồi. Năm trước từng mời một vị hòa thượng trong Sơn Nam tới bắt quái mà có thắng được đâu.
Hành giả hỏi:
- Hòa thượng ấy bắt thế nào?
Ông lão đáp:
- Vị tăng già ấy khoác áo cà sa.
Trước bàn Khổng tước, sau niệm Pháp Hoa.
Đốt nhang lò nóng, tay rung thanh la
Chính khi tụng niệm, kinh động yêu tà.
Gió lồng mây cuộn,
Tới thẳng làng nhà.
Sư đấu cùng quái,
Gớm ghê thực là,
Một phát một đấm nện
Một phát một gạt qua
Hòa thượng vẫn ứng chiến,
Đầu tóc bung cả ra.
Chốc lát yêu quái thắng,
Vút thẳng về trời xa.
Chúng tôi lại gần ngó,
Đầu trọc nát như dưa.
Hành giả cười:
- Nói vậy là chịu thua hả!
Ông lão đáp:
- Hòa thượng ấy chỉ mất một mạng, còn chúng tôi chịu khổ trăm đường: Mua quan tài chôn cất, lại mất tiền cho đồ đệ của ông ta. Đồ đệ ấy đến nay chưa chịu yên, vẫn còn đi kiện đấy!
Hành giả nói:
- Sau còn nhờ ai bắt quái nữa không?
Ông lão đáp:
- Năm trước lại nhờ một đạo sĩ.
Vị ấy thân khoác áo pháp
Đầu đội mũ vàng
Lệnh bài rổn rẻng,
Phù thủy múa mang.
Xua thần khiến tướng
Dụ được yêu vương.
Gió giông cuồn cuộn,
Mây đen mê man.
Quái cùng đạo sĩ,
Hai bên tranh cường.
Đấu tới trời tối,
Quái về trời ngang.
Trời đất thanh lặng hẳn,
Chúng tôi đều xếp hàng,
Bổ đi tìm đạo sĩ,
Đã chết dúi khe hoang.
Kéo lên cho mọi người nhìn rõ,
Thì đã như gà luộc nồi thang.
Hành giả cười:
- Nói vậy là lại chịu thiệt rồi!
Ông lão đáp:
- Vị đạo sĩ ấy chỉ mất một mạng, còn chúng tôi lại tốn bao nhiêu lượng tiền.
Hành giả nói:
- Đừng có cuống, để ta đi bắt nó giúp cho.
Ông lão nói:
- Nếu quả ngài có tài bắt được nó, chúng tôi sẽ mời mấy vị trưởng lão lập một văn thư: ví mà thắng được, ngài muốn bao nhiêu bạc hậu tạ sẽ không thiếu một ly. Ví mà thua, hãy đừng có buộc chúng tôi vào, ai nấy có mệnh rồi mà.
Hành giả cười:
- Ông cụ này bị người phiền nhiều đâm sợ quá! Chúng ta không phải hạng người ấy đâu. Mau đi mời các trưởng lão đi.
Ông già mừng hớn hở, sai ngay bọn nhỏ đi mời tám chín người già tới gặp. Gặp Đường Tăng rồi, nói chuyện yêu quái không ai không phấn khởi. Các vị ấy hỏi:
- Vị cao đồ nào đi bắt quái vậy?
Hành giả khoanh tay nói:
- Là tiểu hòa thượng ta.
Các vị run rẩy nói:
- Không được, không được! Yêu tinh thần thông quảng đại, thân thể to lớn. Vị trưởng lão này nhỏ bé gầy gò, chả đủ cho nó nhét đầy một kẽ răng đâu.
Hành giả cười:
- Các vị xét không đúng người rồi. Ta bé nhỏ từ xưa, bé hạt tiêu đấy.
Các vị nghe vậy đành y theo mà bảo:
- Trưởng lão à, bắt được yêu quái, ngài đòi lễ tạ bao nhiêu?
Hành giả đáp:
- Hà tất phải nói tới chuyện ấy! Tục ngữ có câu: Tiền bạc lạnh tình nghĩa. Chúng ta là hòa thượng tích đức, quyết không vì tiền đâu!
Các vị nói:
- Đã nói như vậy thì đều là cao tăng thụ giới rồi. Đã không đòi tiền, há lại không công? Chúng tôi nhà nhà đều sống bằng chài lưới ruộng vườn. Nếu quả thực ngài hàng được yêu quái, làm sạch đất này, chúng tôi mỗi nhà sẽ tặng ngài hai mẫu ruộng tốt, cộng thành một ngàn mẫu, nằm riêng một chốn, thầy trò các ngài dựng chùa tại đó tham thiền, riêng hẳn một phương!
Hành giả lại cười:
- Thái bất cập! Đã nói tới ruộng thì lại cần nuôi ngựa nuôi trâu, tích lương làm cỏ. Chiều tối không được ngủ, năm canh chả được nằm.
Các vị nói:
- Mọi thứ đều không cần, vậy phải tạ lễ cái gì đây?
Hành giả đáp:
- Ta là người xuất gia, chỉ cần một mâm cơm một bình trà là đủ!
Các vị mừng rỡ bảo:
- Điều này dễ quá. Nhưng chẳng hay ngài bắt yêu quái thế nào?
Hành giả đáp:
- Nó đến đây thì bắt nó!
Các vị nói:
- Nó to lắm! Trên chạm trời, dưới chạm đất, tới thì gió nổi, đi thì mây mù. Làm sao ngài lại gần nó được?
Hành giả cười:
- Nếu yêu quái hô mây gọi gió thì chỉ vào hàng con cháu của ta thôi. Nếu yêu quái thân to mình lớn ắt sẽ có cách đánh nó!
Đang nói thì nghe gió vù vù, tám chín vị trưởng lão hoảng hốt run lập cập nói:
- Hòa thượng này thiêng thế! Nói yêu quái là yêu quái tới liền!
Ông già Lý mở cửa nhỏ, gọi họ hàng cùng Đường Tăng vào trốn.
- Vào đi, vào đi! Yêu quái tới đấy!
Bát Giới sợ quá cũng chạy vào. Sa Tăng cũng theo đuôi.
Hành Giả giang hay tay kéo lại:
- Các ngươi chả hiểu đạo lý già cả. Người xuất gia mà thế à? Đứng lại, đừng chạy nữa! Hãy theo ta đi xem là yêu quái gì!
Bát Giới nói:
- Sư huynh ơi, họ có kinh nghiệm rồi. Gió vù vù là yêu quái tới. Họ đều trốn cả, chúng ta chả phải họ hàng gì, cũng chả quen biết, chẳng phải cố nhân, giúp họ làm gì?
Hành Giả sức vốn mạnh, không nói nữa, kéo cả hai đi. Cuồng phong ngày một mạnh. Gió này:
Cây rạp đổ rừng, hùm sói sợ
Nghiêng sông khuấy biển quỷ thần sầu.
Lật nhào Hoa, Nhạc ba non đá,
Nhấc bổng càn khôn bốn bộ châu.
Thôn xóm nhà dân đều đóng cửa,
Đầu làng trai gái thảy vùi đầu.
Mây đen cuồn cuộn che Ngân hán,
Đèn lửa mờ đi khắp chốn rầu.
Bát Giới hoảng hốt run cầm cập, phủ phục xuống đất, dũi mỏ xuống đào hố mà trốn. Sa Tăng thì ôm kín đầu mặt, mắt nhắm tịt.
Hành Giả nghe gió nhận ra yêu quái, thoắt cái gió vụt qua đầu, chỉ thấy lưng trời thấp thoáng hai ngọn đèn, bèn cúi đầu gọi:
- Các huynh đệ! Gió qua rồi, ngẩng nhìn đi!
Chú ngốc nghểnh mõm, phủi đất ngẩng mặt, nhìn trời một cái thấy hai ngọn đèn bỗng cười ngất bảo:
- Đùa khéo nhỉ! Đùa khéo nhỉ! Hóa ra là có yêu tinh thật. Phải đánh bạn với nó mới được.
Sa Tăng nói:
- Đêm tối thế này, lại chưa gặp mặt bao giờ, làm sao biết được tốt xấu thế nào?
Bát Giới nói:
- Người xưa có câu: Đi đêm đốt đuốc, không đuốc không đi. Nhìn kìa, nó đốt đèn lồng dẫn đường thế kia, nhất định là tốt rồi.
Sa Tăng nói:
- Sư huynh nhìn sai rồi. Kia có phải đôi đèn lồng đâu, mà là hai mắt của yêu tinh đấy!
Chú ngốc kinh hãi kêu la:
- Ôi cha mẹ ơi! Mới có mắt mà đã to như thế, không biết mồm còn rộng bao nhiêu nữa!
Hành Giả nói:
- Hiền đệ đừng sợ! Hai người hãy bảo vệ sư phụ, để Lão Tôn đi chạm mặt với nó một cái xem là giống yêu gì!
Bát Giới nói:
- Sư huynh à, không cần khai ra chúng đệ đâu nhé!
Hành Giả vút một cái, nhảy phắt lên không. Cầm thiết bổng, cao giọng quát lớn:
- Chờ đó! Chờ đó! Có ta ở đây!
Yêu quái thấy vậy, vươn mình vung một cây thương dài múa loạn. Hành Giả gạt ra hỏi:
- Ngươi là yêu quái ở đâu? Tinh linh chốn nào?
Yêu quái chẳng đáp, chỉ múa thương loạn lên. Hành giả hỏi lại, nó vẫn không đáp. Hành Giả cười khinh:
- Đúng là tai điếc miệng câm! Đừng có chạy, xem gậy của ta đây!
Yêu quái chẳng sợ, vung thương che đỡ. Giữa không trung bên qua bên lại, một lên một xuống, đấu qua canh ba vẫn chưa phân thắng bại. Bát Giới, Sa Tăng náu mình trong giếng trời nhà họ Lý nhìn thấy hết thảy. Thì ra yêu quái chỉ múa thương che chắn, chẳng hề có ý đánh giết. Gậy của Hành Giả không rời đầu của yêu quái. Bát Giới cười bảo:
- Sa Tăng này, đệ ở đây bảo hộ Sư Phụ. Để Lão Trư đi đánh giúp, không thể để con khỉ một mình lập công.
Chú ngốc bèn nhảy lên mây đuổi đánh. Yêu quái vẫn dùng một thương chống đỡ. Hai cây thương như rồng bay lóe diện. Bát Giới khen:
- Yêu quái này thương pháp hay quá!
Hành Giả bảo:
- Chú ngốc đừng có nói nhảm! Có gì đáng gọi là hay?
Bát Giới cãi:
- Sư huynh xem, nó múa đầu thương kháng cự, không hề thấy cán thương, chẳng biết cất chỗ nào.
Hành Giả nói:
- Có thể là thế Nhuyễn bỉnh thương, nhưng con quái này không biết nói, chắc là chưa đạt đạo người, âm khí còn nặng. Chỉ sợ khi trời sáng, dương khí thịnh, nó phải đi rồi. Nhưng nhất định phải đuổi theo, không cho nó thoát.
Bát Giới bảo:
- Đúng thế! Đúng thế!
Lại đấu hồi lâu, bất giác hừng đông lóe sáng. Yêu Quái không dám tham chiến, quay đầu bỏ chạy. Hành Giả cùng Bát Giới nhất tề đuổi theo, chợt thấy làn khí ô uế kinh người, đúng là ở ngõ phân núi Thất Tuyệt. Bát Giới nói:
- Đây là cái nhà xí đấy! Trời ơi thối quá!
Hành Giả bịt mũi một mực kêu:
- Mau mau đuổi theo yêu quái!
Quái vật luồn qua núi, hiện nguyên hình, thì ra là một con rắn lớn vảy đỏ. Những là:
Mắt tóe sao mai, mũi phun mù sớm,
San sát răng như kiếm nhọn,
Cùm cụp móng tựa móc vàng.
Đầu nổi một khối u thịt,
Giống y ngàn viên mã não xâu hàng.
Thân đầy đám vẩy đỏ,
Chẳng khác muôn lớp son xếp chồng
Quấn quanh như một tấm chăn gấm,
Bay lên tựa dải cầu vồng.
Nơi nằm nghỉ khí tanh ngột ngạt,
Khi chuyển xoay mây đỏ bao lồng.
To chẳng to, đứng hai bên không thấy
Dài chẳng dài, như một quả núi suốt bắc nam.
Bát Giới nói:
- Hóa ra là con rắn dài! Nếu mà nó ăn thịt một bữa thì phải mất năm trăm người còn chưa no đấy!
Hành Giả nói:
- Cái cán thương mềm chính là cái râu nó đấy! Bọn ta đuổi từ sau, đánh thốc lên nhé.
Bát Giới cuốn mình đuổi theo, vung đinh ba bổ xuống. Quái vật chui tọt đầu vào hang, còn cái đuôi dài bảy tám thước vẫn ở bên ngoài. Bát Giới bổ xuống, ghim chặt lại quát:
- Giỏi nhỉ! Giỏi nhỉ!
Rồi lấy hết sức kéo ra ngoài, không ngờ chỉ kéo được có một ly. Hành Giả cười:
- Ngốc ạ, bỏ nó ra đi, đã có cách rồi, không cần làm thế!
Bát Giới buông tay, con quái rút tuột vào hang. Bát Giới oán giận:
- Nếu không buông tay thì một nửa nó đã là của ta rồi! Nó co vào như thế, giờ làm sao cho nó ra được?
Hành Giả nói:
- Con này thân thể kềnh càng, lỗ hang nhỏ hẹp, quay mình chắc không nổi. Nhất định phải có cửa sau. Đệ hãy mau vòng qua cửa sau chặn, đợi ta đánh nó ở cửa trước.
Chú ngốc nhanh như cắt chạy vòng quanh núi. Quả là có một lỗ hang, chú ngốc bèn chặn chân vào đó. Còn chưa đứng vững, bất ngờ Hành Giả từ cửa trước chọc gậy một cái, quái vật đau bò thẳng ra cửa sau. Bát Giới chưa kịp phòng vệ bị cái đuôi của nó quét qua một cái không đứng nổi, ngã lăn ra đất. Hành Giả nhìn hang trống không, thò gậy vào rồi xuyên mình qua đuổi theo.
Bát Giới nghe tiếng gọi tự thấy xấu hổ, nhịn đau đứng dậy, vung đinh ba bổ loạn. Hành Già thấy vậy cười bảo:
- Yêu quái đi rồi, đệ còn đánh gì nữa?
Bát Giới nói:
- Lão Trư ở đây đánh cỏ đuổi rắn đấy chứ!
Hành Giả bảo:
- Chú ngốc xảo biện. Đuổi mau đi!
Hai người đuổi qua khe suối, thấy yêu quái cuốn thành đống, dựng đầu há to mồm muốn nuốt Bát Giới. Bát Giới hoảng quá, lui về phía sau. Hành Giả lại xông lên bị nó nuốt gọn. Bát Giới đấm ngực co chân kêu gào:
- Sư huynh ơi! Thôi đời sư huynh rồi!
Hành Giả trong bụng yêu tinh, chống thiết bổng lên nói:
- Bát Giới chớ sầu bi, ta sẽ bảo nó bắc cầu cho đệ xem!
Yêu quái cong lưng như một cây cầu vồng. Bát Giới bảo:
- Tuy là giống cầu thật nhưng ai mà dám đi!
Hành Giả lại nói:
- Ta bảo nó làm thuyền cho mà xem!
Rồi trong bụng yêu quái, dùng gậy chọc vào. Da bụng nó phồng lên, đầu ngỏng lên, chẳng khác gì một chiếc thuyền hàng.
Bát Giới bảo:
- Tuy là giống thuyền, nhưng chẳng có cột buồm, lái gió sao được?
Hành Giả nói:
- Đệ tránh ra, để ta bảo nó làm gió cho mà xem!
Rồi dùng gậy giã lên xương sống nó, ước chừng dài ra năm bảy thước, giống y cột buồm. Yêu quái nhịn đau liều mạng chồm lên một phát, nhanh hơn cả gió, luồn lại đường cũ, xuống núi hơn hai mươi dặm thì ngã vật ra đất. Cứng đơ hổn hển mà chết.
Bát Giới đuổi theo, vung đinh ba định bổ xuống. Hành Giả kêu lên ngăn lại:
- Nó chết rồi còn đập nó làm gì!
Bát Giới nói:
- Sư huynh không biết Lão Trư một đời thích đánh rắn chết à?
Nói rồi bèn thu binh khí, nắm đuôi rắn kéo lê về. Ở trang Đà La, ông lão Lý cùng mọi người thưa với Đường Tăng:
- Hai đồ đệ của ngài đã một đêm rồi không về, chắc là mất mạng rồi.
Tam Tạng nói:
- Không thể như vậy. Chúng ta đi xem xem.
Chốc lát đã thấy cả hai hổn hển lôi về một con mãng xà lớn. Già trẻ trai gái đầy thôn đều quỳ lạy:
- Ôi cha mẹ ơi! Đúng là con yêu tinh này hại người ở đây. May nhờ các vị ra tay, cho chúng tôi được yên thân mà sống.
Nhà nhà đều cảm kích ríu rít mời mọc. Thầy trò được lưu giữ qua năm bảy ngày nữa, từ chối hết lời mới có thể lên đường. Các nhà thấy ân nhân không đòi tiền bạc thì đều đưa lương khô, trái quả rồi trinh trọng đưa tiễn.
Chẳng mấy chốc đã tới ngõ phân thối núi Thất Tuyệt. Tam Tạng nghe chuyện xú uế, lại thấy đường sá nghẽn tắc, nói:
- Ngộ Không, thế này làm sao mà qua được?
Hành Giả bịt mũi bảo:
- Chỗ này lại khó đây!
Tam Tạng thấy Hành Giả nói khó thì hai mắt ứa lệ. Ông Lý và mọi người tiến lên thưa rằng:
- Lão gia đừng vội sốt ruột. Chúng tôi tiễn tới đây là có chủ định cả rồi. Nhờ đồ đệ giỏi của lão gia hàng yêu giệt quái, trừ tai họa cho dân. Chúng tôi ai nấy thành tâm sẽ mở một lối đi riêng tử tế để tiễn các vị.
Hành Giả cười:
- Ông lão lời nói cũng khó nghe thế. Lúc đầu ông bảo núi này tám trăm dặm, các người lại không có binh thần như Đại Vũ làm sao có thể bạt núi mở đường? Nếu để sư phụ qua núi, cần tới các người trợ sức cũng làm chẳng được đâu.
Tam Tạng xuống ngựa nói:
- Ngộ Không, sao lại lên mặt thế!
Hành Giả cười:
- Trước mắt, muốn qua núi cũng khó. Nếu nói là muốn mở đường càng khó hơn. Vẫn phải đi qua ngõ cũ thôi. Chỉ sợ không có người nấu cơm.
Ông già Lý thưa:
- Trưởng lão đừng ngại, bốn thầy trò các vị lưu lại bao lâu chúng tôi cũng xin cúng dường đầy đủ cả, nói gì không có người nấu cơm!
Hành Giả đáp:
- Đã vậy các vị hãy nấu cho hai thạch gạo làm cơm nắm, làm cả một ít thức bánh khô nữa. Để hòa thượng mõm dài của chúng tôi ăn no, biến thành chú lợn to, mở mang đường lối! Sư phụ sẽ lên ngựa, chúng tôi mặc sức lên đường.
Bát Giới nghe vậy bảo:
- Sư huynh các người ai cũng muốn sạch sẽ, cớ sao độc chỉ sai Lão Trư làm việc ô uế?
Tam Tạng nói:
- Ngộ Năng, đúng là con có tài mở mang đường lối, đưa ta qua núi thì công đầu là của con đó.
Bát Giới đáp:
- Sư Phụ ở trên soi xét, các vị thí chủ chứng giám, chớ có đùa. Lão Trư ta vốn có ba mươi sáu môn biến hóa. Nếu bảo là biến ra nhỏ xinh mỹ miều thì khó, chứ bảo biến ra cây, núi, đá tảng, gò đất, voi dữ, lợn rừng, trâu hay lạc đà thì chấp hết. Nhưng biến càng to, dạ dày càng rộng. Cần phải ăn no mới làm việc được!
Mọi người đáp:
- Có gì đâu, có gì đâu! Chúng tôi mang theo lương khô, hoa quả, bánh trái đủ cả đây. Định là đưa tiễn qua núi sẽ dâng cúng. Nay liền bày hết ra để ngài dùng cả. Đợi biến hóa rồi, khi ngài ra tay, chúng tôi lại về lấy thêm để đưa tiễn.
Bát Giới hoan hỷ, cởi áo ngoài, vứt đinh ba, bảo với mọi người:
- Xin chớ nói chơi, hãy xem Lão Trư làm vụ thối tha này!
Chú ngốc bắt quyết, lắc mình một cái, quả nhiên trở thành một chú lợn to lớn. Thực là:
Mõm dài lông ngắn mỡ màng nhiều,
Từ nhỏ ăn mầm thuốc núi đèo,
Mặt đen, mắt vành như nhật nguyệt,
Đầu tròn tai lớn tựa tàu tiêu.
Tu thành xương cứng ngang trời thọ,
Luyện đạt da dầy sánh thép keo.
Sùng sục mũi phì hơp kịt kịt,
Khò khò trong cổ tiếng vang kêu.
Bốn chân móng trắng cao ngàn thước,
Lông cứng thân dài trăm trượng kiêu
Từng thấy trên đời heo mỡ béo
Đến nay mới thấy vượn "sơn tiêu"
Đường Tăng cả bọn đều khen ngợi,
Khen mãi Thiên Bồng pháp lực cao.
Tôn Hành Giả lập tức bảo những người đưa tiễn mau đem các thức ăn xếp ra một đống cho Bát Giới dùng. Chú ngốc chả nề sống chín, một hơi nhồi nhét sạch. Hành Giả bảo Sa Tăng cởi giày, gánh theo hành lý mời Sư Phụ lên ngựa ngồi vững, dặn dò mọi người:
- Nếu các vị có lòng, hãy sớm tiếp thức ăn cho sư đệ ta!
Đám kia bảy tám trăm người đưa tiễn, một nửa phi ngựa như bay về thôn trang làm cơm. Từ thôn trang tới núi hơn ba mươi dặm, quay lại làm cơm là thêm ba mươi dặm nữa. Quay đi quay lại khá xa, thầy trò đã đi được khá xa rồi. Mọi người không chịu bỏ cuộc, thúc ngựa đuổi theo, suốt đêm tới sáng mới kịp. Họ gọi:
- Các vị đi lấy kinh ơi, chậm lại chậm lại với! Chúng tôi mang cơm tới đây!
Trưởng lão nghe vậy cảm tạ không ngớt rằng:
- Quả là người thiện tín.
Rồi gọi Bát Giới lại ăn thêm cơm quả cho phấn chấn. Chú ngốc dũi hai ngày, đang cơn đói mèm. Bao nhiêu người chỉ ăn hết bảy tám thạch gạo, chú ngốc bất luận cơm gạo, bánh trái gom cả lại nhồi nhét vào bụng. Ăn một bữa no, lại xông lên mở đường!
Tam Tạng cùng Hành Giả, Sa Tăng đáp tạ thôn dân, chia tay đi tiếp. Đúng là:
Đà La dân xóm về nhà hết,
Bát Giới mở núi qua lối dài.
Tam Tạng tâm thành thần lực giúp
Ngộ Không pháp hiện quỷ bi ai.
Vùng Hồng ngàn thuở ngày nay sạch
Thất Tuyệt nơi xưa lối rộng dài
Sáu Dục nỗi trần đều dứt tuyệt
Bình an thanh thỏa tới Liên Đài.
Chuyến này đi không biết còn xa bao nhiêu, còn gặp yêu quái gì, hãy chờ hồi sau phân giải.
No comments:
Post a Comment