Một lời không nên nói mà nói, không nên làm mà làm, thì làm hại cả một con người, cả một gia đình, cả một thế hệ, cả một quốc gia, cả một quả đất. Một lời nói ra, bốn ngựa (nay nhanh hơn là máy bay) đuổi không kịp.
Nói nhiều tổn khí, tức là tổn thọ. Lời nói là thể hiện tâm ý, những người có thể kiệm lời thì mới có thể kiệm Đức để không lãng phí Đức của tất cả. Tiết kiệm cái miệng (tịnh khẩu, tiết khẩu, tiết thực) là giữ lại những tinh hoa của ý, không để nó trôi tuột ra hết đằng miệng.
Hôm rồi có nhỡ thêm dầu vào lửa, nói ra một điều mà khiến nhà người ta tan đàn xẻ nghé. Một ngọn lửa nhỏ mà làm chảy cả rừng công đức. Thần tiên dị giới gì mà chỉ toàn bịa đặt huyễn hoặc, hoa ngôn xảo ngữ để phục vụ cho mục đích phát tiết những vấn đề thuộc về cá nhân. Một con sâu làm rầu nồi canh, mà cả nồi canh có toàn những con sâu to đùng to đoàng là cái bản ngã ngã khổng như vậy, thì ai mà chấp nhận nổi.
Dẫu có bao ý hay, nguyện đẹp đi chăng nữa thì một bất toàn dù là nhỏ nhất thôi cũng khiến người ta không xứng đáng với sự Tinh Khiết của Tình Yêu Toàn Thiện.
- - -
Lời nói một khi còn ở trong đầu thì chỉ gây hại bản thân và tác động vào trường thức nghiệp chung trên bình diện vô thức. Một khi đã công khai nói ra, thì sẽ tác động trực tiếp đến những ai nghe, đọc nó. Mình đã đọc bao sách, báo, truyện, văn hóa phẩm "đồi trụy" một cách vô tội vạ chẳng phân biệt gì. Đã làm ô uế cái thể tình cảm bằng đủ thứ chất thải và rác rưởi thế gian rồi.
Nhà có nuôi một con chó, nó cứ chồm lên người vì mừng và quý người vậy. Chân tay bẩn thỉu, bị xích một chỗ trên đất, kít đái ỉa gì nó thải ra, nó cũng dẫm phải suốt ngày. Nó chồm lên người thì bẩn quần áo lại phải giặt. Không muốn đối xử phân biệt nhưng vẫn đành phải phân biệt, phải quát tháo dọa nạt thậm chí đánh đòn để nó không được như thế nữa. Cứ chồm lên người ta vô ý vô tứ, vô phép vô tắc, chẳng có kiềm chế gì.
Cũng như thế là những gì thuộc về Tình Yêu Đại Toàn Thiện. Những bậc chân tu đã chứng quả vị nhất phẩm là Tình Yêu Tinh Khiết, phải chăng đều coi những sự vô ý vô tứ, vô duyên (no grace) trong: ý nghĩ, lời nói, hành động bất kỳ của con người phàm phu tục tử ... cũng "bẩn" như ví dụ ở trên vậy. Dù không muốn cũng phải giữ khoảng cách, hoặc tránh xa, để đỡ tốn công thanh tẩy khử trược. Muốn giặt rửa một bộ quần áo hay đồ vật thì chỉ cần xà phòng và nước là đủ, nhưng muốn giặt rửa thanh tẩy tâm hồn - tâm cảm - tâm trí ... thì cần nhiều hơn thế rất nhiều. Đòi hỏi phải trải qua rất nhiều công đoạn.
Vậy nên tự biết một khi chưa đạt tới quả vị Tình Yêu Tinh Khiết, thì cần vô cùng cẩn trọng trong ý nghĩ, lời nói, hành động bất kỳ. Để tránh phóng uế bừa bãi lên nhau mãi.
- - -
Cụ thể sự việc lỡ lời khiến gia đình người ta "nhà tan cửa nát" như sau:
Mình đã viết blog điêu toa đặt điều nói Liên Hoa Sanh có "không chỉ một'' phối ngẫu.
Ba chữ "không chỉ một" cứ như Satan ám ảnh người ta vậy. Thế là bạn đọc tin sái cổ và vội làm phép so sánh liên tưởng: nghĩ Liên Hoa Sanh tài đức vậy mà còn phải nhờ vào "vợ". Thì hắn tài chẳng bằng ai, đức cũng chẳng ai công nhận, có khi phải 8 người vợ tài đức trợ lực, giỏi việc nước đảm việc nhà mới mong "công thành danh toại". Bắt chước idol của bao người thì có gì sai đâu.
Chỉ ý nghĩ vậy thôi đã khiến vợ hắn xót xa đau lòng đến không rơi nổi lệ. Thế mà hắn còn công khai bố cáo với bàn dân thiên hạ. Thế là vợ hắn bỏ hắn chỏng chơ một góc, lại khăn gói quả mướp về nhà mẹ đẻ. Ngựa quen đường cũ, người quen suy nghĩ cũ. Mém động tới một cái là không kìm được miệng mà phụt ra như bị Tào Tháo đuổi vậy.
Hắn ức lắm vì có phải tại hắn đâu! Chỉ là hắn chót đọc được và trộm nghĩ linh tinh thế thôi. Vợ hắn có biết đâu 8 bà vợ tài đức cũng là 8 Vị Đại ca Long Hải "đầu thai chuyển kiếp". Ý là Bát Chánh Đạo (Chánh Kiến - Chánh Niệm - Chánh Tín - Chánh Định - Chánh Tinh Tấn ... )
Kể như thật là Liên Hoa Sanh có "không chỉ một" vợ đi chăng nữa, thì đó cũng là nỗi xấu hổ đáng nhục của Phật Giáo Nguyên Thủy rồi. Huống hồ sự thực có khi Liên Hoa Sanh còn phải giấu đầu lòi đuôi mãi một mống vợ đã khổ. Giấu mãi không nổi mới phải gọi là "phối ngẫu tâm linh". Gắn thêm chữ "tâm linh" cho oai và dễ chấp nhận, vì dù sao cũng mang tiếng là Đạo Sư rồi. Cũng có "nghề" tâm linh thật! Biệt danh Liên Hoa Sanh (người sinh ra từ Hoa Sen) là cái tên hắn tự gọi, để thể hiện phẩm chất cao quý không nhiễm bùn nhơ của mình. Tuy nói không nhiễm bùn nhưng hoa sen mọc lên từ bùn.
Trước khi tới Tây Tạng, Liên Hoa Sanh thực hành phép yoga tantra, quan hệ thể xác đến đã đời, với một cô gái khuyết tật (bàn tay có màng dính các ngón tay lại với nhau). Lợi dụng tình cảm và tình dục của cô gái ấy để "song tu phối luyện" yoga tantra rồi bỏ cô gái lại sau lưng vì không thể đem theo được. Có thể đó còn chưa phải là "mối tình đầu" của Liên Hoa Sanh, mà nghe đâu còn có mấy nữ giáo viên dạy du già mật điển (yoga tantra) trước nữa. *Những điều này đều là truyền thuyết được kể lại*
Khi tới Tây Tạng, gặp được gái trẻ đẹp xinh, vua dâng tận nơi "cúng dường" thì còn ngại gì mà không nhận! Mọi sự dục tình này vốn không định công khai bày ra ánh sáng, Liên Hoa Sanh cứ định ém nhẹm đi, hưởng một mình thôi. Nhưng mà khổ nỗi thân phận đặc thù và khả năng của cô gái kia lại ác quá, hắn đành phải phóng lao thì theo lao. Đành phịa như thật, để "khè" quần chúng rằng hắn không chỉ có một phối ngẫu mà còn có hàng trăm, hàng ngàn. Nào là hắn bất tử, khi xưa lúc hắn ở Ấn Độ thì chính là Thích Ca Mâu Ni Phật. Mà Thích Ca Phật có một vợ chính thức và 500 cung nữ cũng xuống tóc đi tu cùng ai cũng biết. Không tin cứ lấy kinh cú ra mà soi.
Lúc ở Tây Tạng hắn đã già rồi, hơn cô gái được vua dâng kia 30 tuổi là ít. Cũng chẳng còn lực mấy mà đáp ứng sức trẻ. Hắn nghĩ mãi mới đành không tiếc của giời nữa mà đưa tiền đưa vàng cho "phối ngẫu" làm của hồi môn mà đi tìm chồng mới. Những tưởng thoát được kiếp ăn chơi sa đọa rồi. Ai ngờ nàng ta chẳng những quay về mà còn dẫn theo bao nhiêu người. Một kẻ là trai trẻ xứng đôi với nàng theo yêu cầu của hắn thì đã đành, lại thêm một thiếu nữ non tơ, ngây thơ e ấp, băng thanh ngọc khiết nữa.
Hắn "thèm" lắm mới xin nàng giao cho hắn người thiếu nữ kia để hắn đích thân dạy bảo mật truyền. Liên Hoa Sanh muốn lấy lại sự công bằng ... vì hắn đã cho nàng tự do, thì nàng cũng phải cho hắn được tự do chứ! Hắn bảo nàng thực hành và truyền dạy phép đại lạc với trai tân, thì nàng cũng phải cho hắn được "dạy dỗ" từ đầu cô bé ngây thơ duyên dáng kia chứ!
Thế là thôi ... từ đấy trở đi có một đồn mười. Liên Hoa Sanh trong truyền thuyết là vị đạo sư có hàng trăm hàng ngàn "phối ngẫu - tâm linh". Tâm linh với xác thịt đều như nhau cả, chả có gì phải ngại hay sợ về sự thật hiển nhiên ấy. Các Lama ăn chơi đời sau đua đòi theo thì cứ phải gọi là ...
thác loạn.
Vừa làm việc, vừa dạy đạo, vừa quan hệ, với cả hai "vị phối ngẫu tâm linh" đều còn trẻ như thế. Lao lực quá sức thì tổn thọ. Tu mật lạm dụng việc bế tinh nghịch khí thái quá để duy trì trạng thái cứng như kim cương thế, ăn ở sinh hoạt tình dục trái tự nhiên thì chắc chắn chết sớm. Tinh phải thoát ra để cho sự sống mới được sinh sôi, và chỉ vì mục đích đó mà sinh tinh, chứ không phải để bế tắc kìm lại vì bất kể mục đích gì khác.
Cả cuộc đời Liên Hoa Sanh không vợ mà chỉ có phối ngẫu, tự do vô cùng không có bất cứ ràng buộc hay trách nhiệm trần gian gì. Hắn không coi phối ngẫu tâm linh là vợ mà chỉ là công cụ "dạy và học" môn Đại Lạc hay Cực Khoái - kêu hơn nữa là "THỨC BỔN TÂM - GIÁC TÍNH NGÂY THƠ".
Hắn cũng chẳng có con vì mải bận luyện bế tinh điều khí. Tuy giao hợp với nhiều "vị phối ngẫu tâm linh" nhưng tuyệt không có con. Đến lúc hắn muốn có con thì lại chẳng có được. Những năm cuối đời hắn làm rất hăng nhưng chẳng có kết quả hoa trái gì (Đây là quả báo của nghiệp tà dâm đã phạm). Nhiều người hồ nghi hắn bị vô sinh, làm thế làm nữa cũng không có con được với bất kỳ phối ngẫu nào. Hắn cứ cố mãi để sinh được một đứa ngây thơ, một đứa con làm giống của riêng hắn cho đời. Cố quá, quá cố! Liên Hoa Sinh kiệt sức hao lực, suy thận sinh bệnh, suy tinh mà chết ở tầm tuổi 60, sau khi đã tới đất Tạng trên dưới 10 năm. Người đời tôn hắn lên bậc thần tượng tôn giáo, có biết đâu sự thật
Mấy chuyện này hậu thế không biết, Duyên Tu Hành không giống Duyên Hồng Trần. Thế mà cứ cố kham cho đủ năm thê bảy thiếp, chật hậu cần giao phối, để vừa được giao hợp dục tính ngẫu nhiên đầy sự lựa chọn, vừa được phối ngẫu tâm ... linh tinh ... Nào ai biết TÂM LINH là sự THỦY CHUNG tuyệt đối với DUY NHẤT CHỈ MỘT dù thể xác hay tinh thần. Một Đời một Đạo, một Đường, một vợ một chồng cam kết chuyên tâm trọn vẹn. Đến chừng nào vợ chồng chết, bỏ hay phản bội mình đi theo người khác, vẫn còn không thôi. Như Thiên Chúa vẫn yêu con người dù con người bỏ Ngài vậy.
- - -
Người bạn kia ngây thơ như trẻ con chỉ muốn bắt chiếc các tiền bối. Nào đâu hiểu có những điều cả thiên hạ tôn sùng lại chỉ là một vết nhơ, vết xe đổ không nên đi vào.
Còn đối với tình cảm vợ chồng, chẳng riêng gì người nữ, mà cả người nam. Sẽ thế nào nếu đổi ngược lại, ông chồng chợt nghe hay biết vợ mình vẫn cứ suy nghĩ mãi về việc có mình thôi chưa đủ (hoặc có nên bỏ mình để "phối ngẫu" tâm linh hay thể xác với vài người nữa). Vì mình bất tài vô dụng, xấu xa hèn kém quá, chả có gì hấp dẫn nên vợ chán vợ chê, vợ ngóng vợ mong, không chỉ một mà nhiều người đàn ông khác ... đẹp trai, tài giỏi, đức độ, ga lăng hơn mình.
Dù có tự tin đến mấy mà khi nghe người bạn đời nói vậy. Có người phụ nữ hay đàn ông nào không giận dỗi và tự ái? Mình chưa đủ tốt, chưa đủ xinh, chưa đủ tài, chưa đủ đức hay sao nên vợ hoặc chồng mới cần bao người khác nữa để thỏa mãn nhu cầu? Mình đã cố gắng hết lòng, hết tâm, hết sức rồi mà vẫn chưa đủ, vậy thì thôi khỏi cố nữa đi, ai cố được thì cố hộ, cho mình nhẹ nợ. Cần ai thì cần, cần gì mình nữa!
Cho bọn con tan đàn xẻ nghé, nó lớn nó tự hiểu. Cha mẹ nó không hợp, không đủ cho nhau, thì có cha khác hoặc mẹ khác. Nuôi thì vẫn nuôi chứ cha một nơi mẹ một nẻo. Để chúng nó cảm thấy chúng nó là đồ thừa, sản phẩm không mong muốn tòi ra giữa hai kẻ chả có liên quan gì. Chúng nó tìm hiểu thì biết là phải có quan hệ abcxyz, lằng nhằng rắc rối xoắn ADN lắm mới sinh ra chúng nó ở đời. Thế là chúng nó sợ, ghét, hoặc coi khinh mối quan hệ vợ chồng thiêng liêng tinh khiết. Chúng nó lao vào xả láng với bao nhiêu thì bao, hỏng đời thì thôi, đau hay khổ gì cũng kệ. Sướng vui tạm thời, chả cần quan trọng ai hay ai, chồng hay vợ gì. Một vợ một chồng lỗi mốt rồi. Tân tiến là phải 1 với 10 hoặc 1 với 100, dân chơi sợ gì hỏng đồ chơi.
Thiên Chúa ghét mọi sự Ly Hôn, Phân ly. Thế mà bao kẻ nhân danh Thiên Chúa để kết hôn rồi lại tự ý phân ly bởi những suy nghĩ cạn cợt không đầu không đuôi như vậy.
- - -
Không thì lại cứ như ông Phật trên cao kia, vô dục vô cầu.
No comments:
Post a Comment