Chương 45: Những Trang Giấy Trắng
Mỗi một lần sinh tử là một chương mới bắt đầu. Giấy trắng tha hồ có để viết vẽ tùy ý, ấy là món quà từ Chân Không Vĩnh Diệu.
A Đường ở hạ giới trong những ngày nhàn hạ vô cùng, cơm no ấm cật dậm dật mọi nơi, chẳng có bất kỳ áp lực nào tự tạo hay bị đặt, ngoài việc viết lách linh tinh cho thỏa chí tung hoành ngang dọc trên trang giấy trắng.
Thủa nhà nghèo xưa kia, mỗi khi nhìn vào bất kì một trang giấy trắng nào đó, hắn đều rất áp lực. Đầy sợ hãi, bụng bảo dạ phải cẩn thận lắm. Bởi viết hỏng thì lãng phí giấy (làm từ da thú, thẻ tre, giấy cói, ...) Trang giấy mới đẹp như thế, mà viết bậy viết bạ rồi thì chẳng bao giờ còn là một trang giấy trắng nữa. Viết một chữ cũng phải xét xem có nên hay không, điều viết ấy có quan trọng gì, xứng đáng hay không xứng đáng để viết. Từng ký tự, dấu chấm dấu phẩy, cần phải xuống dòng ngắt đoạn ở đâu?
Rồi nào là, viết sao cho dễ hiểu, đúng ngữ pháp quy chuẩn. Đầy đủ rõ ý mà vẫn cô đọng, ngắn gọn. Để đỡ tốn giấy là thứ nhất, thứ hai là khi đọc không nhàm chán vì sự lặp lại. Chưa hết, một nét bút đặt xuống đòi hỏi mọi sự chuyên tâm chú ý sao cho hoàn hảo nhất. Không thêm không bớt được nếu viết xong rồi. Khi đọc lại mà muốn thêm bớt gì thì chỉ có cách viết lại từ đầu một bản khác. Thành ra mọi sự viết "nháp" đều phải thực hiện trong tâm trí mà thôi. Nghĩ rồi mới viết. Nếu viết sai một chữ thì phải lo tẩy xóa, gạch bỏ ốm hơi.
Ấy là khi chưa có công nghệ làm giấy. Một tờ giấy cũng là quý giá vô cùng, chứ không phải dùng để viết vẽ vài cái rồi vo viên nếu không ưng. Hoặc như con nít vẽ bậy vẽ bạ lên trang giấy trắng tinh mà các bậc phụ huynh cũng có điều kiện nên tha hồ cho con thỏa thích. Thời đó, Giấy là một thứ xa xỉ chỉ được lưu hành ở tầng lớp thượng lưu. Biết đọc hay biết viết cũng đã là cả một kỳ tích. Còn thời đại hoàng kim của trí thức, chữ nghĩa đã phổ cập. Máy tính hay điện thoại thông minh giúp gõ cả nghìn chữ như một, khỏi cần lo viết tay đẹp xấu. Vừa chuẩn mực dễ nhìn, vừa dễ chỉnh sửa, xóa hay thêm bớt cũng không hề để lại dấu vết. Sao chép cái roẹt, nhanh như chớp nhoáng. Khi sự dư thừa văn chương bút sách, giấy trắng mực đen đã lên tới đỉnh điểm thì cũng là lúc người ta chẳng biết nên làm gì với những trang giấy trắng vô hạn nữa. Âu cũng chẳng gì "thừa" trong tiến trình phát triển vô biên của Tình Yêu Vĩnh Diệu.
Bây giờ giấy trắng còn được dùng để chùi đít, lau rồi vứt. Giấy vệ sinh được tạo ra với mục đích chuyên để như thế. Những trang sách, báo in, tất tật đều có thể dùng làm mồi nhóm lửa. Còn những trang giấy điện tử, thì có thể dùng để bôi ra những điều tạp nham, bịa đặt, thượng vàng hạ cám gì cũng có.
Mỗi trang giấy trắng cũng như một đứa bé vừa chào đời. Thời đại nào cũng có chuyện những đứa bé vừa chào đời có thể bị vò nát ngay lập tức, hoặc bôi đen toàn bộ, để rồi lại dùng phông chữ màu trắng để viết lên trang giấy đen ấy. Hai màu đối lập tương phản này cũng như sự Đúng và Sai, Thiêng và Tục, Hạnh Phúc và Đau Khổ một kiếp đời, trong những tạo lập đan xen bởi những Vòng Xoay Vô Hạn. Của loài người, của những vì tinh tú, hay của một Đấng Tạo Thành Thiên Cổ.
Sự đau khổ dẫu có nhiều, cũng đâu thiếu những gì là hạnh phúc trong từng giây phút. Rồi có khi, những cơn đau tột độ cũng là hạnh phúc vô biên. Bởi có đau khổ, hạnh phúc mới hiện tồn. Như sự trắng và đen tương phản đồng thời hiển hiện trên trang giấy.
- - -
Một đứa trẻ không biết và cũng chẳng định nghĩa, giới hạn gì là Tình Yêu cho đến khi chúng được dạy - bảo rằng Tình Yêu là gì vậy. Đó là một trạng thái luân hồi. Trạng thái tình si dai dẳng bất trị này tồn tại giữa tất cả và chẳng biết vì sao cả.
Bản thân sự sống hay chết đã là Tình Yêu bất khả tận, vĩnh viễn không thể ngừng. Không thể chấm dứt sự sinh tử luân hồi để đi tới một nơi nào đó. Luân hồi không phải là đau khổ. Mà đau khổ là sự không nhận ra được điều gì là hạnh phúc chân thật. Đau khổ khi cá nhân hay cả một tập thể cứ quẩn quanh lầm đường lạc lối, bất mãn và bế tắc.
Để rồi, lại bày vẽ ra thêm cho nhau những con đường, đạo lộ mới mẻ, những tưởng rằng đường ấy sẽ hứa hẹn một hạnh phúc tốt đẹp hơn. Song vì hạnh phúc chân thật còn chưa nhận ra được nên cứ tiếp bước trên đường hướng tới những hạnh phúc giả tạm, đau thương đội lốt mà thôi. Dẫu vậy như đã kể, hạnh phúc và đau khổ như trắng và đen trên từng trang giấy, vốn được tạo ra để song hành trong Hồng Trần Cõi Học.
Đấng đã tạo ra cả Đen và Trắng trong Chân Không đã, đang, và sẽ không ngừng tuôn đổ Tình Yêu Vô Hạn một cách bình đẳng, ngang bằng, đồng đều tới tất cả. Xắc suất ngẫu nhiên ai đó bỗng yêu say đắm cả cuộc đời này là 100%. Bởi chắc chắn ngay khi nhận ra Tình Yêu là định mệnh duy nhất của mọi cuộc đời - mọi sinh linh, thì cũng là lúc chẳng có một điều gì nằm ngoài sự Mến Thương Tột Độ đó cả.
Phải ghi nhớ là sự Mến Thương Tột Độ tất cả này không có nghĩa là phải đè tất cả ra làm tình, làm dục để thỏa mãn đồng đều Tình Yêu với tất thảy. Tình Yêu không chỉ là Tình Dục.
- - -
Tình Yêu và Tình Dục đều là hai điều khó nói, bất khả nghĩ bàn nhất trên đời. Cũng có người cố gắng truyền đạt hay thể hiện gì đó về chúng. như Đạo Sĩ Osho chẳng hạn, thì kết cục chỉ càng làm cho người ta mơ hồ mà thôi.
Đặc biệt về Tình Dục, người ta thường ngại đả đụng, cũng không nên đả đụng thật vì Dục Hỏa Hồi Cuồng. Nếu dùng biểu tượng liên tưởng thì liền nghĩ đến con rắn. Con người thường sợ hãi và ghét con rắn. Đa phần mặc định là nhìn nó trông rất kinh, rất ghê. Người nó dài loằng ngoằng, uấn éo khó lường. Nó cứ im ỉm không nói bao giờ, mà rắn độc thì nó cắn một phát là chết. Nọc độc rắn chỉ cần một nửa giọt là đủ. Rắn là động vật máu lạnh, không nuôi con hay ấp trứng. Rắn con mới nở đã biết tự sinh tồn theo bản năng.
Chuyện xưa tích cũ kể "anh chị" Adam và Eva bị con rắn dụ ăn trái cấm, ăn xong thì mới xảy ra sự chết, bị trục xuất khỏi vườn địa đàng, sinh ra cả nhân loại. Không hề ít người tin chắc nịch, coi ấy là 100% sự thật tuyệt đối! Đức Tin Tuyệt Đối về nguồn gốc loài người chỉ đơn giản, nhanh gọn nhẹ như vậy. Chuyện hay, hấp dẫn người đọc và người nghe, bao giờ cũng có yếu tố kỳ ảo. Mà sự kỳ ảo của phép thuật nào đã tạo nên Trời Đất, muôn vật, muôn loài, trong đó có loài người, mãi là điều khó tỏ.
Thực ra mọi câu chuyện đều có cốt chuyện tương đồng và lặp lại. Quen thuộc mà lạ lẫm vô cùng là Tình Yêu muôn thủa. Cho đến một ngày, người ta dừng mọi ghen tuông, ganh tị, chấp kỷ... Để nghiệm xem Tình Yêu thực sự là gì?
Là nhiều hay ít, bất biến hay rời đổi, không hay có, cho đi hay gom lại?
Tình Yêu là bất cứ gì ngoài sự Nhàm Tẻ.
Tình Yêu là trạng thái và sự kiện lặp đi lặp lại, nhưng luôn sinh động, mới lạ vô biên. Muôn sự muôn loài đều sinh lại trong Tình Yêu Mãi Mãi.
Tình Yêu là bản chất, bản sự, bản thể: Hằng Sống, Không Thể Chết...
Là Vô Thức cùng Duy Thức, Bất Đẳng Thức khó giải nhất ở đời.
- - -
Số phận của những kẻ làm thì ít mà nghĩ thì nhiều là ắt hẳn trở nên vô dụng. Cả một đời hắn tái mét nhợt nhạt đêm ngày. Một vẻ tái nhợt này là báo ứng của sự nghịch thiên từ lâu lắm. Hắn xuyên qua tầng tầng lớp lớp cõi đời, và đồng hóa mọi buồn đau bất hạnh trong nhân thế này với cuộc đời của chính hắn.
Trừ những lúc vô vàn cảm xúc cực độ hóa thành nước mắt tuôn chảy, vẻ nhợt nhạt như chết rồi kia liền được thay bằng luồng hỏa rực thiêu đốt. Khiến cả người hắn nóng bừng và khuôn mặt và làn môi trắng ởn bỗng chuyển thành hồng hào, đỏ au. Có vẻ như khi ấy Âm Dương Khí nghẹt ngòi trong trong hắn bùng nổ. Mọi sự bùng nổ thực ra là hữu ích vô cùng.
Chu Độ lúc nào cũng hồng hào như tiên ông uống rượu, là bởi hắn không ngừng làm việc - lao động tay chân, và vận động thân thể. Một nhát bổ củi là một lần rung chuyển trấn động toàn châu thân trăm mạch. Khí huyết không ngừng lưu thông như vậy là căn bản quyết định sức sống và sinh lực một đời. Trái ngược với kẻ chỉ ngồi lì một chỗ mà bao biện về việc làm đầu óc viển vông nào đó.
A Đường biết vậy nhưng ngựa quen đường cũ, giang sơn dễ đổi bản tính khó rời. Cả ngày hắn chỉ thích ngồi một chỗ trong cái hang sâu an ổn, suy nghĩ mọi chuyện trên trời dưới biển. Sểnh ra là lại vùi đầu vào việc tìm đọc đến mờ cả mắt mọi tri kiến, sách vở, thông tin này nọ. Dây mơ rễ má, cái nọ rọ cái kia, lọ chai lỉnh kỉnh. Ngôi nhà tâm của hắn bao đời bừa bộn, thượng vàng hạ cám, trên trời dưới bể gì cũng có. Tri thức hay trí thực là thứ gì đó hấp dẫn hắn hơn mọi sự. Ai bảo rằng BỘI THỰC TRI THỨC cũng là một căn bệnh ăn không tiêu, ì ạch bí bách, phì độn vô cùng.
...
Có câu nói rằng: "Biết chết liền!" Quả thực như vậy. Ngay khi biết rằng Tình Yêu là Định Mệnh Duy Nhất của tất cả. Hắn đã chết đi trong mối tình si - Hy Vọng cùng Tuyệt vọng đối với cả cuộc đời này. Để rồi bất chợt hồi đáp nào dồn dập ùa tới, ngay lúc hơi thở này ngừng lại, cũng là khi Phục Sinh Tình Ấy nơi nào.
https://dembuon.vn/threads/lich-su-phat-minh-ra-giay-cua-trung-quoc.104481/
No comments:
Post a Comment