Monday, April 24, 2023

C40: Quái Vật Là Cha

Chương 40: Quái Vật Là Cha

A Đường tỉnh dậy sau một giấc mơ đầy nước mắt. Hắn tự tay giết chết một con quái vật, nhưng không ngờ quái vật ấy chính là cha hắn đã bị hóa thành.

Quái vật trông gớm ghiếc dữ tợn vô cùng khiến ai cũng khiếp sợ. Trong đêm tối Nó ngoi lên từ hồ và mò tới nhà dân để làm hại người. Hắn sợ hãi trốn sau cánh cửa nhìn qua khe cửa thấy bộ dạng của nó và lăm lăm cây súng trong tay, ngắm vào điểm chí mạng trước ngực nó. Lấy hết can đảm rồi mở cửa, ngay lập tức nã súng tới tấp vào nó. Nó nhất định phải chết. Không thể để Nó làm hại gia đình, vợ con hắn được!

Nó cứ run run xua tay như ra hiệu xin hắn bắn từ từ. Quái vật khổng lồ ngã xuống, hắn vẫn chưa dừng tay nã súng.  Chợt quái vật thê lương nói: "Ta là cha con đây mà ... Cha tới thăm con."

Hắn thảng thốt kinh ngạc tới bên con Quái vật. Nó muốn trăng trối vài lời trước khi chết. Cha đẻ hắn mà lại hóa thành quái vật đáng sợ như vậy?! ... Quái vật chầm chậm gắng gượng nói, làm như điều này vô cùng quan trọng đối với chính mình: " Hãy nhớ ... tên con là ... Lưu ... (hai chữ sau hắn không nhớ được khi tỉnh giấc)."

Quái vật chết, hắn khóc ròng thảm thiết bên xác quái vật mấy ngày liền mặc kệ gia đình không hiểu.

- - -

Cho rằng bản thân đã nhập ma, hôn trầm, tán tâm quá đỗi. Mỗi khi trở về Thiên giới, A Đường đều tự hành xác bằng nhiều cách thức.

Bảo Kiếm Long Hải hắn không tiếc tay dùng để chém chính mình. Khổ nỗi thân tiên thì không chết được. Chỉ có thể đau đớn tiếp nối đau đớn. Khắp người hắn là vô số vết sẹo chằng chịt. Mỗi lần hạ phàm trở về hắn đều tự hành xác như thế. Đã trở thành thói quen khó thay đổi. Sau khi tắm rửa bên thác, hắn tìm một nơi vắng vẻ nhất có thể, rồi lột áo. Mỉm cười vuốt ve thanh kiếm, rồi tuốt nó ra khỏi vỏ.

Kiếm khí bay lượn mù mịt, cứa nhanh như cắt vào da thịt khiến máu hắn túa ra như suối. Tay nọ đổi tay kia không chút lưu tình cho đến khi cả hai tay mỏi rã rời không thể cầm kiếm được nữa mới dừng lại. Hắn luyện kiếm như điên, như say máu chính mình. Nhìn thấy máu vẫn còn chảy, hắn biết mình vẫn còn sống. Hắn cứ muốn phung phí sinh mạng này. Ai bảo thần tiên thì không thể chết?! Hắn đinh ninh nhất định có thể đến một ngày hắn sẽ chết được. Nếu đến cả Thiên Đế mà còn có thể chết thì hắn cũng có thể.

Mỗi nhát kiếm khi nông khi sâu cứa lên chính mình, hắn đều cho rằng đó là sự tự trừng phạt thích đáng, một cách nhẹ nhàng nhất đối với từng tội lỗi mà hắn đã gây ra và ý thức được từ trong Tâm Linh sâu thẳm. Dù gì hắn cũng đã Đắc Đạo, trở thành Thần Tiên Thượng Phẩm rồi. Biết mà vẫn phạm tội, dù với bất kể lí do gì, cũng là không thể chấp nhận được. Phàm thể vô minh ngu muội không nhớ gì mọi sự khi ở cõi Trần Tục đã đành. Nhưng Tiên thể thì một chuyện nhỏ nhất cũng không quên nổi. Chuẩn mực đạo đức trong hắn xưa nay vẫn là quá cao, quá đòi hỏi ở chính mình trong mọi chi tiết.

Một lần hắn điên cuồng hành xác đến nỗi 3 ngày 3 đêm liên tục múa kiếm không ngừng. Cả người hắn da thịt cũng te tua, máu me be bét nhìn đến khiếp. Nhưng hắn cứ như vậy đầm đìa máu, mồ hôi và nước mắt cùng chảy. Đến tận khi tiểu tiên nào đi qua, tình cờ nhìn thấy hắn thì tưởng là Ma. Sợ rằng Thiên Giới đã bị Ma Giới tấn công, liền vội vàng đi báo Quần Tiên Hội.

Hắn bị khiển trách về cách tu luyện cực đoan thái quá đó. Sau ấy hắn rút kinh nghiệm không dùng kiếm nữa mà dùng quyền, tay không đánh đấm chính mình ở trong hang động mà thôi. 


- - -

Dùng Cấm Thuật khiến khí lực, nội lực hắn tiêu hao rất nhiều. Cộng thêm việc tự hành hạ khiến Sắc mặt hắn ngày càng xanh xao xám ngoét, hắn chẳng muốn gặp bất kì tiên nhân nào, cũng hiếm lắm mới bước chân ra khỏi hang động. Việc ăn uống chỉ toàn là cây lá hoa quả dại chẳng hề dùng lửa đun nấu. Hắn kiếm về rồi chất đống để khô mốc trong hang, thỉnh thoảng mới nhấm nháp cầm hơi. Mắt hắn quen với bóng tối, khi ra sáng thì lại như mù. Mỗi khi hắn thi triển Cấm Thuật và các Bí Pháp, đều tự lấy đá lấp cửa hang lại. Không một ai biết hắn ở nơi nào vì cứ vài lần hắn lại chọn một hang động khác.

Cứ như thế hắn âm thầm nghịch chuyển âm dương khí. Hút mọi Âm Khí của Thiên Địa vào người hắn và dần phá vỡ kết giới ngăn chia Thiên giới và Hạ giới, cũng phá luôn phong ấn Ma Đạo. Bởi đó là điều kiện cần thiết để có thể hợp nhất Âm Dương Khí của toàn Thiên Hạ. Hoa Tình Vĩnh Cửu không cần tìm nữa, bởi hắn đã biết nó ở đâu.

Tiên Hoa nói, khi xưa lúc nàng còn là một tiểu tiên mới bước chân lên Thiên giới, có một vị Thượng Tiên tên là A Tình, mang cốt khí Tình Yêu của Trời và Đất. Tuy là trưởng quản của muôn hoa rực rỡ nhưng nàng ấy chỉ thích mặc một màu trắng đơn thuần, còn nói hoa màu trắng thì cây thường có dược tính. Vị ấy là thần tượng mãi mãi của lòng nàng. Khi ấy nàng theo hầu và học từ vị ấy rất nhiều. Năm xưa Thiên Đế yêu A Tình đến chết đi sống lại. Nàng ấy hồn siêu phách tán, vĩnh viễn mất đi lâu rồi, mà ngài vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm đầu thai của nàng ấy.

 

- - -

A Đường không biết hắn có phải là tái sinh của A Tình hay không. Cũng chẳng quan tâm chuyện đó và không muốn xác thực bằng bất cứ cách nào. Hắn chỉ biết hiện giờ hắn là A Đường, nhiệm vụ của hắn là ... giúp Thiên Đế đạt được tâm nguyện. 

Tâm nguyện của ngài cũng là tâm nguyện của hắn. Mọi chuyện khác đều chỉ là chuyện tầm phào.





Saturday, April 22, 2023

C39: Học Nghèo Tay Trắng

Chương 39: Học Nghèo Tay Trắng


Thường người ta gọi những kẻ ở hạ giới mà chỉ nói chuyện trên trời, là những tay mơ. Chân không chạm đất, viển vông, lơ lửng, hão huyền...

Có một sự thật rằng ai cũng thích trở nên giàu có. Vào nước trời được hay không thì chưa cần biết, không quan trọng bằng việc ngày hôm nay có tiền để tiêu, có cái ăn cái mặc, cái để sắm mua ... công cụ để làm gì đó, để đời không "khinh". Ngay cả việc làm Đạo Đức, cũng phải có tiền mới làm được, được làm ... Rồi thậm chí Tôn Giáo cũng là một lĩnh vực hái ra tiền, là một nghề nghiệp hẳn hoi được trọng vọng nhất trong xã hội.

Con người tích lũy tiền bạc một đời rồi thì cũng đến lúc phải nương vào một điều gì đó trước khi lìa đời tay trắng. Dù biết đằng nào cũng tay trắng nhưng lúc sống vẫn cứ phải theo quán tính chạy đua với đời sống vật chất, cho bằng mặt bằng lòng. Người ta coi thường khinh chê những kẻ "ngửa tay đi xin". Nhưng không hiếm kẻ ăn xin lại là Đại Phú theo nghĩa đen thật sự. Trong danh sách top 11 ăn mày hàng đầu thì 10 người hiện kiếp được phát hiện là triệu phú, tỷ phú, chủ cả khách sạn hay tòa nhà sang trọng nào đó. Có người ăn mày cả đời tích cóp, sau khi qua đời rồi mới bị phát hiện, có nhiều người thì bị theo dõi và phát hiện khi còn sống nên bị đình chỉ công tác ngay nhưng không ngăn được "ngựa quen đường cũ". Có một người trong số đó rất nổi tiếng, còn lập cả Tập đoàn vài nghìn năm sau vẫn hoạt động sinh lời, làm ăn có hiệu quả.

Công việc ăn xin tuy hơi xấu hổ một tí nhưng tính ra vẫn là đạo đức. Không phải là ăn cắp ăn trộm, càng là một môn nghệ thuật đỉnh cao của sự khiêm hạ. Ngẫm ra, con người hay con vật, cây cối muôn loài, có gì không phải là "ăn xin" từ Thiên Cổ. Cho đến một ngày tiền bạc không thể mua được người ta khỏi sự giã từ chia biệt với những gì thân thuộc, thì đồng tiền vẫn còn mệnh giá và quyền lực vô song giữa cõi người.

Có những kẻ không làm mà tiền tự đến, rót vào tay vô kể mà cũng không màng, chỉ một mực giữ thói "xin xỏ". Thì phải biết những kẻ đó đã tự do khỏi quyền lực của hữu vi vô thường. Khi ăn một miếng, uống một ngụm cũng nghĩ rằng đây là thứ mình thật kì công xin mãi mới được của Đất Trời. Là sinh mạng của biết bao hữu tình trực tiếp bố thí báo thân một đời cho mình tồn tại...

- - -

Sự tự khiêm chưa bao giờ là thừa thãi. Lợi ích từ sự ấy chính là trùng trùng duyên khởi ân lành.

A Đường trong một lần tử vi tự xem bói cho mình, thấy rằng hắn có số Đại Phú, Đại Quý. Hắn mừng thầm trong bụng nhưng lại đinh ninh rằng Phú Quý của hắn không phải là tiền bạc mà chính là những người bạn hắn sẽ gặp được trên Đường dài. Những Quý Nhân, Ân Nhân, Người Thầy sẽ dạy cho hắn những bài học chẳng gì sánh được.

Số phu thê của hắn còn tốt đến nỗi, vợ chồng cũng là thầy truyền đạo nghiêm túc lắm luôn chứ chẳng phải đùa. Ai bảo hắn ham học quá mà làm gì. Trò yêu Thầy thì chính là Trò Yêu mà. Vất vả lắm mới thoát khỏi rung cảm sâu sa với vị thầy này, đã lại liền đó si mê một vị thầy khác. Đời hắn chính là yêu thầy tuyệt đối. Bất kể là thầy già hay trẻ, thầy lớn hay bé, thầy nam hay nữ. Bất kể là thầy dạy cái gì. Một khi nội tâm hắn đã nhận thầy, thì một điều nhỏ nhặt hắn cũng hì hụi cố gắng khắc ghi vào tâm khảm.

Hắn thở dài ... làm sao tránh khỏi những mối tình Sư Đồ Luyến khắc cốt ghi tâm. Mà cũng là ... "lắm thầy nhiều ma" đó vậy!

Có một vị này mà hắn từng cho là người có đạo đức, thời đi "học làm giàu" mỗi tối thứ năm hàng tuần đều gặp gỡ nhiều người, nghe được những điều bổ ích lí thú. Vị này là bạn thân của một tỷ phú có cái tên nổi như cồn: Phạm Nhật Vượng. Tuy nhiên vị này dừng lại ở chốn lao tù. Sau khi thầy vào tù, thi thoảng hắn vẫn cập nhật tin tức. Ngày càng chắc chắn rằng ông trời không muốn con người "học làm giàu" bởi vì sự giàu sang là khởi đầu của tù túng ở một nơi nào đó.

Nên chăng học làm nghèo là thiết thực nhất! Để khi trở về với hai bàn tay trắng không thấy có khác biệt, hao sụt, hay mất mát gì.


https://vnexpress.net/tien-si-day-lam-giau-du-an-ty-usd-chua-kip-sinh-loi-da-bi-bat-4595958.html








     

C38: Chiếc Bóng A Đù

Chương 38: Chiếc Bóng A Đù



Một nửa của mọi sự hư cấu là sự thật. Bởi vì không có sự hư cấu nào từng phát sinh ra mà không dựa trên một điều gì đã thực sự từng tồn tại trong tâm trí và tình cảm của ai đó.

Lâu nay A Đường bỗng phát hiện ra sự tồn tại của hắn cũng là Sự Thực Hư Cấu của Trời Đất. Hắn thầm trách ai đã viết nên sinh mạng hắn, để hắn một đời huyền hoặc mơ hồ. Hắn đã nhiều lần thử đột nhập vào trí óc bã đậu của tay Tác Giả, coi xem chung cuộc số phận hắn sẽ ra sao. Hắn chẳng màng việc trở thành nhân vật chính hay phụ của Thập Đại Danh Tác nào. Hắn chỉ muốn một lần làm chủ đời mình. Cơ mà con tạo trêu ngươi không cho hắn được quyền như nguyện.

Trong những dữ kiện buộc ràng hắn vào ước nguyện của ai ai, hắn bỗng phải lao lung trong thiên la địa võng của trò đời ngược ngạo. Ai đã vô duyên vô cớ sáng tạo ra sinh mạng đa sầu của hắn, để hắn phải khổ ải bất kham muôn trùng. Hắn không được biết trước tương lai của chính hắn, bởi vì Đại Tác Giả còn chẳng biết nữa là. Cứ được đến đâu hay đến đó thôi vậy. Đại sự hư cấu cũng phải dựa trên nhiều yếu tố đan xen và phụ thuộc, còn phải đợi Đạo Diễn có cảm hứng đủ đầy mới viết tiếp được vở kịch Divine cho vô số chúng sinh chứ chẳng kể riêng hắn.

- - -

Hắn mệt mỏi chán chường, bao giờ mới có thể tự do thoát khỏi nhà tù tâm trí này. Sự tù đày vô hạn này còn kinh khủng hơn tù đày thể xác nhiều lần. Trái tim đã mọc cánh của hắn lại chẳng thể bay vút tới miền tự do vô hạn. Bởi Đời đã đóng đinh hắn vào Tình Yêu Chói Lòa mù quáng. Hắn chạy theo cuộc đời, để rồi được chính Nó dày xéo đày đọa. Chân Lý nào thiêu đốt hắn đêm ngày.

Hắn đi kiếm bằng hữu giải sầu. Mà kiếm mãi rốt cục chẳng có ai. Bởi vì cũng chẳng ai hiểu được nỗi lòng hắn... Hơn nữa hắn rất lười nói chuyện. Phải diễn đạt bất kì một điều gì cũng khiến hắn mệt mỏi vô cùng. Nói một lại phải nói hai ba bốn, hết hơi tổn sức rồi mà vẫn chưa diễn đạt hết ý, hết tình. Vậy là hắn ngồi mốc meo một chỗ trong hang động. Nhìn mặt trời mọc rồi lại đến mặt trăng lặn, trò chuyện với cái bóng của chính mình. Cây nến bên cạnh hắn bị gió lùa vào mấy lần tắt ngỏm. Mà hắn cũng chẳng buồn thắp sáng nữa. Nhìn chính mình mãi thì có gì thú vị.

Cuộc trò chuyện hàm hồ của A Đường và chiếc bóng của hắn tuy nhiên đã được tác giả nghe lén, rồi ghi vào chương tiếp theo cho câu chuyện cuộc đời chính hắn thêm phần phong phú. Đỉnh cao của sáng tác chính là để cho nhân vật được tự bộc bạch, tự sáng tạo nên chính mình. Khiến nhân vật trở nên sống động, đây chính là Phép thổi hồn hay truyền sinh khí. Sự huyền bí màu nhiệm này Thiên Cổ Đế từng thực hiện.

...

A Đường: Ngươi là nam hay nữ vậy? Rốt cục ngươi tên gì? Sao ngươi cứ ở bên ta hoài vậy. Ta chỉ muốn được một mình thôi!

Cái Bóng: Nam hay nữ thì có gì quan trọng? Chả nhẽ ngươi muốn yêu cả cái bóng của chính mình? Ta không tên không tuổi, nhưng nếu muốn ngươi có thể gọi ta là A Đù.

A Đường dở khóc dở cười, xem ra nếu ở hạ giới hắn đã được người ta đưa vào viện tâm thần. Nhưng đây là thiên giới, Tiên Hoa cũng từng bảo hắn bị rối loạn lưỡng cực. Giống mấy kẻ tâm thần, tưởng tượng lung tung. Nói chuyện với chính mình mà ngỡ đang nói với mấy đứa khác. Cơ mà kệ! Tâm Thần thì đã sao. Còn hơn là Vô Tâm, Vô Thần.

A Đường nói tiếp: Ừ thì A Đù. Thế ngươi theo ta lâu vậy rồi có hiểu ta không?

A Đù: Hiểu chết liền! Ngươi còn không hiểu ngươi thì ai hiểu được ngươi?

A Đường: Hiểu với không hiểu, mệt hết cả người. Nghe nói làm ma thì không có bóng nữa. Ngươi không rời khỏi ta là vì ta chưa chết đó thôi. Đợi khi ta chết hẳn rồi thì ngươi sẽ được giải thoát.

A Đù: Thôi, nói gì mà cạn tào ráo máng. Ở bên nhau suốt đời suốt kiếp như vậy chẳng nhẽ ngươi không lưu luyến ta?

Hắn lắc đầu thở dài: Ta không thể yêu đương luyến ái chính mình.

A Đù: Không yêu thì thôi! Việc gì phải hành hạ dày vò nhau mãi thế. Ngươi thích tự ngược đãi cũng đừng bắt ta chịu khổ theo chứ.

A Đường lẩm bẩm: Một người một bóng với một người một bóng nữa là bốn tất cả. Một cộng một là bốn rõ ràng. Cái bóng cũng là một sinh mệnh có ý thức riêng biệt mà. Nó là phó, mình là chủ. Mình bảo gì nó phải nghe nấy, thế mà bây giờ nó cự cãi nhiều lời vậy.

Hắn thử chơi trò xếp hình với cái bóng. Xếp được mấy hình con chim tung cánh bằng đôi bàn tay, hình con thỏ chạy nhảy, hình chó sủa, mèo kêu, ngựa phi, voi giống, trâu bò húc, gà gáy ... đủ hình thù cả. Vui thích khoái chí vô cùng! Mãi sau hắn chợt buồn buồn vì gió thổi tắt nến song cũng không muốn thắp lên nữa.

A Đù vẫn ở đó: Không nhìn thấy ta không có nghĩa là ta không còn tồn tại!

A Đường: Ai quan tâm sự tồn tại của ngươi bao giờ! Người ta chỉ quan tâm sự tồn tại của Chủ Thể thật sự. Ngươi là hàng giả, đồ giả! Cút đi cho khuất mắt ta.

A Đù: Vậy sao ngươi vui thích khi tạo hình với chiếc bóng?

A Đường: Bởi vì xưa nay ta thích chơi trò bắt chiếc và giả vờ. Khi còn bé ta bắt chiếc cách nói năng, ăn uống. Lớn lên ta bắt chiếc đọc viết suy nghĩ, tư duy. Cuộc đời ta chỉ là sự bắt chiếc, lặp lại một cách mòn mỏi mà thôi.

A Đù: Bắt chiếc cho giống cũng là một nghệ thuật! Chẳng phải rất đáng quý sao?

A Đường: Quý cái đầu ngươi! Chán chết được.

A Đù: Ta biết ngươi chán ta rồi. Nhưng cũng đừng giận cá chém thớt thế. Ngươi giận vì ngươi không thể chết được chứ gì? Làm tiên bất tử rồi phải vui mới đúng chứ. Hạ giới có bao người cầu trường sinh bất tử, trẻ mãi không già, sống mãi không chết. Ngươi nghiễm nhiên được vậy rồi còn oán thán gì nữa.

A Đường: ...

A Đù: Ở hạ giới thời mạt pháp còn có mốt "chuyển đổi giới tính" bằng phẫu thuật toàn diện. Hay là ngươi lại muốn đua đòi ... ?

A Đường: Câm miệng!

A Đù: Ta có câm thì ngươi cũng vẫn nhiều suy nghĩ đó thôi. Để ta nói vài lời cho ngươi khuây khỏa.

A Đường: (Nhắm mắt làm như không nghe nhưng thực ra tai vẫn lắng nghe không sót lời nào)

A Đù: (Bắt đầu thao thao diễn giải)

Ta vốn không có giới tính nam nữ chi hết, cũng chẳng có nhu cầu yêu đương xác thể gì với ai. Thiên Cổ Đế tạo ra hai giới tính, phân chia Âm Dương tách biệt, Bóng Tối và Ánh Sáng, Đêm và Ngày khác nhau mồn một rõ ràng là bởi dụng ý sâu sa.

Phàm nhân muốn đem Âm biến thành Dương, Đêm sáng trưng như Ngày, Nam phải thiến thành Nữ. Nữ lại hùng hổ cương cường, mạnh mẽ như nam, đấy là khi Tà khí biến thái, biến thể đã thịnh hành. Cũng là lúc thiên hạ suy vong, Thiên Cổ Đế sẽ trấn chỉnh, lập lại cân bằng trong Tự Nhiên. Thời nào cũng vậy. Ngươi xem đâu xa, trong thời cổ đại La Mã gần đây, binh sĩ vì thiếu vắng đàn bà mà lôi nhau ra phát dục bằng đường hậu môn, nam với nam xếp hình như vậy đó.

Chưa kể trước đó, người với thú, trâu bò ngựa dê gấu heo, rồng rắn bò sát, hay thủy tộc chim muông gì cũng phối giống giao lưu loạn xạ. Vậy nên mới có Trận Lụt Lớn để thanh tẩy toàn bộ.

A Đường: (Cau mày đè nén, im lặng không nói một lời)

A Đù: Ta biết ngươi bản tính vốn nhu nhược, vì sự chuyển đổi quá lớn mà thành ra Âm Cực Sinh Dương. Bây giờ ngươi trong thân Nam là vì tự nhiên đã mặc định bài học đời này của ngươi phải mạnh mẽ đối diện mà tiến lên. Tiến hóa là đại sự huyền nhiệm bí hiểm. Ngươi muốn bóc tách sự thật, lý giải cặn kẽ mọi sự thì chỉ có khi nào phi thăng khỏi Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới hẵng hay. Vũ Trụ này kỳ cùng vẫn là hữu hạn, duy chỉ có sự chuyển đổi và Tiến Hóa là vô hạn.

Sinh làm Thân Nữ thực ra là cao cấp, có phước, nhiều đức hơn Thân Nam rất nhiều. Chúng sinh mê muội không rõ lại tưởng rằng ngược lại. Cứ hám cái thân Nam lực lưỡng sức vóc. Vạm vỡ khỏe mạnh thì ăn no vác nặng, cổ cày vai bừa, hùng hục đánh nhau. Hoặc không thì việc gì khó khăn, nặng nề, nhọc nhằn nhất cũng đến tay. Trách nhiệm cáng đáng đổ lên đầu, sung sướng nỗi gì. Nam tử hán đại trượng phu thì lại phải đứng mũi chịu sào, dương oai diễu võ mà rồi sớm toi mạng. Đến cái của quý nhất cũng luôn phải trình ình phô ra, không khéo thì mất mát hư hỏng. Lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ.

Chân tay to, đầu óc quả nho. Tứ chi thể xác phát triển cường tráng, thì đồng nghĩa với việc chi thể cảm xúc, trí tuệ, nội tâm không có điều kiện phát triển nhiều bằng nữ giới. Tiến hóa dĩ nhiên cũng chậm hơn nhiều. Nhưng xưa nay những kẻ ngu thường mạnh! Nam giới cậy quyền cậy thế ỷ mạnh hiếp yếu, tự phụ tự hào về sức mạnh cơ bắp mà coi thường khả năng và sức mạnh nội tâm của nữ giới. Đây là việc gây hạn chế vô cùng cho tiến hóa chung của tất cả. Nữ giới được định là mang thai, sinh ra con người chứ chưa thấy trong lịch sử có nam tử nào thể xác mang bầu, sinh ra ai cả. Cũng có trường hợp nam mang thai, nhưng hóa ra đó là một người nữ đã phẫu thuật chuyển giới song vẫn giữ lại cơ quan sinh sản. Thế mà bịa đặt nguyên thủy thánh thần cố lái vặn câu chuyện cổ xưa thành Eva - người phụ nữ đầu tiên được sinh ra từ một cái xương dẻ sườn của Adam. Để rồi thế gian tin chối chết!

Thân nữ thực ra là tinh vi tế diệu vô cùng, cao cấp vô cùng. Việc khó nhất là trưởng dưỡng và gây tạo nên một sinh mệnh, mà còn làm được. Thì có sự gì khó khăn khác là không thể? Tâm linh người nữ một khi được tự do phát triển thì sẽ là bất tận không biên giới. Cô Âm bất sinh, Độc Dương bất trưởng. Một hạt giống không có đất thì làm sao nảy mầm, bén rễ thành cây. Đất chật hẹp, trong chậu, bạc màu, thì cây làm sao lớn? Hạt giống cây trồng đã vậy, còn hạt giống tâm linh, nếu không có đất là Khoảng Không bao la vô hạn thì sự phát triển hay chuyển hóa nào là sự kiện thực.

Cái Không Nhiệm Màu là Mẹ Mẫu của muôn sự trong ba thời: Quá khứ, Hiện Tại, Vị Lai. Còn Cái Có Vô Số là Cha - Tinh Thần Luôn Vận Động không ngừng. Mà ta và ngươi cũng là Cái Không và Cái Có đó. Tinh Thần thì bất tử, ngươi biết rồi... Chỉ có những kẻ cứ khăng khăng cố chấp, cố định một điều gì mãi mãi thì nhất định sẽ ...

- - -

A Đường nén nhịn đã lâu, không kìm được nữa liền ngắt lời A Đù:

Sẽ mả cha, mả mẹ nhà ngươi! Tóm lại là ngươi bảo ta ngu chứ gì?!

A Đù: Đâu! Ngươi tự nhận đấy chứ.

A Đường: Vậy ta hỏi ngươi Tinh Thần là Đực hay Cái, Âm hay Dương?

A Đù: Tinh Thần là Hợp Nhất cả hai sự ấy.

(May mà trong bóng tối không thể nhìn thấy gì nên chiếc bóng không thể thấy A Đường đỏ mặt tía tai.)

A Đường: Ngươi cổ xúy sự đồi trụy tâm hồn. Tránh xa ta ra. Ta không quen biết ngươi!

A Đù: Dù sao thì Trái Đất vẫn quay quanh Mặt Trời. Sự thật vẫn là sự thật tuyệt đối không hề thêm bớt. Ta vĩnh viễn không thể nào xa ngươi được. Ngươi không biết ta nhưng ta thì biết rõ ngươi, luôn luôn theo ngươi.

A Đường: Ngươi rót những lời Đường Mật ấy vào tai ta làm gì. Cút đi. Đồ ma mãnh!

A Đù: Ngươi không biết ở hạ giới còn có Mật Tông, pháp môn được truyền thừa bí mật chỉ những cao thủ - tu vi thượng thừa mới được học à?

A Đường: Sàm ngôn xáo ngữ bậy bạ. Ta với ngươi không chung đường.

A Đù: Xác thịt và Tinh Thần vốn là Một. Chẳng có gì tách biệt cả. Thiêng và Tục cũng là Một. Không cái nào tồn tại thiếu cái nào được.
   
A Đường: Vậy ngươi đi tìm Thể Xác nào ngươi thích mà hợp nhất. Đừng ở đây nhiều lời với ta nữa.

A Đù: Đuổi không được, đánh không đi. Ta là cái bóng của ngươi mà.

A Đường: Ngươi làm ta tẩu hỏa nhập ma rồi. Đừng tưởng ta không có cách làm ngươi câm miệng!

A Đù: Cố lên.

A Đường thi triển một đạo pháp kì dị khiến cả người hắn lóe sáng rực rỡ như mặt trời trong đêm tối, mọi thanh âm dồn về. Như tiếng nói xì xào buổi chợ nơi trần gian bộn bề, như tiếng chim hót truyền cành gọi nhau, như tiếng gió lùa hay nước chảy, tiếng búa đe trong nhà người thợ rèn và tiếng quát tháo của những bà vợ, bà mẹ. Như những tiếng khóc của trẻ thơ, hay tiếng cãi cọ chửi bới. Tiếng binh khí, súng đạn và những tiếng kêu đau đớn muôn thủa. Còn có cả những tiếng nhạc, lời ca dịu êm da diết vô ngần. Thanh văn, duyên giác nào phải phường mê sắc, đắm dục tầm thường.

Rốt cục chiếc bóng cũng im lặng. Trả lại không gian tịch mịch chỉ một mình hắn hoang hoải ngây ngô.


- - -


Thảo nào Tổ Sư Đạt Ma ở hạ giới "diện bích" (nhìn bức vách trong hang) chín năm mà không hề chán.

 

Saturday, April 15, 2023

C37: Phổ Cập Ư Nhất Thiết

Chương 37: 


Nguyện dĩ thử công đức

Phổ cập ư nhứt thiết

Ngã đẳng dữ chúng sinh

Giai cộng thành Phật Đạo.


Thêm một chút về Thomas à Kempis (1380-1471). 


Tên khai sinh của ông là Hemerken có nghĩa là cái búa nhỏ (little hammer), tên được đặt từ nghề nghiệp chuyên môn của gia đình. Cha của ông là ông Johann, một thợ rèn (blacksmith). Mẹ của ông là bà Gertrud, một giáo viên. 


Hemerken lấy ký danh là Thomas Kempis hoặc Kempensis. Kempen là thôn làng quê hương nơi ông sinh ra. 


Thomas vào tu viện ở núi Mount St. Agnes năm 1406 (lúc 26 tuổi). 10 năm sau đó ông được thụ phong làm linh mục.


Suốt cuộc đời Thomas dùng phần lớn thời gian vào chuyên môn sao chép và viết lách. Những lưu giữ còn lại cho thấy ông đã chép tay không dưới bốn lần toàn bộ cuốn Kinh Thánh.


Ông được giao nhiệm vụ hướng dẫn các tân tòng (Tân thực tập sinh làm linh mục) nên từ năm 1418 đến năm 1427 (38 tuổi - 47 tuổi) Thomas đã viết bốn đề mục mà sau đó ông tập hợp lại thành một cuốn Cẩm nang hoàn chỉnh, lấy tiêu đề là “The Imitation of Christ” (Dịch sát nghĩa là: Bắt Chước Đức Christ, dịch thoát nghĩa là: Noi Gương Đức Christ, sách Việt dịch là: Gương Chúa Giêsu)


Năm 1441 (khi Thomas 61 tuổi), theo yêu cầu của nhiều người, tập sách nhỏ ấy được xuất bản. Nhưng y theo chính những lời trong sách đã viết: one should “love to be unknown" (Quyển 1, chương 2) - dịch sát nghĩa là: một người nên yêu thích việc chẳng được ai biết đến.


Sách cũng viết: 

Do not let the writer's authority or learning influence you, be it little or great, but let the love of pure truth attract you to read. Do not ask, 'Who said this?' but pay attention to what is said" (Book 1, Ch. 5)


Dịch sát nghĩa: 

Đừng để quyền hành của tác giả hay sự ham học ảnh hưởng đến bạn, dù nhiều hay ít, mà hãy để tình yêu nguyên chân lý thuần khiết - “pure truth” hấp dẫn bạn vào việc đọc. Đừng hỏi ai là người nói hay viết, mà hãy chú ý vào điều được nói đến.

(Quyển 1, chương 5)


Cuốn sách này vì thế được xuất bản ẩn danh (anonymous), tác giả không hề đề cập đến tên mình. 


Ít lâu sau, khi ngày càng nhiều người đọc nó và cũng nhiều người biết rằng tác giả viết nó là Thomas của vùng Kempen. Ông già đã ngoài 80 tuổi ở trong tu viện gặp phải rất nhiều đe doạ. 


Có truyền thuyết rằng Giáo hội định phong Thánh cho ông 200 năm sau khi ông qua đời, song khi mở nắp quan tài thì thấy rất nhiều vết xước bên trong nắp. Nên ông không đủ tiêu chuẩn để được phong thánh nữa. Vì những vết cào xước chứng tỏ ông đã không có một cái chết yên bình. Nhiều giả thiết cho rằng ông già (năm ấy 91 tuổi) đã bị chôn sống! 


Không khó để hình dung được cái chết ấy hài hước đến mức nào. Một sáng tỉnh dậy, ông già nhiều lời văn vẻ đã thấy mình nằm trong ván. Ở cái tuổi gần đất xa trời thì lấy đâu ra nhiều sức lực mà đội mồ sống dậy nữa. Đành chỉ lấy mấy ngón tay cào cào nắp ván trong bóng tối, không biết có ai bên ngoài nghe được gì. Mà thôi dù gì cũng đến lúc ra đi được rồi... Ông đành thở dài nhắm mắt chờ đợi rồi mỉm cười chìm vào giấc ngủ thanh thản, ngày 25 tháng 7 năm 1471.


-


Cùng năm 1471, cuốn sách ấy đã thường xuyên được chép tay và lan truyền phổ biến trong khắp các tu viện đến nỗi hiện vẫn còn khoảng 750 bản như thế.  


Xuất bản đầu tiên là bản Thomas Kempis viết tay gửi tới hiệp hội kinh thánh Bibliothèque Royale ở Brussels vào năm 1441. Bản in bằng máy đầu tiên ở Augsburg, nước Đức năm 1471-1472.


Cuốn sách nhỏ “Gương Chúa Giêsu” 200 năm sau khi Thomas qua đời, đã trở thành cuốn sách được dịch ra nhiều thứ tiếng nhất trên thế giới lúc bấy giờ và được in ra nhiều nhất chỉ sau cuốn kinh Thánh. 


Từ thế kỷ 15 đến 17, đếm được hơn 2000 ấn bản in máy, chưa kể số bản chép tay. Ông già Thomas à Kempis có lẽ cũng ngậm cười nơi chín suối. 




https://en.m.wikipedia.org/wiki/The_Imitation_of_Christ


Ghi chú quan trọng: 


Máy đánh chữ và máy in được phát minh vào năm 1440, bởi Johannes Gutenberg, một người thợ kim hoàn ở Đức. Trước đó việc sao lưu tài liệu hoàn toàn bằng tay, mất rất nhiều công sức. Cuộc cách mạng in ấn này xoá nạn mù chữ ở thời kỳ Trung Cổ, mở ra thời đại Phục Hưng ở Châu Âu. Những trang viết đầu tiên được đánh chữ và in ra chính là những trang trong Kinh Thánh. Việc phổ biến tri thức được đột phá một bước nhảy lịch sử kể từ đó. 


Người hiện đại cần ghi nhớ ơn của Johannes Gutenberg và cũng nên tìm hiểu kỹ về cuộc đời của vị này. Ông chết trong nghèo túng và nợ nần bởi đã dành hết tiền vào việc in ấn. 







https://vi.m.wikipedia.org/wiki/Johannes_Gutenberg


https://www.worldhistory.org/Johannes_Gutenberg/


https://iecs.vn/johann-gutenberg/


https://thanhnien.vn/johannes-gutenberg-ong-to-cua-nghe-in-185370512.htm


https://duhocduc.net/johannes-gutenberg-ong-to-nganh-in.html

C36: Sách Quý Nhân Gian

Một cuốn sách mà từng chữ, từng lời trong đây người viết và cả người dịch đã được Thiên Cổ Đế truyền thần. A Đường định bụng sẽ chép tay lại nếu không ghi nhớ được hết, để mang theo luôn luôn bên người.


Quyển II: TIẾN TỚI ĐỜI SỐNG NỘI TÂM

4. Tâm Hồn Trong Trắng Chí Lực Đơn Thành

Đôi cánh nhiệm

Con người nhờ hai cánh để cất bổng mình vượt trên thế sự là : đức đơn sơ và lòng trong sạch.

Đơn sơ trong ý chí và trong sạch trong tâm tình.

Đơn sơ để đến cùng Chúa, trong sạch để được và hưởng Chúa.

Nếu tâm hồn thoát ly được mọi cảm tình lộn xộn, thì làm gì ta cũng không thấy nặng nhọc.

Nếu ta quyết tâm và chỉ tìm đẹp ý Chúa và ích cho đồng loại, lòng trí ta sẽ được thong dong thực.

Nếu tâm hồn ta ngay thẳng, tất cả tạo vật sẽ nên tấm gương cho ta soi để chỉnh đốn cuộc đời, và nên sách dạy ta học thuyết thánh thiện.

Mọi tạo vật dù nhỏ bé và tầm thường mấy, cũng biểu dương lòng Chúa tốt lành.


Lợi ích của trong sạch

Nếu có tâm hồn ngay chính và trong sạch ta sẽ nhìn tỏ và thấu đáo được tất cả sự vật.

Tâm hồn trong trắng thấu nhập cả thiên đàng và hỏa ngục.

Người ta nhận xét sự vật bên ngoài tùy theo tình trạng tâm hồn mình.

Đời có gì vui, cái vui đó là kỷ phần của tâm hồn trong sạch.

Nhưng nếu gặp sầu tủi đớn đau, thì đó là sản phẩm của lương tâm bất chính.

Như sắt lùi vào lửa sẽ rụng hết gỉ sét và rực sáng, người thành tâm trở lại cùng Chúa cũng giũ sạch mọi yếu hèn và nên người mới.

Khởi sự phóng túng, là khi một việc dầu nhẹ ta cũng ngại, và chỉ ham tìm an ủi thể lý.

Trái lại, khi quyết tự thắng và can đảm bước vào đường Chúa, ta sẽ thấy cái trước kia là đá, hóa nhẹ như bông.

SUY NIỆM

Chúa phán : “Phúc cho ai có tâm hồn trong trắng, vì họ sẽ thấy Chúa”. Họ sẽ thấy Chúa bằng Đức Tin linh động. Đức Tin ấy, như Thánh Kinh thuật về Maisen làm cho ông thấy cái vô hình như ở trước mắt và thế giới mai sau sẽ trong ánh sáng vinh hiển.

Nhưng để có tâm hồn trong trắng, cần phải giũ bỏ tất cả những cái gì có thể làm nó hoen gỉ : một tội cố tình thất trung, một cái nhìn không chính đáng, một lần dan díu với giác quan... đủ làm hoen ố tâm hồn.

Vậy, “Hãy xây dựng cho con một tâm hồn tinh tấn, và hãy vãn hồi trong thâm tâm con ý chí thẳng ngay... chỉ luôn tìm đẹp ý Chúa”.

Lạy Chúa ! Xin ban cho con một ý chí đơn thành và một tâm hồn trong trắng để con đáng được Chúa yêu. Vì trong Phúc âm Chúa đã dạy con trở nên khiêm tốn, đơn thành và nhỏ bé như con trẻ, mà cái tuổi thơ ấu thiêng liêng và lành thánh này đòi con phải có tinh thần ngay thẳng và xả kỷ.

Vậy xin Chúa giúp con tránh điều tội lỗi, hay ít ra tránh mọi thói quen phạm tội để khỏi làm hoen ố tâm hồn con.

5. Tự Giác

Đừng quá tự tín

Ta đừng quá tự tín, vì thường ta thiếu ơn Chúa soi sáng và rất kém hiểu biết.

Ta ít sáng suốt lắm và chút ít đó, chỉ coi thường một chút là mất hết.

Thường khi ta cũng không nhận thấy được rằng linh hồn ta mù tối chừng nào.

Ta làm quá vụng, rồi ta lại bào chữa một cách vụng hơn.

Có lúc tình dục chấn động ta, mà ta lại tưởng là lòng sốt sắng.

Ta xét nét những lầm lỗi nhỏ nơi người khác, còn những lỗi tầy đình của ta, ta lại làm ngơ.

Ta dễ khó chịu những gì ta phải chịu vì người khác, còn những gì người khác phải chịu vì ta, ta không hề quan tâm.

Ai biết công minh và thẳng thắn tự đoán xét mình, sẽ thấy rõ mình không được xét đoán người khác.

Tự quan sát

Người nội tâm thận trọng lo cho mình hơn mọi thứ lo khác.

Người biết chuyên chú tự phòng ngừa, sẽ không bao giờ dám tự tiện nói về người khác.

Chả trông bạn nên người nội tâm và sốt sắng thật, nếu bạn không biết im lặng việc người để xem xét việc mình.

Hãy cứ hướng tâm về Chúa và về mình, như thế những cái nhìn thấy trước mắt sẽ không chấn động nổi bạn.

Pha mình vào mọi thứ mọi việc mà quên lãng chính mình thì ích gì ?

Muốn được an bình và liên kết chặt với Chúa, phải bỏ tất cả để chỉ lo cho bản thân mình.

Một mình Chúa là đủ

Bạn sẽ tiến bộ nhiều nếu bạn giũ sạch được mọi mưu toan thế tục. Trái lại bạn sẽ thoái bộ nhiều, nếu bạn còn tiếc rẻ sự vật trên đời.

Đừng lấy gì làm cao cả, to tát, dịu ngọt, đáng yêu, ngoài một mình Chúa và những gì thuộc về Chúa.

Bạn hãy coi như không, tất cả những yên ủi tạo vật hứa tặng.

Một linh hồn mến Chúa coi khinh tất cả những gì ngoài Chúa.

Một mình Chúa trường cửu, bao la, gồm tóm tất cả, Chúa là ủi an của linh hồn và sướng vui của trái tim.

SUY NIỆM

Tưởng nghĩ về mình hoặc về ngoại vật làm cho ta mất thời giờ, mất ân sủng và công phúc.

Nếu thay vì nghĩ đến mình và tạo vật, ta biết nghĩ về Chúa. Thiết tưởng đời ta đã lập được bao huân nghiệp.

Nhìn Chúa trong ta và nhìn ta trong Chúa. Hồi tâm trước mặt Chúa, nhẫn nhục tín thác vào Chúa trong khiêm tốn, tự thú, đó là những điều ta phải làm để minh chứng ta là một giáo hữu chân thành.

Lạy Chúa ! Con thú thật, từ trước tới nay con đã nghĩ đến con nhiều hơn nghĩ đến Chúa, con đã sống cho tạo vật nhiều hơn sống cho Chúa, và vì thế con đã đáng Chúa ghét bỏ nhiều lần. Nhưng lạy Chúa ! Con thành thực thống hối; xin Chúa thứ tha và ban ơn giúp con biết sống đẹp lòng Chúa hơn.


https://sites.google.com/site/giaolychotoi/guong-duc-suy-niem/guong-chua-giesu#II

Friday, April 14, 2023

C35: Thảo Nguyên Vĩnh Bình

Chương 35: Thảo Nguyên Vĩnh Bình


A Đường lại vừa trở về sau một lần hạ phàm. Hắn đau đớn nghĩ về sự thật và sự giả trong cõi thế. Làm sao có thể tách biệt rành mạch hai sự ấy? Phó nguyên thần và Chủ nguyên thần là sự thật giả, trắng đen bầy nhầy lùng nhùng, lẫn lộn trong óc hắn giờ này.


Hắn bỗng muốn chửi bới thậm tệ mọi cái đường lối, tôn tạo ở đời. Xỉ vả cả vị thầy mà hắn coi là cha muôn kiếp. 


Ai bảo hắn không tôn kính những pháp môn và từng ký tự kinh cú mà hắn đã được truyền dạy, khi hắn một đời và nhiều đời dùng máu linh hồn mình mà viết lại từng chữ. 


Ai bảo hắn dám xúc phạm đến bất cứ kẻ cầu Đạo nào, rồi chửi rủa hay chế giễu họ, khi trong tâm hắn tất cả những ai cầu Đạo dù là Bàng Môn Tả Đạo, cũng đều là bằng hữu.


Ai bảo hắn kiêu mạn, khi hắn luôn coi mình chẳng bằng một hạt bụi dưới chân Đấng Vĩnh Hằng!


Nhưng hắn hận sự vô tri bất minh trong nhân cõi. Những lời nói láo mà miệng thay hồn thêu dệt cứ như tầng tầng xiềng xích tất thảy vào một cõi mê mờ.


Nịnh hót và quanh co nào hắn chưa phải từng men lối? Bởi có ai là thích sự thẳng thắn lên án ở đời.


Bên mép vực của sự công chính - sự thật và sự lừa dối - sự giả, hắn cứ láo liên đôi con mắt nhìn và run rẩy không muốn bước tiếp. Nhưng không bước được thì phải bò, phải lết, phải lê qua để tiến về mục đích.


Rồi hắn bỗng phát hiện ra mọi nỗ lực, cố gắng tạo lập và phát triển của hắn và cả thiên hạ này chỉ là một màn Đại Hư Cấu.


Hắn cảm thấy sự dối lừa này kinh khủng đến nỗi quá sức hiểu biết của riêng hắn mà chẳng thể nào bóc trần sự thật được bao bọc trong dối lừa ấy ra được. Món quà nào ai có thể dùng hay biết đó là gì, nếu cái hộp và lớp gói bên ngoài không được mở ra.


Sự thật là thơm hay thối, là ăn được hay không ăn được, là hạnh phúc hay bất hạnh, vui sướng hay đau khổ ... bất kể là gì cũng nên được trân quý. Vậy mà người ta chỉ thích cái lớp gói, vỏ bọc của món quà thực chất vẫn luôn được chú trọng hơn là bản thân món quà bên trong.


Hắn đi tìm Đại Ca - Ngưu Ma Vương, một trong những huynh đệ kết nghĩa của hắn từ hồi còn ở Ma Đạo. 


Khi thấy Đại Ca đang bình thản gặm cỏ dưới lốt một con trâu nhà hiền lành, hắn tiến lại vui mừng trò chuyện:


Hắn nói với vẻ thiểu não: “Ngưu huynh, lâu không gặp huynh vẫn khang kiện bình an quá. Đệ thì đã vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần rồi.”


Ngưu đáp: “Nhìn mặt chú là biết. Khổ thân! Ai bảo cứ tham công tiếc việc mà làm gì. Thôi ngồi xuống đây cái hẵng... cỏ non xanh thế này mà chả có ma nào gặm với mình.”


Hắn ngồi xuống bên trâu đã căng tròn bụng dạ. Thở dài, nhìn đồng cỏ xanh tươi sau cơn mưa rào mùa hạ. Không kiềm được lòng lại nghĩ tới mọi chuyện giả dối trên đời. Hắn hỏi: “Đại ca, đệ nên phải làm gì khi biết mọi việc làm đều chỉ là dư thừa, đều chỉ là bày vẽ thêm cho vở kịch dối lừa mà thiên hạ vẫn cứ thích xem mãi?”


Ngưu đáp: “Chú cứ cố đấm ăn xôi mãi nhỉ. Anh đã nói từ lâu rồi, đừng cố vì sự thật là mảnh đất không lối vào.”


Hắn lắc đầu: “Không phải không có lối vào, mà là có lối nhưng không ai vào!”


Ngưu ợ lên vừa nhai lại vừa nói: “Thôi thôi chú gác qua một bên cái kiểu có có không không cho anh nhờ. Đi thẳng vào vấn đề đi. Chú có gì buồn lòng mà phải đến tìm anh để tâm sự?”


Hắn não nề nói: “Đệ có một ham muốn đến cùng cực. Đó là vạch trần sự dối lừa về vị ân nhân của đệ. Nhưng nếu làm vậy thì cả thiên hạ này sẽ không dung tha cho đệ.”


Ngưu cười lim rim mắt: “Tưởng gì! Chuyện vạch áo cho người xem lưng ấy có gì khó. Đệ đừng lo, đến một ngày người ta tò mò muốn xem thì chẳng cần vạch, người ta cũng lột ra xem thôi!”


Hắn ngao ngán: “Huynh suy nghĩ đơn giản quá! Ước gì đệ cũng được như huynh vậy.”


...


Hắn lại trầm ngâm kể lể:


“Từ lâu về trước, có một người đã từ bỏ mọi Danh Vị Tướng Sắc. Vậy mà rốt cục lại vẫn ở trong Danh Vị Tướng Sắc.


Từ lâu về trước, có một người đã hoà nhập với đời, sống như con người, vậy mà vẫn bị đóng đinh làm Chúa, bị tôn lên Thánh, bị coi là Thần.


Chẳng những vậy mà tất cả những ai theo bước đều bị quy chụp, gán mác, đề nhãn, kêu danh Thánh. Chỉ nội một chữ Thánh thôi, nghe đến đã khiến người ta chạy mất dép sợ vì bị thiêng liêng vặn cổ nếu phạm huý. Một lời nói ra cũng vì sợ sai phạm thượng phỉ báng mà chịu “khẩu - ý nghiệp”.


Thế là người ta mua Thánh bán Thần. Rồi tha hồ sắc phong cho nhau những chức vị Thánh thiêng đó. Cũng không trách được vì quả thực họ có tôn kính trân trọng thật thì mới muốn làm sáng danh, nâng cao kẻ ấy lên cho được nhiều hơn sự chú ý tôn trọng. 


Nhưng mà, sáng gì mà loá quá, làm mù mắt mãi thôi. Làm người ai muốn chơi với thánh bao giờ. Chỉ có làm ma thì may ra hiểu được. Đệ làm ma rồi mới biết, thì ra mấy ông thánh cô đơn lắm. Nhiều ông còn bị hiểu lầm, cứ một mực thanh minh rằng mình chẳng phải thánh thần gì đâu, nhờ đệ làm sao dẹp được cái danh hiệu thánh thần trong nhân thế... nếu làm được vậy thì các ông ấy mang ơn muôn đời!


Cơ mà thiên hạ ai đời chịu để thần thánh muôn đời của họ bị báng bổ, mạo phạm. Chính ông Chúa con ngày xưa cũng vì phỉ báng tổ tiên thế nào đó mà bị cộng đồng lôi ra xử tội chết treo thập hình. 


Đệ chẳng dũng cảm, cũng không chịu đau, chịu nhục được như thế. Mà giờ đây phải chứng kiến người ta ra rả tuyên truyền, tôn ông Chúa con và những kẻ đầy tớ, nô lệ của ông ấy cũng được lên hàng Thánh chúng hết ráo cả.


Đệ còn chưa đi tìm ông ấy để hỏi được, xem ông ấy có muốn làm “Chúa” thật không đó?!


Ngược luyến tàn tâm quá đỗi. Các Thánh cũng được giết, được hạ, được hành mãi sống dở chết dở cả một đời. 


Mà ức nhất là thiên hạ cứ răm rắp nghe theo một kẻ được gọi là “Giáo Hoàng” hay “Giáo Hội”. Đến các thánh cũng phải hôn mông giáo hội, thì mới được thi hành công vụ sứ đồ. Thì mới được giao truyền giảng đạo này kia. 


Mà tuân theo gì cái thứ Đại Đức Giả như vậy?! Xoen xoét cái quyền, hành, danh, vọng một đời như vậy. Tiền bạc địa vị của Giáo Hội, Giáo Hoàng thì ai sánh bằng? Ho một tiếng thì khai tử, trục xuất người ta lên giàn hỏa thiêu vì tội dị giáo, vì Đức tin “sai lầm” không theo đường lối chỉ định của Đạo. Nhẹ hơn thì tuyệt thông, coi như kẻ ấy không ở trong Hội nữa. Ngay cả Phật Giáo Nguyên Thuỷ, ông Phật cũng ra sắc lệnh này. 


Hội mà! Càng đông càng vui. Càng to càng oách, cơi nới ra được càng nhiều tông chi - phái bộ - dòng truyền thì càng mừng! Mà người đứng đầu, hội trưởng càng phải được tôn vinh quá đỗi, là Thầy - là Cha - là Chúa cho cả thiên hạ phụng thờ.


Cũng xứng đáng! Vì hội trưởng là người tiên phong, có công khai hoang, mở đất u minh mà. Chắc chắn là hội trưởng cũng phải tài giỏi - đức độ - phi phàm lắm nữa, người ta mới cảm phục, tin nhận, nghe theo răm rắp như thế.


Rừng u minh cứ phá rồi lại trồng, lại gây lại tạo! Đệ coi mà hoa mắt chóng mặt với lịch sử văn minh u muội lắm rồi.


Người theo sau nối gót kẻ đi trước, cứ thế mà tiến tới Thiên Đường Giả Lập nơi những Chúa, Thánh, Phật, Thần ngự trị. 


Tây Phương Cực Lạc

Đông Phương Cực Khoái

Nam Phương Cực Vui

Bắc Phương Cực Sướng


Mà ... trong khi thực sự thì ...”


Hắn nói rồi nước mắt lưng chòng, không kìm được mà hai hàng lệ rơi.


Ngưu Ma Vương thở dài: “Đệ nói ra được cho nguôi lòng là tốt rồi. Chuyện đại sự là món quà bí ẩn của trời đất. Suy nghĩ xa xôi mà làm gì. Thực tại là món quà. Đệ xem, cỏ non không người gặm, có phải là lãng phí lắm không? 


Nào, đây chỗ này đại ca mới tia được đám cỏ xanh mướt mềm mại. Đệ sờ thử xem rồi coi có món điểm tâm nào bằng nó?!”


Nói rồi Ngưu ta bứng lên vài cọng cỏ nhỏ chìa ra. Hắn vội đưa tay đón lấy, bỏ vào miệng nhai nhai rồi nuốt xuống. Ngọt thật! Thảo nào Ngưu huynh điềm nhiên tự tại bất kể nắng mưa như vậy. Một đời chỉ ăn cỏ mà “khỏe như trâu”!


Hắn lại leo lên lưng Ngưu huynh mà thổi sáo. Cây sáo tiêu hắn mới kiếm được ở đâu đó, phải múa cả ngàn môi mép mới tậu được của một kẻ mục đồng. Nhóc con dạy hắn thổi mấy hơi thành một điệu nhạc vi vu yên bình nào đó.


Hắn ngồi trên lưng trâu thong thả bước trên đồng cỏ. Dù chỉ là thoáng chốc, mọi suy nghĩ của hắn đều chỉ là một mảnh xanh tươi trên Thảo Nguyên Vĩnh Bình.


















 























 


Wednesday, April 12, 2023

C34: Đừng Sợ Quên Lãng

Chương 34: Đừng Sợ Quên Lãng

Thì ra Lãng Quên là ẩn tình của Tạo Hóa dành cho muôn Vật.

Trời Đất này được Thiên Cổ Đế tạo ra để cho Tình Yêu trong ngài được hóa thành vạn hữu. Luân hồi chính là biến đổi và thay mới - sự sáng tạo độc nhất không bao giờ lặp lại bất cứ một điều gì. Trời Đất luân hồi, bốn mùa luân hồi Xuân, Hạ, Thu, Đông, con người luân hồi Sinh, Trưởng, Lão, Tử. Vốn không có bệnh! Sở dĩ con người có bệnh là vì sống trái tự nhiên. Trong tự nhiên, Tạo Hóa không sinh ra bệnh tật. Cây cỏ không bệnh mà chỉ ra hoa kết hạt, khô héo rồi già chết.

Không có bệnh khổ, dẫu có bệnh cũng không phải khổ mà hoàn toàn là đặc ân định sẵn. Sự Chết là sáng tạo tuyệt vời nhất của Hằng Sống. Hồn thay áo mới, lại phục sinh trong Tình Yêu vô hạn, không có kết thúc cũng chẳng rõ lúc bắt đầu.

...

Ly kỳ và bí ẩn thay là Sự Hằng Sống.

Vạn vật luân hồi, có mấy khi nhớ được những gì thuộc về kiếp trước. Sự lãng quên ấy chẳng phải là ngẫu nhiên mà đã được mặc định từ Thời Thiên Cổ, để cho người và vật đều có cơ hội bình đẳng làm lại từ đầu, ngang bằng như nhau với con số 0 tuyệt đối. Cái chết là sự xả bỏ tuyệt đối một cách tự nhiên nhất! Chỉ khi mọi tín chấp và nhận thức xưa cũ trở về con số 0 tròn trĩnh, người ta mới có thể sáng tạo nên một bản thể mới vô hạn.

Mang theo càng nhiều những gì là ký ức, kỷ niệm, ghi nhớ thì những tri kiến giới hạn hẹp hòi ấy chỉ làm con người ta tù túng trong tầng tầng lớp lớp chấp thủ mà thôi. Định kiến vẫn thường là điều nên được gỡ bỏ. Cũng như vậy mọi sự tình chấp, tâm sở, hữu ái, tri kiến ràng buộc một đời... nào có thể cứ buộc ràng linh hồn ai mãi mãi.

Thay đổi là bản chất của luân hồi, cũng như hư mòn là bản chất của vật. Thể xác hư hoại tan rã, còn vật chất lâu phân rã hơn là tình cảm (thể Vía). Trong thể Vía có nhiều phách. Cũng như một cây đàn có nhiều dây đàn, phìm đàn, cung bậc. Khi từng phách này tan rã hết thì mới gọi là "hồn siêu phách tán". Song vẫn chưa hết, vì thể Trí tạo thành từ vật chất vi tế hơn cả - Vật chất trường tồn bất tử. Còn lâu lắm lắm mới giải thể được hoàn toàn tất cả những vi tế ấy. Thế mà người ta cứ tưởng chết là hết. Cứ sợ chết là mất hết ...

Một con vật cũng có thể Vía và thể Trí. Khi con vật có thể Tình Cảm và Trí Tuệ lớn đến mức nhất định thì nó sẽ đầu thai làm người. Còn con người, không thể quay ngược lại đầu thai làm con vật được, dù có muốn đi nữa. Cũng tựa như con gà một khi đã nở ra khỏi vỏ trứng rồi thì không thể chui lại vào vỏ đó nữa.


- - -


Những điều khó tin thường lại có khả năng là sự thật. Kỳ diệu và huyền bí vô cùng là Đại Sự - Hư Cấu của Đấng Sáng Tạo Cổ Thiên Địa Kính.

A Đường phát hiện ra trong nhiều kiếp xa xưa mình từng là thú nuôi của Thiên Cổ Đế. Có kiếp làm chó, rất trung thành và biết bảo vệ chủ đến cùng. Có kiếp làm chim lớn, là phương tiện di chuyển chính của ngài. Có kiếp làm một giống gì đó pha tạp. Là vật cưỡi như ngựa mà lại có cánh biết bay như chim, không những thế còn có thể bơi được dưới nước. Rốt cục không biết gọi tên là con gì.

Con vật này ở với chủ lâu nên biết ý chủ. Nó được chủ yêu mến và coi như bạn hữu lâu dài, khi nó chết chủ rất thương tiếc và thường tưởng niệm. Thể vía và trí của nó rất muốn lại tìm chủ nhân nó để báo đáp. Thế là kiếp chót làm thần thú thượng cổ xong rồi, nó chuyển thăng hẳn lên làm người, không bao giờ làm thú nữa...

A Đường thở dài ngẫm nghĩ về kiếp thú. Nhiều khi muốn trở lại làm thú để vô lo vô nghĩ mà không thể được nữa. Lại còn mường tượng hồi xưa, có thể nó cũng có bạn tình cùng loài, cùng loại. Không biết giờ bạn đang ở đâu, ra sao rồi... Chẳng nhẽ nó cũng như mình, yêu chủ nhân quá nên phi thăng làm người ... Khổ não suy nghĩ thế, tình chấp và tri kiến trong A Đường lại nhớ nhung đến bơ phờ, quên ăn mất ngủ. Lại tưởng bạn nó đã kết bạn mới, quên nó hẳn rồi. Luân hồi đổi thay mà, bạn đời cũng chỉ là tạm thời, chẳng hề mãi mãi. Huống chi là bạn đường. Nó thở dài rồi lại nghĩ tới chủ nhân một thủa, không biết bao giờ có thể gặp lại ngài.

Con vật chỉ ăn uống rồi lại tìm ăn uống, duy trì nòi giống rồi lại tìm bạn tình để duy trì nòi giống. Chủ nuôi nó thì phải chăm lo cho nó, đổi lại nó quấn quít nghe lời chủ, làm theo ý chủ muốn. Đơn giản chỉ cần vậy. Nhiều con vật trung thành đến nỗi khi chủ qua đời, nó cũng buồn bã bỏ ăn rồi chết. Loài chó thực ra là các giống sói trong tự nhiên được thuần hóa và dần trở thành chó nhà. Trong tự nhiên, con vật phải tự chủ động linh hoạt tìm mọi cách sinh tồn. Thế giới tự nhiên thời Cổ Đại là cả một thế giới linh thiêng, khác xa với thời đại mà con người đã tàn phá đến kiệt quệ và làm thay đổi mọi thứ với bàn tay tàn bạo, ngạo nghễ của chính mình.

Thời còn là một con sói nhỏ, A Đường cũng được dự vào những buổi lễ trọng thể của bầy. Thiêng liêng đến khôn tả. Trong đêm trăng tròn những tiếng sói tru hú vọng núi rừng. Ánh trăng tắm cả bầy trong linh thiêng muôn thủa. Hồi ấy hú là một đại sự tu hành. Tu hú là bổn phận và trách nhiệm làm sói. Đêm trăng tròn mỗi tháng là lúc xem ai có thể hú dài hơi hơn, to rõ và hùng hồn hơn nhất. Không có sự ganh tị mà chỉ có những dàn đồng ca, giao hưởng âm vang dội mãi. Ấy là thủa hoàng kim của loài sói...

Khi con người xuất hiện, loài sói bị giết, bị thuần phục và xích cổ. Còn đâu là tôn nghiêm một thời. Cái Vía (Tình Cảm) và Trí (Tâm Trí) cũng có hình hài, chỉ là khó thấy đối với cặp mắt thịt trong giới hạn thể xác. Thiên Cổ Đế và những bậc thượng tiên thì có thể thấy đến tận cùng bản thể muôn vật. Vạn sự vạn vật đều có tâm linh tương thông không giới hạn. "Tha tâm thông" là pháp thuật tối thiểu, đơn giản nhất đối với Quần Tiên Hội. Nói dễ hiểu hơn là việc trực tiếp đọc, cảm, biết, hiểu được một cách chính xác những suy nghĩ hay tình cảm của một hay nhiều đối tượng mình đang quan tâm. Dù sự việc - sự vật hay con người đó ở cách xa vô cùng, thậm chí không sống trong cùng một thời đại.


- - -

Đối với A Đường, sự khó tin nhất là Chấp Niệm về Sở Hữu trong trời đất.

Đến cả con chó cũng muốn sở hữu chủ nhân của nó. Hắn từng nuôi hai con chó, cứ mỗi khi hắn để ý hay quan tâm đến con này thì con kia rất mực ghen tị. Rồi cũng thấy vua chúa có vợ nọ con kia. Yêu vợ này hơn một chút thì vợ kia giận dỗi ganh ghét lắm. Nếu mà một vợ một chồng thì cũng không tránh khỏi việc sở hữu nhau tuyệt đối.

Song, khi một kẻ chết đi thì đâu còn có thể sở hữu gì nữa. Kẻ còn sống sẽ tìm con vật mới, con người mới để thế chỗ vào trống, nguôi ngoai nỗi mất mát nào. Một kiếp đã vậy, bao kiếp luân hồi thì bấy nhiêu kiếp đổi thay, quên lãng. Lãng quên cũng là đặc ân diễm phúc đó chứ! Quên thì mới tiếp tục sống vui vẻ, sống như chưa từng có cuộc chia ly nào.

Nếu không quên được, cứ nhất nhất phải tìm cho bằng kỳ cùng, chính xác cái người hoặc vật đã xa khuất rồi đó, mới chấp nhận, mới hạnh phúc, mới hoan hỷ. Còn tất cả những kẻ khác chỉ là đồ "không xứng đáng" được mình quan tâm. Không bằng cái khư khư nhất định yêu dấu trong tâm mình trước kia. Vậy thì làm sao mà sống nổi trong Luân Hồi Muôn Kiếp?

Tìm được thì lại sở hữu, luyến lưu, yêu mến đã đành. Còn như không tìm được, mà vẫn canh cánh không thể nào quên ... thì sẽ khổ đau đến mức nào, chấp niệm so đo nhung nhớ tình xưa chuyện cũ đến mức nào.

Cái chết là sự thay đổi mọi thói quen, cách thức, những gì xưa cũ. Để đổi mới, để học điều gì mới. Cái điều đã học, đã hiểu, đã rõ trong quá khứ thì từ trong vô thức, thể Vía và Trí cũng không thể quên được. Chỉ cần tập hợp lại bộ nhớ. Tập hợp lại Tâm Trí và Tình Cảm đã rải rác chỗ này chỗ kia thôi.

Dĩ nhiên việc tập hợp không phải dễ dàng và nhanh chóng. Cũng cần phải kỳ công khổ luyện, tập trung sức lực lắm, còn phải trở thành Chơn Tiên trước đã, thì mới mong nhớ lại được từng hạt bụi trong sóng ánh sáng đan xen tạo lập: Tâm - Tình - Trí - Cảm từ thời nao nảo.

- - -

Đó, là của mình thật sự từng sở hữu đó! Suy nghĩ của mình, tình cảm của mình, trí hiểu của mình, cảm nhận của mình - mình là chính chủ của chúng nó. Thế mà mình còn không thực sự sở hữu được, còn quên sạch. Thế mà con người xưa nay cứ muốn mong sở hữu những gì không phải là chính mình. Âu cũng chỉ là muốn "nhận được sự quan tâm" từ kẻ khác, muốn được nhận được sự chú ý.

Khao khát trở thành "độc nhất" vô nhị trong Tình Cảm - Tâm Trí luôn khiến người và vật đòi hỏi được sự tôn trọng tuyệt đối từ tất cả. Mà riêng trong Tình Yêu thì ai cũng luôn muốn là "duy nhất" và "quan trọng nhất", "đặc biệt nhất", "gần gũi nhất", được người yêu mình "quan tâm nhất". Hiếm ai trong tình yêu lại muốn điều ngược lại.

Có người thật dối lòng rằng mình không cần được quan tâm nhất, không cần là duy nhất, không cần là kẻ quan trọng nhất hay gần gũi nhất. Vậy thì được thôi. Người yêu kia bèn đi quan tâm những ai khác, mặc kệ và coi hắn là người thứ bét. Kẻ đó vẫn không hề ghen tị, vẫn thoải mái chấp nhận được việc ấy.

Nói đến đây, hình dung một người chồng hoặc vợ quá xá hào phóng, quá rộng lượng. Cho phép và khuyến khích người bạn đời bên mình tha hồ đi tìm người yêu khác, rồi tha hồ quan tâm đến người khác mà không cần quan tâm gì đến mình nữa. Dĩ nhiên cũng được tự do thoải mái gần gũi chung đụng với người khác, mình không ý kiến phản đối hay trách cứ gì.

Chính mình muốn thế mà. Mình có ý muốn trao cho người sự tự do tuyệt đối mà! Và thế là người ta làm vậy thật. Người hôn phối trở thành người dưng. Không quan tâm hay quan trọng gì mình nữa. Dĩ nhiên cũng không thể ở bên mình nữa mà phải ở bên người mà họ quan tâm chứ. Hoặc là, vẫn quan tâm mình, vẫn ở bên mình, nhưng chỉ là một phần thôi. Những phần - thời gian còn lại thì gần gũi người khác.

Tình Yêu kiểu dàn trải, mất tập trung như thế thử hỏi có đem lại kết quả hay hoa trái tốt đẹp gì?

Người suy nghĩ như vậy thì ắt sẽ bỏ béng đi cho rồi, để yêu một người thực sự cần sự quan tâm của họ. Thế là xong!

Nghịch lý Độc Nhất trong Tình Yêu này xưa nay vẫn là nan đề. Công Án Sự thật về Tình Yêu chính là nỗi sợ Bị Quên Lãng.

Mà Lãng Quên lại là ẩn tình của Tạo Hóa dành cho muôn vật, để sự đổi thay triệt để được bắt đầu. Người ta chẳng nên trách nhau về sự thật rằng họ có tình yêu hay tình dục với hơn một người, trong vô số kiếp luân hồi. Chỉ đáng trách khi hai điều thiêng liêng ấy bị dẫm đạp trên lối mòn Ích Kỷ và Đọa Lạc của Xác Hồn, khi người ta mượn những cái xác sống làm dụng cụ phóng túng thú dục, khi chẳng có bất cứ sự cam kết nào ngoài Vô Thường bại hoại hư hao.

Có câu nói rằng: "Kẻ thù lớn nhất của Tình Yêu là Sự Quên Lãng."

Song Lãng Quên cũng là ân nhân lớn nhất của Tình Yêu vậy! Nhờ nó mà Tình Yêu được đổi mới. Mọi vui sướng hay khổ đau đều được trở về Không, để rồi đếm lại từ đầu.