Chương 28: Giữa Đường Gặp Lại
Chu Độ khởi hành từ Dịch quốc. Cứ tưởng được nghỉ phép xả hơi, không ngờ lão gia vẫn không quên giao thêm vài nhiệm vụ ngoai giao quan trọng, cho hắn tiện đường một công đôi ba việc. Hắn dù không muốn cũng phải cố gắng chu toàn.
Thời bấy giờ, các quốc gia trên cả lục địa rộng lớn này đều dùng chung một ngôn ngữ. Tuy khẩu âm vùng miền có khác biệt đôi chút song chữ viết thì y hệt. Hắn có thể ở một nơi ít lâu đã học được cách nói theo đúng khẩu âm địa phương, xem ra cũng có tài bắt chước.
Đi tới đâu hắn cũng được các thương nhân đón tiếp rất thịnh soạn. Mạng lưới buôn bán thuốc của lão gia nhà hắn không phải nhỏ. Tiền lãi bao nhiêu lão đều tái đầu tư để mở rộng thị trường mấy chục năm nay. Chẳng là Dịch quốc có nguồn cung thuốc men vô hạn. Vùng đất phương nam hoang vu nhiều rừng sâu núi thẳm chính là nơi khí hậu thích hợp cho vô số kỳ hoa dị thảo mọc đầy. Nhiều danh y nổi tiếng khắp nơi cũng xuất thân từ Dịch quốc.
Tể tướng nước Tề giao hữu rất thân tình với lão gia nên lần này Chu Độ không tránh khỏi phải nán lại Tề quốc ít lâu. Hắn vốn chỉ muốn một mạch đi thẳng tới Chu quốc, tìm về quê cha đất tổ. Song lại kẹt ở nhiều nơi từ Lữ đến Triệu, tới thủ đô nước Tề đã phải giữ phép lịch sự mà ở lại phủ tể tướng cả tháng trời.
Lúc trước trên đường tới thủ phủ, ngang qua thị trấn nhỏ này, nghe nói có nhiều thác nước đẹp và rừng nguyên sinh với nhiều cây lớn, hắn đã định bụng xong việc sẽ quay lại. Giờ không vội gì vì đã xong nhiệm vụ được giao. Hắn đi đường vòng từ kinh thành ngược về các vùng quê, chủ yếu muốn xem xét con người và cảnh vật Tề quốc. Hắn thích nghỉ nhờ nơi thôn dã chứ không thích vào quán trọ.
Tới thị trấn nhỏ này là nơi du lịch, đâu đâu cũng quán xá đông người. Danh lam thắng cảnh hữu tình, vậy mà con người xô bồ, mua bán. Hắn ghét mọi thói mua bán ở đời, bất kể là thứ gì. Thế mà xưa nay cứ phải dính lấy những thương vụ, chỉ bởi vì lão gia tín nhiệm. Đến thăm thác một lần mà phải theo quy định, qua bao nhiêu cổng. Vé thì đắt đỏ, lại còn phải trả tiền cho tay hướng dẫn viên lắm mồm nào đó. Hắn trả tiền xong xuôi lại típ thêm mấy đồng để cắt đuôi kẻ đó. Nói rằng tự hắn biết đi đâu, không cần người dẫn đường nữa. Tay hướng dẫn viên hớn hở vừa được tiền, vừa khỏi mệt.
Hắn tìm một quán trọ gửi hành lý và nghỉ ngơi, ở lại vài hôm đi đây đó thăm thú. Người ta giới thiệu hắn một quán trọ nổi tiếng trong vùng, có nhiều món ngon và đãi ngộ đặc biệt. Hắn vừa định nói khỏi cần ăn ngon, tìm quán bình dân đơn giản nhất thôi. Thì lại nghe người ta nói: Cái món "Tào Phớ Trọn Đời" chỉ riêng quán đó độc quyền cách làm. Ăn một lần nhớ đến già!
Hắn tức tốc tìm tới. Không chừng Niên Tuyền đang ở đó. Vừa vào tới cửa, hắn gọi ngay 10 bát tào phớ. Quả thực có đủ các vị y như ở quê nhà. Hắn lại hỏi ngay người nào làm ra chúng. Tiểu nhị gọi ông chủ quán tới. Chủ quán hồ hởi quảng cáo thẻ hội viên cho mượn được. Hắn liền nói hắn có thẻ rồi. Chỉ muốn tìm người chế biến ra nó.
Chủ quán thật thà nói: Tháng trước có một cô nương tới đây tìm việc. Chính cô ấy để lại công thức làm món này cho tệ quán. Hôm nọ cô ấy vừa đi khỏi đây rồi. Hắn vội vã hỏi người khi đi mang gì, trông như thế nào. Chủ quán nói nàng mặc nam phục, đeo đàn... Còn chưa kịp hết câu hắn đã phóng lên ngựa đi mất.
- - -
Nàng đi một mạch tới thị trấn tiếp theo cách đó 5 ngày đường. Khi bóng ngựa mất hút, thuộc hạ của Sáo Ngọc mới lộ diện trong quán, ái ngại nhìn hắn hỏi: "Công Tử, có cần đuổi theo người ấy?" Hắn lạnh giọng nói: "Không!" Rồi phân phó những việc quan trọng khác cần làm. Việc cuối cùng là điều tra xem Dịch Thiên Sĩ là ai.
Hắn đã thấy trên thanh kiếm sắc bén nàng mang có khắc ba chữ đó. Đây chính là đầu mối quan trọng để tìm ra lai lịch của nàng. Hắn thừa biết cái tên Chu Dịch chỉ là một cái tên giả. Đến thân phận cũng giả là nam giới thì cái tên làm sao thật được. Hắn nói cho nàng tên khai sinh của hắn, nàng lại tuyệt nhiên không hề nói về bản thân nàng. Càng không hé răng nửa lời về việc nàng định làm. Hắn biết có hỏi cũng không ích gì. Thời điểm này hắn lại luôn gặp nguy hiểm. Để nàng rời khỏi hắn có lẽ là tốt nhất ...
Cha hắn đang mong hắn trở về từng ngày. Hắn lại buồn rầu muốn thấy nàng một lần nữa trước khi phải trở về cung. Thế là không kìm lòng được mà ngay hôm sau đã lập tức lên xe cùng tùy tùng đến thị trấn kế tiếp. Thủ hạ bấm bụng cười. Vừa nói không cần đuổi theo người ta xong mà ... Nhìn mặt công tử thẫn thờ, đứng ngồi không yên kể từ hôm "ra ngoài thay đổi không khí". Chưa bao giờ họ thấy chủ nhân lúng túng, thất thểu như vậy. Cô nương kia cướp mất hồn người rồi.
- - -
Nàng nhanh chóng tìm được việc có thu nhập kha khá. Đó là viết câu đối. Làm quen được một lão nhân râu tóc bạc phơ, chuyên đề thơ trên những bức phù điêu trong nhà người giàu. Lão nói một câu mà nàng thấm thía: "Hãy quý vì cái có - cái không - cái đang tồn tại là duy nhất."
Niên Tuyền là duy nhất, Lão tể tướng cũng là duy nhất. Chu Độ hay Sáo Ngọc cũng là duy nhất. Đến cả một chiếc lá cũng là duy nhất. Mỗi một duy nhất ấy đều đáng trân trọng. Nàng ở nhà của lão nhân và bái lão làm thầy dạy thư pháp. Mỗi ngày viết rất nhiều câu đối trên tấm gỗ sơn son thiếp vàng, chữ đẹp cũng được cái nghề thơm thảo. Dòng chữ treo lên mấy đời đều nhìn vào. Mỗi một nét bút khi viết phải nín thở, dồn hết tâm sức, cẩn trọng chuyên chú.
Lão nhân gia rất quý nàng, thường đàm thoại miên man. Con cháu đầy nhà mà chẳng đứa nào nói chuyện với lão. Lão buồn lắm khi biết nàng phải tiết kiệm tiền để lên đường sớm. Lão hiểu nàng cần làm chuyện quan trọng khó nói. Lão tinh mắt vừa mới nhìn và nghe giọng liền biết nàng là nữ giả nam. Lão dấu con cháu đưa cho nàng hết số tiền lão giành dụm được khi về già, từ cái việc viết thư pháp mỗi ngày. Nói rằng nàng không cần trả lại. Sau này xong việc rồi sớm ghé về thăm lão trước khi lão quy tiên. Nàng bùi ngùi xúc động lắm. Tiền đã đủ để lên đường rồi nhưng vẫn nấn ná ở lại ít lâu.
Hôm ấy là tròn một tháng kể từ khi nàng tới thị trấn mới. Tiết trời đang giữa mùa đông. Nàng đi mua một bình rượu nóng về cho lão nhân uống. Định bụng trước khi lên đường sẽ cùng uống say với người bạn tri kỷ. Lão có mồi ngon là mấy miếng đậu phụ mà lão bà tự tay làm theo công thức của nàng. Tuyết bắt đầu rơi từ hôm kia. Nàng vừa trả tiền rượu xong đang đi bộ trên phố thì bắt gặp ánh mắt hắn.
...
Kẻ này không về nhà mà cứ trồng cây si ở đây mãi tới giờ. Thuộc hạ đã sớm báo cho hắn chỗ ở mới của nàng, cũng nhiều lần đột nhập vào nhà lão nhân nghe ngóng. Hắn cứ chờ đợi mãi, mỗi khi nhìn thấy câu đối mới được bày bán tại quầy thư pháp của lão nhân ở chợ, hắn đều đứng nhìn rất lâu. Thủ vệ canh gác nhà lão nhân suốt một tháng trời mà tuyệt nhiên không ai phát hiện. Hôm nay hắn bỗng xuất hiện trước mặt nàng là để nói một vài điều.
Nàng mỉm cười chào hỏi: "Sáo Ngọc Công Tử, đã lâu không gặp."
Hắn bước lại gần nàng, cái lưỡi bỗng đơ ra bao nhiêu điều dự định nói rốt cục không nói được gì. Nàng vui vẻ nhìn hắn, như không có gì quan trọng: "Công tử vô sự là tốt rồi! Ta còn tưởng giang hồ lại tìm huynh tính sổ lần nữa."
Hắn nhìn nàng với ánh mắt chân thành tha thiết: "Nàng giận ta vì chuyện gì cũng được, nhưng nhất định phải thành thân với ta!"
Nàng bật cười: "Huynh hay thật đó! Vẫn không từ bỏ suy nghĩ này sao?"
Hắn đáp: "Ta không cần biết nàng là ai, có việc gì phải làm. Ta chỉ biết nàng không ở cạnh ta thì ta rất cô đơn."
Nàng xa xăm nhìn hắn hỏi: "Cô đơn chẳng phải là tuyệt đẹp?!"
Hắn ngạc nhiên giây lát rồi bẽn lẽn đáp: "Đúng! Cô đơn tuyệt đẹp. Nhưng nàng còn đẹp hơn!"
Nàng xua tay cười nói: "Thôi không đối đáp tầm phào nữa. Huynh đây võ nghệ cao cường, võ mồm cũng không kém phần linh hoạt. Ta phải mang rượu về thôi kẻo nguội."
Nói rồi bái chào, định cứ thế bỏ hắn đi thẳng. Hắn kéo tay nàng, giật lấy bình rượu. Mắt sáng quắc lườm nàng nghiêm túc: "Chưa nói xong chuyện, chưa đi được!"
Nàng tức giận cố đoạt lại, hắn giơ lên cao, xoay qua xoay lại. Nàng chật vật mãi, cuối cùng nghiêm mặt nói: "Đừng chơi trò trẻ con giữa đường nữa. Trả lại cho ta. Không đùa đâu! Ta nói rồi, ta không thành thân với ngươi. Còn chuyện gì phải bàn nữa?"
Hắn đáp: "Chuyện về Dịch Thiên Sĩ..."
Nàng ngây người, còn đang cau mày. Bỗng một bàn tay đặt lên vai, giọng nói khí khái quen thuộc: "Tuyền đệ!"
- - -
Chu Độ tìm nàng suốt cả tháng trời khắp nơi. Hắn phóng ngựa đuổi theo, dọc đường đi đến đâu cũng hỏi người ta có thấy một nam tử gầy còm lưng đeo cây đàn? Hắn đi quá thị trấn này. Tới luôn cả mấy thị trấn khác. Ở đó người ta nói chưa nhìn thấy người như vậy bao giờ. Thế là hắn làm phương án loại trừ, lộn lạo lại trở về đây. Đã ở đây nửa tháng rồi, cũng đi khắp nơi dò hỏi. Biết chắc nàng đang ở quanh đây.
Người dân khẳng định có từng thấy một vị có dáng vẻ như hắn miêu tả. Còn nói công tử đó chuyên tới những nhà giàu đàn cho họ nghe, một khúc nhạc cũng lấy tiền không ít, cơ mà người giàu thì chẳng tiếc tiền. Công tử đó ăn nói có duyên, ai gặp cũng mến.
Người ta nói nàng hay ra chợ mua thức ăn. Chu Độ đã lảng vảng khắp chợ những ngày này từ sáng sớm đến tối mịt. Rốt cuộc cũng thấy bóng dáng nàng. Chợ đông người qua lại, hắn va vào người ta cũng chẳng kịp xin lỗi. Thấy nàng đang nói chuyện với ai đó. Hắn cố kiềm chế xung động, cố bình tĩnh lại, một lúc lâu sau mới bước tới.
...
Nàng quay đầu nhìn hắn, ngạc nhiên vô cùng. Rồi ngại ngùng khó xử, cụp mắt nói: "Huynh nhận lầm người rồi!"
Chu Độ vẫn khăng khăng, lộ rõ nỗi vui mừng đến rơm rớm nước mắt, hắn nắm cả hai tay nàng thật chặt: "Tuyền đệ! Cuối cùng Độ huynh cũng tìm được ngươi! Ngươi trốn kỹ quá."
Nàng thở dài nhìn hắn, buồn rầu đáp: "Niên Tuyền đã chết lâu rồi. Huynh tìm mà làm gì?"
Chu Độ ôm cứng nàng giữa phố đông người, xúc động nói: "Khỏe mạnh là tốt rồi!" Hắn lại xoa đầu nàng, mỉm cười nhìn nàng trìu mến vô hạn: "Hồi này ngươi ở đâu? Sống thế nào?"
Nàng ái ngại nhìn sang kẻ kia. Mặt hắn không hề biểu cảm, bất giác khiến nàng run sợ. Nhìn cây sáo hắn đang nắm chặt trong tay, lại nhớ đến cảnh kinh dị không lâu về trước. Nàng đứng cách xa Chu Độ một chút. Nhìn bình rượu trong tay kia âu sầu nói: "Bình rượu nguội mất thôi. Ta phải trở về..."
Chu Độ bây giờ mới đưa mắt nhìn hắn, lễ độ mỉm cười: "Vị này là?"
Hắn không buồn mở miệng. Cây sáo trong tay một đường quơ nàng vào lòng. Nàng muốn đẩy hắn ra, lại thấy cây sáo trong tay tử thần đó liền không dám động đậy. Chu Độ cau mày. Bốn mắt nhìn nhau kịch liệt.
Cuối cùng hắn cũng thả lỏng, buông một câu khiến nàng cứng người: "Ta là ai không quan trọng! Quan trọng nàng ấy là Nữ Nhân của ta!"
Hắn cố tình nhấn mạnh chữ Nữ Nhân khiến nàng bối rối và xấu hổ vô cùng. Chu Độ đâu biết nàng là nữ...
Không ngờ, Chu Độ ngay lập tức đáp, như tiếng sét nổ ngang tai nàng: "Ta biết nàng là nữ từ lâu rồi! Nữ nhân của ai ta không quan tâm. Ta chỉ quan tâm nàng có được hạnh phúc?"
Sáu mắt lại nhìn nhau tóe khói. Chu Độ thẳng thắn đến mức này. Thấy nàng vẫn phải giả trang nam giới, hắn liền biết nàng vẫn chưa hoàn thành mục đích. Nàng vẫn còn phải vất vả. Mà kẻ này là ai hắn thực sự không quan tâm. Hắn chỉ quan tâm nàng.
- - -
Nàng thở dài, rụt rè nhìn Chu Độ, lại nhìn bình rượu kia, bỗng nhanh trí nói: "Độ huynh! Lấy lại bình rượu cho ta. Hắn cướp bình của ta... Lão nhân gia đang đợi, đồ nhắm cũng nguội cả rồi!"
Chu Độ rạng rỡ nhìn nàng hiểu ý. Nhanh như cắt đoạt lấy bình trong tay hắn. Lại thân thiết kéo tay nàng chạy đi. Nàng không dám ngoảnh đầu nhìn lại vì sợ thấy nét mặt của kẻ kia.
Người qua đường chỉ thấy một công tử áo trắng như tuyết đứng đó rất lâu. Nét mặt hắn khó lời nào diễn tả. Vừa cao ngạo, vừa bi thương. Có phần tức giận, lại có phần ẩn nhẫn. Mãi lâu sau, một người bước tới bên hắn lễ phép nói điều gì đó khiến hắn rời đi.
- - -
Chu Độ vào nhà lão nhân gia ăn uống chuyện trò vui vẻ. Đêm ấy tuyết rơi nhiều. Hắn ngủ lại ở phòng khách. Sáng hôm sau tuyết trắng xóa dày đặc một màu.
Nàng cùng hắn hàn huyên tâm sự trong đêm tuyết. Nàng nói bây giờ nàng là Chu Dịch, mấy hôm nữa sẽ lên đường tới nước Chu. Hắn thú nhận đã phát hiện sự thật nàng là nữ trong lần đó. Vì muốn bảo vệ nàng nên không tiết lộ cho bất kì ai. Còn bảo nàng không cần nói cho hắn mọi chuyện. Chỉ cần nàng để hắn đồng hành cùng nàng từ giờ đến khi nàng hoàn thành tâm nguyện.
Nàng cảm động trước tấm chân tình của hắn, lại đa tạ hắn. Nếu không có hắn bao che giúp đỡ thì quả thực nàng đã đi đời từ lâu rồi. Hắn chỉ cười ngượng nói: "Sau này báo đáp cũng không muộn!"
Nàng nhận hắn là Đại Ca, muốn hắn gọi nàng Chu đệ. Tuyền đệ hay Chu đệ thì có gì quan trọng. Nàng vẫn là nàng. Hắn không cần biết nàng là ai, tên thật là gì, xuất thân thế nào, cha mẹ ở đâu. Chỉ cần nàng tin nhận hắn, có hắn trong tâm. Vậy là đủ! Mọi chuyện khác dần dần sẽ ổn thỏa...
Hắn sẽ giúp nàng như nguyện.
Wednesday, April 5, 2023
C28: Giữa Đường Gặp Lại
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment