Chương 30: Hôn Nhân Chính Trị
Sau khi truyền đạt chính xác lời của vua nước Dịch với Chu thái tử, người cũng chỉ một năm sau sẽ lên ngôi. Nàng được thái tử dẫn tới gặp vua cha và trình lên cây kiếm có khắc tên Dịch Thiên Sĩ, người bạn năm xưa của quốc vương. Nhà vua xúc động không cầm được nước mắt khi biết tin bạn đã qua đời năm trước. Hai nước tuy xa xôi cách trở nhưng mối giao hảo là vĩnh viễn lâu bền, bởi Chu quốc và Dịch quốc có hai đời vua là bạn chí cốt. Biết được tình hình khó khăn của nước bạn, sao có thể làm ngơ. Tuy nhiên kế hoạch của Dịch Quế có vẻ không thực tế!
Ban 10 vạn binh tinh nhuệ và ngựa chiến tới nước Dịch, đây chỉ là chuyện đùa! Nghiêm túc mà nói thì con số một trăm ngàn không phải ít, không thể di rời ngay lập tức tất cả được mà phải chia ra, tránh gây sự chú ý với các nước lân cận. Kể cả có chia ra 1000 người mỗi tháng, cũng cần phải 100 tháng tức là phải gần 10 năm mới di rời được hết số đó. Đây là một kế hoạch viễn tưởng. Bởi vì 1000 người mỗi tháng đi lại sẽ đánh động đến các nước xung quanh, gây bùng nổ chiến sự bất cứ lúc nào. Chưa kể tư lương trên đường cho 10 vạn người và ngựa di chuyển đâu phải rẻ bạc? Quốc khố có hạn, làm sao chi khoản tiền khổng lồ đó.
Vua nước Chu vừa nghe xong đã cười lớn mà rằng: "Thay vì gửi 10 vạn quân tới đó, hay là ta gửi thằng con trai ta thôi!"
Nàng cũng biết lời cầu tình 10 vạn kia là chuyện tầm phào. Dịch Quế cố tình mượn câu chuyện làm quà, cũng là nói rõ tình hình rối ren, bất nhất, chỉ muốn xin một lời khuyên hay giải pháp nào đó từ bạn. Ba mươi chưa phải là tết, chuyện gì cũng có thể giải quyết. Mà lão tể tướng kia có quyền hành cỡ nào thì cũng đã già yếu rồi...
Khi biết được thân phận nàng là nữ và nguyên do nàng giả nam bấy lâu nay, thái tử đã vô cùng ấn tượng. Vốn đã nghĩ ngay được một kế vi diệu, không ngại nói luôn với vua cha rằng hắn sẽ sang Dịch quốc cầu thân. Mà chuyện này là mục đích liên hợp, ngoại giao lâu dài. Dịch Thiên Sĩ ngoài Dịch Quế ra còn có hai tiểu công chúa chuẩn bị đến tuổi gả chồng.
Nàng thành kính cảm tạ vua và thái tử, mừng vì đất nước và nhân dân sẽ có hy vọng phát triển vững bền, tránh họa binh đao. Chuyện hôn nhân của vua chúa muôn đời vẫn là chính trị, vì chính trị mà thôi.
- - -
Một tuần sau nàng cùng Chu Độ trở về. Nghiêu Thiên Lương sẽ tới sau vài tháng. Chu Độ thấy nàng hoan hỉ vô cùng thì cũng vui lây. Nàng nói công việc quan trọng đã gần như hoàn thành rồi. Nàng hỏi thằng nhóc tiểu nhị có muốn đi cùng họ về Dịch quốc? Nó nói muốn lắm. Vậy là tất cả cùng lên đường. Vẫn là hai ngựa nhưng ba người. Nhóc tinh ranh nịnh bợ đến cùng. Nó nói muốn cưỡi ngựa cùng cha. Thế là Chu Độ bảo nó phải nhận cả nàng là mẹ nữa mới được. Dọc đường đi không biết bao nhiêu là tiếng cười. Trở về trong chưa đầy 3 tháng, lúc về bao giờ cũng nhanh hơn khi đi. Nàng luyến tiếc mãi quãng thời gian độc hành đó...
Việc đầu tiên Chu Độ làm khi trở về là tới lạy lão gia nhà hắn. Đem câu chuyện xưa nhắc lại và hỏi lão những chi tiết cụ thể hơn nữa. Lão gia chỉ cười bảo: "Chuyện lâu quá, ta quên rồi." Một năm qua lão gia già yếu đi trông thấy, hay lẫn và thường chỉ nhắc tới Niên Tuyền. Cứ hỏi mãi hắn bao giờ trở lại nhậm chức...
Mùa hạ năm ấy Chu thái tử tới Dịch quốc bình an vô sự, cùng dẫn theo 500 lính tinh nhuệ làm quà. Tri kỷ gặp nhau không hết chuyện hàn huyên khuya sớm. Triều đình cũng được thấy tôn nghiêm của hai vị minh quân mà không dám khinh thường nhà vua trẻ nữa. Trấn áp được võ tướng văn quan, nhiều vị tự thú nhận những sai lầm của bản thân và xin cáo quan từ chức. Một cuộc đại thanh lọc nhẹ nhàng diễn ra!
Lão tể tướng cáo bệnh, già yếu không thể vào triều. Chu Độ phải thay lão vào triều báo cáo, gần như tiếp quản luôn chức vụ tể tướng. Hắn khóc không ra nước mắt vì việc lại ùn ùn lên đầu lên cổ. Đội quân riêng của lão tể tướng được sát nhập vào quân đội triều đình. Bá tánh quy về một mối. Vua và người bạn tốt của ngài cải biến đất nước bằng những chính sách mới vô cùng tốt đẹp.
Chu thái tử ở Dịch quốc nửa năm trời, uy phong còn hơn cả hoàng thượng. Ánh mắt hắn long lanh hòa nhã nhưng lại mang sức mạnh và uy trấn kinh người. Một sự điềm nhiên và tĩnh tại với tâm hồn thênh thang rộng mở, với chí hướng và chuyên tâm duy nhất. Nghiêu Thiên Lương được sinh ra vì dân, sống chỉ vì dân, cả một đời hắn chỉ quan tâm đến vạn dân thiên hạ, không màng hưởng thụ điều gì.
- - -
Giang đại nhân không muốn vào triều phục chức vì đã gắn bó với làng quê, chỉ mỉm cười nghe tình hình thời sự từ con. Mà nàng cũng không muốn lấy lại cái tên Giang Nguyệt Cầm khi xưa nữa dù vua đã minh oan cho cha nàng trước triều thần. Nàng muốn bắt đầu một cuộc sống mới, với cái tên mới là Diệp Thiên Thu. Vua cho nàng chức lễ nhạc và văn thư triều đình.
Hôm đó là đại yến cầu thân như đã định của Chu thái tử. Có nhiều khách mời cả trong và ngoài nước. Hai tiểu công chúa xinh xắn vô cùng hồi hộp, đây là ngày mà cả triều thần đều có mặt. Chu là nước lớn, thái tử cầu thân dĩ nhiên không thể làm qua loa được. Đại diện ngoại giao các nước đều tới. Nhưng không ngờ là cả vua nước Tề cũng trong danh sách khách mời. Khi nghe tin ấy Dịch Quế vô cùng lo lắng. Vì Tề quốc là một nước mạnh luôn nhăm nhe đánh chiếm về phía nam để mở rộng lãnh thổ. Không hiểu sao Nghiêu Thiên Lương lại mời cả vua nước Tề tới dự.
Chu thái tử lý giải rằng vì đương kim hoàng thượng của Tề quốc là nhân vật rất đặc biệt, mới lên ngôi không lâu đã thay đổi rất nhiều chính sách. Đây là dịp hay để được gặp hắn trực tiếp trong không khí hữu nghị, nghe nói hắn trẻ người mà kiệt xuất. Nghiêu muốn nhân đây nối tình giao hảo cho Dịch quốc và Tề quốc. Tề ngay cạnh Chu, bao năm nay mệt mỏi vì phòng tuyến quân sự kéo dài. Biết đâu lần này lại cải thiện được tình hình căng thẳng.
Đại yến được chuẩn bị chu đáo. Mà người chu đáo nhất là Diệp Thiên Thu. Nàng được giao nhiệm vụ từ đứng bếp đến bày biện, giám sát từng chi tiết chỗ ngồi... Dĩ nhiên, còn phải đảm nhận vai trò nhạc công. Bao nhiêu khúc nhạc trong buổi đều phải tự tay soạn, rồi luyện tập với những người khác nữa. Nhóm ca vũ hoàng cung không ai không là mỹ nữ chim sa cá lặn.
Ngày tới, nàng hiểu rõ hơn ai khác, đây là chuyện đại sự quan trọng không chỉ với cá nhân mà còn với cả quốc gia từ đây, không thể có bất kỳ sai sót gì. Chu Độ cùng 1000 binh lính đặc nhiệm vòng trong vòng ngoài bảo vệ, không một thích khách nào có cửa vào ám sát bất kỳ ai. Đồ ăn thức uống tự nàng nếm thử trước khi bày lên bàn tiệc. Người phục vụ cũng đích thân nàng tuyển chọn. Không ngờ rằng sự việc duy nhất nằm ngoài tầm kiểm soát lại chính là nàng.
Khi tất cả khách mời đã đông đủ, nàng sững sờ nhìn thấy cây Sáo Ngọc trong tay một gương mặt quen thuộc, mà hắn lại chính là Tề hoàng đế. Phần chào hỏi đã xong, phần biểu diễn ca múa nhạc mở đầu cũng tốt đẹp. Đến phần chính là việc cầu thân, Chu thái tử đứng dậy bước ra chính giữa tất cả, hướng tới vua Dịch, trịnh trọng nói:
"Hôm nay là ngày kết giao vĩnh viễn của hai nước Chu Dịch. Nhờ mối duyên này từ đây muôn dân hai nước như một. Nghiêu Thiên Lương muốn cầu thân với hai vị công chúa của Dịch quốc và nữ quan lễ nhạc của triều đình, Diệp Thiên Thu."
Hai vị công chúa của Dịch quốc thì ai cũng thấy rồi. Còn người kia là ai?
Nàng thầm than trời trách đất, chưa bao giờ muốn biến mất ngay lập tức như vậy. Ánh mắt tất cả đều đổ dồn về góc nơi nàng ngồi, bởi vì Chu thái tử đã sải bước tới chỗ nàng. Cơ sự này quả thực không thể lường trước. Đến cả Dịch Quế cũng ngạc nhiên vô cùng. Nàng bị lôi kéo đứng dậy bước ra trước tất cả. Vừa nhìn Nghiêu Thiên Lương với ánh mắt bi thảm chưa từng thấy, lại không khỏi rùng mình bắt gặp nụ cười câu hồn đoạt mạng kia. Chu thái tử hào hứng nói:
"Vị này là Diệp Thiên Thu, quan lễ nhạc của triều đình. Nghiêu mỗ muốn cầu thân với nàng vì Chu quốc đang cần học hỏi Dịch quốc một nền di sản văn hóa tinh thần. Dịch quốc là cái nôi của nhiều danh y, trong tương lai Chu quốc cũng sẽ là cái nôi của âm nhạc. Âm nhạc chính là y thuật đỉnh cao nhất, là phương thuốc chữa lành tinh thần cho muôn dân thiên hạ." Tất cả cùng vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt. Nàng đã đổ mồ hôi hột.
Chuyện vui hơn nữa, ai nấy đều ngạc nhiên thấy Vua Tề khoan thai đứng dậy. Cây sáo ngọc chắp sau lưng, hắn điềm nhiên bước tới bên nàng, nheo mắt cười nhìn Dịch Quế rồi cất giọng quả quyết: "Long mỗ cũng muốn cầu thân với vị này!"
Thính chúng xì xào: Vua Tề cũng muốn cầu thân ngay lúc này, cùng một người này? Kiểu này Tề ra mặt tham vọng bá chủ đây. Vua Tề mới lên ngôi không lâu. Ngựa non háu đá đây mà...
Mọi ánh mắt lại đổ dồn về chủ tọa. Dịch Quế cười lớn: "Nhị vị làm ta bất ngờ quá!" Rồi lại nghiêm túc nhìn Vua Tề nói: "Cầu thân này diễn ra giữa hai nước Chu và Dịch. Lẽ nào Tề hoàng đế không thể đợi một lần khác?"
Hắn đáp ngay: "Không thể!"
... Thính chúng lại ồn ào xao động ...
Thời gian trôi qua, Dịch Quế vẫn không nói thêm lời nào. Sự im lặng căng thẳng diễn ra. Chu thái tử bỗng cười xòa:
"Tề và Chu vốn là hàng xóm. Có gì mà phải căng thẳng? Nếu Tề cũng muốn cầu thân với Dịch ngày hôm nay thì quả là chuyện tốt còn gì bằng. Tề và Chu lại càng gắn bó. Nhưng Nghiêu mỗ thực lòng ái mộ Diệp Thiên Thu. Hay là ngài lấy nhị vị công chúa Dịch quốc còn ta lấy nàng ấy? "
Hắn không nói không rằng, cây sáo trong tay một đường quơ nàng lại. Mắt phượng hiu hiu nhìn Chu thái tử. Ai nấy đều lạnh gáy. Bọn họ rỉ tai nhau sắp có chiến sự rồi, phải về báo cáo để quân chủ các nước chuẩn bị dần là vừa.
Dịch Quế thở dài, biết ngay từ đầu là không nên mời vị khách này mà! Nghiêu cứ chơi dại, bây giờ thì khó xử rồi. Hắn bỗng nghĩ ra một thượng sách đổ trách nhiệm, bèn cất giọng ngao ngán: "Diệp Thiên Thu vốn là người mà ta đã nhắm làm hoàng hậu, nàng còn chưa chấp thuận ta. Vậy mà bây giờ cả hai vị minh quân cùng muốn nàng nữa. Vậy phải hỏi ý nàng rồi. Ta không có quyền quyết định việc này!"
... Thính chúng lại một phen ồn ào náo nhiệt ...
Nàng không hiểu sao mình lại trở thành trung tâm của buổi cầu thân như vậy. Nhắm mắt bình tĩnh suy nghĩ. Bây giờ nàng phải ra sự lựa chọn cho không chỉ một mình nàng mà cả quốc gia, sai một ly đi một dặm.
Nàng từ tốn nói: "Đa tạ thịnh tình của các ngài. Thảo dân chỉ muốn đời này thành thân với sự tự do tự tại, chẳng cầu được quân vương sủng ái. Nếu Chu quốc muốn phát triển nền âm nhạc thiên lương y nhã, thảo dân nguyện dốc lòng đi đi về về làm cầu nối Chu Dịch. Còn với Vua Tề, riêng mình thảo dân đành phải thất lễ rồi."
Ai nấy đều cảm phục và tán thán câu trả lời lưu loát, hợp tình hợp lý như vậy. Vị nữ quan này quả không tầm thường. Chỉ vài lời nói có thể vừa hóa giải tình thế nguy cấp, vừa hòa hợp lòng người, không gây nên bất kì bất mãn nào, xoa dịu nỗi bất an, lại khiến người ta hoan hỉ mà không sợ hãi.
Dịch Quế nhanh chóng khép lại màn cầu thân gay cấn này: "Vậy tốt rồi! Chu Dịch giao hảo muôn đời! Hai vị công chúa là huyết mạch hoàng gia, nay gửi gắm Chu thái tử. Giao tình trọn vẹn cam kết."
Tất cả vỗ tay. Nàng thở phào nhẹ nhõm trở về chỗ ngồi, lại gảy đàn cho ca vũ thướt tha đến tàn cuộc.
Nghiêu kia không ngớt nhìn nàng cười rạng rỡ, nháy mắt xong vẫn liếc nhìn mãi. Ánh nhìn lấp lánh mà tràn ngập ái mộ. Hắn tự nhiên trò chuyện vui vẻ với Sáo Ngọc. Chỗ ngồi của Chu thế tử ngay cạnh vua Tề. Hắn cứ ngoái cổ liên tục nhìn ra đằng sau vì chỗ của nàng ở sau lưng họ. Cây sáo trong tay kia đã nắm chặt lắm rồi, phải kiềm chế lắm mới không bay vào cổ hắn.
- - -
Thì ra vua chúa phải có năm thê bảy thiếp cũng chẳng bởi lý do gì ngoài việc khuyến khích sinh sản, càng nhiều càng tốt. Để có những đứa con ruột thịt mà tha hồ kết giao, cầu thân, liên hợp vì mục đích chính trị - hòa bình. Cũng là để có nhiều sự lựa chọn truyền ngôi cho đứa nào xứng đáng, hiền tài, giỏi giang nhất.
Có phải sung sướng gì đâu?! Có càng nhiều thì trách nhiệm càng nhiều. Có con gái thì còn đỡ oánh nhau, có con trai thì chúng ghét nhau, giết nhau vì ganh đua tị nạnh cái ngôi cái vị. Mười vị vua thì chín vị cùng chung cảnh ngộ đó.
Rồi thuốc men uống đều để còn có sinh lực làm tròn bổn phận và nghĩa vụ trên giường. Nào là "nhất dạ lục giao sinh ngũ tữ" (một đêm sáu lần giao ban sinh được năm con). Thê thiếp tranh nhau được vua "yêu", giành nhau vinh hạnh sủng ái. Vua lắm khi đau đầu khóc không ra nước mắt vì đã cố hết sức bình sinh, công bằng "yêu" thương rồi, mà thê thiếp vẫn chưa thỏa nguyện.
...
Đế Nghiêu trong lịch sử có thật lại không hề như vậy. Cả một đời Vua Nghiêu chỉ có một người vợ và ba người con: hai gái, một trai.
Vua Nghiêu nhường ngôi cho con rể (sau gọi là vua Thuấn), thay vì con trai ruột của mình, bởi nhận thấy con trai mình không đủ tài đức. Đế Nghiêu gả cả hai con gái cho một thảo dân xuất thân nghèo khó vì quý trọng người này. Sau khi gả hai con gái rồi cũng không trao quyền hay tiền bạc gì nhiều. Đến khi Đế Nghiêu 100 tuổi mới truyền ngôi cho Vua Thuấn.
Sử sách lưu truyền, hai vị vua ấy một đời hiền minh, thịnh trị thái bình, danh thơm lưu mãi.
No comments:
Post a Comment