Saturday, April 22, 2023

C38: Chiếc Bóng A Đù

Chương 38: Chiếc Bóng A Đù



Một nửa của mọi sự hư cấu là sự thật. Bởi vì không có sự hư cấu nào từng phát sinh ra mà không dựa trên một điều gì đã thực sự từng tồn tại trong tâm trí và tình cảm của ai đó.

Lâu nay A Đường bỗng phát hiện ra sự tồn tại của hắn cũng là Sự Thực Hư Cấu của Trời Đất. Hắn thầm trách ai đã viết nên sinh mạng hắn, để hắn một đời huyền hoặc mơ hồ. Hắn đã nhiều lần thử đột nhập vào trí óc bã đậu của tay Tác Giả, coi xem chung cuộc số phận hắn sẽ ra sao. Hắn chẳng màng việc trở thành nhân vật chính hay phụ của Thập Đại Danh Tác nào. Hắn chỉ muốn một lần làm chủ đời mình. Cơ mà con tạo trêu ngươi không cho hắn được quyền như nguyện.

Trong những dữ kiện buộc ràng hắn vào ước nguyện của ai ai, hắn bỗng phải lao lung trong thiên la địa võng của trò đời ngược ngạo. Ai đã vô duyên vô cớ sáng tạo ra sinh mạng đa sầu của hắn, để hắn phải khổ ải bất kham muôn trùng. Hắn không được biết trước tương lai của chính hắn, bởi vì Đại Tác Giả còn chẳng biết nữa là. Cứ được đến đâu hay đến đó thôi vậy. Đại sự hư cấu cũng phải dựa trên nhiều yếu tố đan xen và phụ thuộc, còn phải đợi Đạo Diễn có cảm hứng đủ đầy mới viết tiếp được vở kịch Divine cho vô số chúng sinh chứ chẳng kể riêng hắn.

- - -

Hắn mệt mỏi chán chường, bao giờ mới có thể tự do thoát khỏi nhà tù tâm trí này. Sự tù đày vô hạn này còn kinh khủng hơn tù đày thể xác nhiều lần. Trái tim đã mọc cánh của hắn lại chẳng thể bay vút tới miền tự do vô hạn. Bởi Đời đã đóng đinh hắn vào Tình Yêu Chói Lòa mù quáng. Hắn chạy theo cuộc đời, để rồi được chính Nó dày xéo đày đọa. Chân Lý nào thiêu đốt hắn đêm ngày.

Hắn đi kiếm bằng hữu giải sầu. Mà kiếm mãi rốt cục chẳng có ai. Bởi vì cũng chẳng ai hiểu được nỗi lòng hắn... Hơn nữa hắn rất lười nói chuyện. Phải diễn đạt bất kì một điều gì cũng khiến hắn mệt mỏi vô cùng. Nói một lại phải nói hai ba bốn, hết hơi tổn sức rồi mà vẫn chưa diễn đạt hết ý, hết tình. Vậy là hắn ngồi mốc meo một chỗ trong hang động. Nhìn mặt trời mọc rồi lại đến mặt trăng lặn, trò chuyện với cái bóng của chính mình. Cây nến bên cạnh hắn bị gió lùa vào mấy lần tắt ngỏm. Mà hắn cũng chẳng buồn thắp sáng nữa. Nhìn chính mình mãi thì có gì thú vị.

Cuộc trò chuyện hàm hồ của A Đường và chiếc bóng của hắn tuy nhiên đã được tác giả nghe lén, rồi ghi vào chương tiếp theo cho câu chuyện cuộc đời chính hắn thêm phần phong phú. Đỉnh cao của sáng tác chính là để cho nhân vật được tự bộc bạch, tự sáng tạo nên chính mình. Khiến nhân vật trở nên sống động, đây chính là Phép thổi hồn hay truyền sinh khí. Sự huyền bí màu nhiệm này Thiên Cổ Đế từng thực hiện.

...

A Đường: Ngươi là nam hay nữ vậy? Rốt cục ngươi tên gì? Sao ngươi cứ ở bên ta hoài vậy. Ta chỉ muốn được một mình thôi!

Cái Bóng: Nam hay nữ thì có gì quan trọng? Chả nhẽ ngươi muốn yêu cả cái bóng của chính mình? Ta không tên không tuổi, nhưng nếu muốn ngươi có thể gọi ta là A Đù.

A Đường dở khóc dở cười, xem ra nếu ở hạ giới hắn đã được người ta đưa vào viện tâm thần. Nhưng đây là thiên giới, Tiên Hoa cũng từng bảo hắn bị rối loạn lưỡng cực. Giống mấy kẻ tâm thần, tưởng tượng lung tung. Nói chuyện với chính mình mà ngỡ đang nói với mấy đứa khác. Cơ mà kệ! Tâm Thần thì đã sao. Còn hơn là Vô Tâm, Vô Thần.

A Đường nói tiếp: Ừ thì A Đù. Thế ngươi theo ta lâu vậy rồi có hiểu ta không?

A Đù: Hiểu chết liền! Ngươi còn không hiểu ngươi thì ai hiểu được ngươi?

A Đường: Hiểu với không hiểu, mệt hết cả người. Nghe nói làm ma thì không có bóng nữa. Ngươi không rời khỏi ta là vì ta chưa chết đó thôi. Đợi khi ta chết hẳn rồi thì ngươi sẽ được giải thoát.

A Đù: Thôi, nói gì mà cạn tào ráo máng. Ở bên nhau suốt đời suốt kiếp như vậy chẳng nhẽ ngươi không lưu luyến ta?

Hắn lắc đầu thở dài: Ta không thể yêu đương luyến ái chính mình.

A Đù: Không yêu thì thôi! Việc gì phải hành hạ dày vò nhau mãi thế. Ngươi thích tự ngược đãi cũng đừng bắt ta chịu khổ theo chứ.

A Đường lẩm bẩm: Một người một bóng với một người một bóng nữa là bốn tất cả. Một cộng một là bốn rõ ràng. Cái bóng cũng là một sinh mệnh có ý thức riêng biệt mà. Nó là phó, mình là chủ. Mình bảo gì nó phải nghe nấy, thế mà bây giờ nó cự cãi nhiều lời vậy.

Hắn thử chơi trò xếp hình với cái bóng. Xếp được mấy hình con chim tung cánh bằng đôi bàn tay, hình con thỏ chạy nhảy, hình chó sủa, mèo kêu, ngựa phi, voi giống, trâu bò húc, gà gáy ... đủ hình thù cả. Vui thích khoái chí vô cùng! Mãi sau hắn chợt buồn buồn vì gió thổi tắt nến song cũng không muốn thắp lên nữa.

A Đù vẫn ở đó: Không nhìn thấy ta không có nghĩa là ta không còn tồn tại!

A Đường: Ai quan tâm sự tồn tại của ngươi bao giờ! Người ta chỉ quan tâm sự tồn tại của Chủ Thể thật sự. Ngươi là hàng giả, đồ giả! Cút đi cho khuất mắt ta.

A Đù: Vậy sao ngươi vui thích khi tạo hình với chiếc bóng?

A Đường: Bởi vì xưa nay ta thích chơi trò bắt chiếc và giả vờ. Khi còn bé ta bắt chiếc cách nói năng, ăn uống. Lớn lên ta bắt chiếc đọc viết suy nghĩ, tư duy. Cuộc đời ta chỉ là sự bắt chiếc, lặp lại một cách mòn mỏi mà thôi.

A Đù: Bắt chiếc cho giống cũng là một nghệ thuật! Chẳng phải rất đáng quý sao?

A Đường: Quý cái đầu ngươi! Chán chết được.

A Đù: Ta biết ngươi chán ta rồi. Nhưng cũng đừng giận cá chém thớt thế. Ngươi giận vì ngươi không thể chết được chứ gì? Làm tiên bất tử rồi phải vui mới đúng chứ. Hạ giới có bao người cầu trường sinh bất tử, trẻ mãi không già, sống mãi không chết. Ngươi nghiễm nhiên được vậy rồi còn oán thán gì nữa.

A Đường: ...

A Đù: Ở hạ giới thời mạt pháp còn có mốt "chuyển đổi giới tính" bằng phẫu thuật toàn diện. Hay là ngươi lại muốn đua đòi ... ?

A Đường: Câm miệng!

A Đù: Ta có câm thì ngươi cũng vẫn nhiều suy nghĩ đó thôi. Để ta nói vài lời cho ngươi khuây khỏa.

A Đường: (Nhắm mắt làm như không nghe nhưng thực ra tai vẫn lắng nghe không sót lời nào)

A Đù: (Bắt đầu thao thao diễn giải)

Ta vốn không có giới tính nam nữ chi hết, cũng chẳng có nhu cầu yêu đương xác thể gì với ai. Thiên Cổ Đế tạo ra hai giới tính, phân chia Âm Dương tách biệt, Bóng Tối và Ánh Sáng, Đêm và Ngày khác nhau mồn một rõ ràng là bởi dụng ý sâu sa.

Phàm nhân muốn đem Âm biến thành Dương, Đêm sáng trưng như Ngày, Nam phải thiến thành Nữ. Nữ lại hùng hổ cương cường, mạnh mẽ như nam, đấy là khi Tà khí biến thái, biến thể đã thịnh hành. Cũng là lúc thiên hạ suy vong, Thiên Cổ Đế sẽ trấn chỉnh, lập lại cân bằng trong Tự Nhiên. Thời nào cũng vậy. Ngươi xem đâu xa, trong thời cổ đại La Mã gần đây, binh sĩ vì thiếu vắng đàn bà mà lôi nhau ra phát dục bằng đường hậu môn, nam với nam xếp hình như vậy đó.

Chưa kể trước đó, người với thú, trâu bò ngựa dê gấu heo, rồng rắn bò sát, hay thủy tộc chim muông gì cũng phối giống giao lưu loạn xạ. Vậy nên mới có Trận Lụt Lớn để thanh tẩy toàn bộ.

A Đường: (Cau mày đè nén, im lặng không nói một lời)

A Đù: Ta biết ngươi bản tính vốn nhu nhược, vì sự chuyển đổi quá lớn mà thành ra Âm Cực Sinh Dương. Bây giờ ngươi trong thân Nam là vì tự nhiên đã mặc định bài học đời này của ngươi phải mạnh mẽ đối diện mà tiến lên. Tiến hóa là đại sự huyền nhiệm bí hiểm. Ngươi muốn bóc tách sự thật, lý giải cặn kẽ mọi sự thì chỉ có khi nào phi thăng khỏi Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới hẵng hay. Vũ Trụ này kỳ cùng vẫn là hữu hạn, duy chỉ có sự chuyển đổi và Tiến Hóa là vô hạn.

Sinh làm Thân Nữ thực ra là cao cấp, có phước, nhiều đức hơn Thân Nam rất nhiều. Chúng sinh mê muội không rõ lại tưởng rằng ngược lại. Cứ hám cái thân Nam lực lưỡng sức vóc. Vạm vỡ khỏe mạnh thì ăn no vác nặng, cổ cày vai bừa, hùng hục đánh nhau. Hoặc không thì việc gì khó khăn, nặng nề, nhọc nhằn nhất cũng đến tay. Trách nhiệm cáng đáng đổ lên đầu, sung sướng nỗi gì. Nam tử hán đại trượng phu thì lại phải đứng mũi chịu sào, dương oai diễu võ mà rồi sớm toi mạng. Đến cái của quý nhất cũng luôn phải trình ình phô ra, không khéo thì mất mát hư hỏng. Lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ.

Chân tay to, đầu óc quả nho. Tứ chi thể xác phát triển cường tráng, thì đồng nghĩa với việc chi thể cảm xúc, trí tuệ, nội tâm không có điều kiện phát triển nhiều bằng nữ giới. Tiến hóa dĩ nhiên cũng chậm hơn nhiều. Nhưng xưa nay những kẻ ngu thường mạnh! Nam giới cậy quyền cậy thế ỷ mạnh hiếp yếu, tự phụ tự hào về sức mạnh cơ bắp mà coi thường khả năng và sức mạnh nội tâm của nữ giới. Đây là việc gây hạn chế vô cùng cho tiến hóa chung của tất cả. Nữ giới được định là mang thai, sinh ra con người chứ chưa thấy trong lịch sử có nam tử nào thể xác mang bầu, sinh ra ai cả. Cũng có trường hợp nam mang thai, nhưng hóa ra đó là một người nữ đã phẫu thuật chuyển giới song vẫn giữ lại cơ quan sinh sản. Thế mà bịa đặt nguyên thủy thánh thần cố lái vặn câu chuyện cổ xưa thành Eva - người phụ nữ đầu tiên được sinh ra từ một cái xương dẻ sườn của Adam. Để rồi thế gian tin chối chết!

Thân nữ thực ra là tinh vi tế diệu vô cùng, cao cấp vô cùng. Việc khó nhất là trưởng dưỡng và gây tạo nên một sinh mệnh, mà còn làm được. Thì có sự gì khó khăn khác là không thể? Tâm linh người nữ một khi được tự do phát triển thì sẽ là bất tận không biên giới. Cô Âm bất sinh, Độc Dương bất trưởng. Một hạt giống không có đất thì làm sao nảy mầm, bén rễ thành cây. Đất chật hẹp, trong chậu, bạc màu, thì cây làm sao lớn? Hạt giống cây trồng đã vậy, còn hạt giống tâm linh, nếu không có đất là Khoảng Không bao la vô hạn thì sự phát triển hay chuyển hóa nào là sự kiện thực.

Cái Không Nhiệm Màu là Mẹ Mẫu của muôn sự trong ba thời: Quá khứ, Hiện Tại, Vị Lai. Còn Cái Có Vô Số là Cha - Tinh Thần Luôn Vận Động không ngừng. Mà ta và ngươi cũng là Cái Không và Cái Có đó. Tinh Thần thì bất tử, ngươi biết rồi... Chỉ có những kẻ cứ khăng khăng cố chấp, cố định một điều gì mãi mãi thì nhất định sẽ ...

- - -

A Đường nén nhịn đã lâu, không kìm được nữa liền ngắt lời A Đù:

Sẽ mả cha, mả mẹ nhà ngươi! Tóm lại là ngươi bảo ta ngu chứ gì?!

A Đù: Đâu! Ngươi tự nhận đấy chứ.

A Đường: Vậy ta hỏi ngươi Tinh Thần là Đực hay Cái, Âm hay Dương?

A Đù: Tinh Thần là Hợp Nhất cả hai sự ấy.

(May mà trong bóng tối không thể nhìn thấy gì nên chiếc bóng không thể thấy A Đường đỏ mặt tía tai.)

A Đường: Ngươi cổ xúy sự đồi trụy tâm hồn. Tránh xa ta ra. Ta không quen biết ngươi!

A Đù: Dù sao thì Trái Đất vẫn quay quanh Mặt Trời. Sự thật vẫn là sự thật tuyệt đối không hề thêm bớt. Ta vĩnh viễn không thể nào xa ngươi được. Ngươi không biết ta nhưng ta thì biết rõ ngươi, luôn luôn theo ngươi.

A Đường: Ngươi rót những lời Đường Mật ấy vào tai ta làm gì. Cút đi. Đồ ma mãnh!

A Đù: Ngươi không biết ở hạ giới còn có Mật Tông, pháp môn được truyền thừa bí mật chỉ những cao thủ - tu vi thượng thừa mới được học à?

A Đường: Sàm ngôn xáo ngữ bậy bạ. Ta với ngươi không chung đường.

A Đù: Xác thịt và Tinh Thần vốn là Một. Chẳng có gì tách biệt cả. Thiêng và Tục cũng là Một. Không cái nào tồn tại thiếu cái nào được.
   
A Đường: Vậy ngươi đi tìm Thể Xác nào ngươi thích mà hợp nhất. Đừng ở đây nhiều lời với ta nữa.

A Đù: Đuổi không được, đánh không đi. Ta là cái bóng của ngươi mà.

A Đường: Ngươi làm ta tẩu hỏa nhập ma rồi. Đừng tưởng ta không có cách làm ngươi câm miệng!

A Đù: Cố lên.

A Đường thi triển một đạo pháp kì dị khiến cả người hắn lóe sáng rực rỡ như mặt trời trong đêm tối, mọi thanh âm dồn về. Như tiếng nói xì xào buổi chợ nơi trần gian bộn bề, như tiếng chim hót truyền cành gọi nhau, như tiếng gió lùa hay nước chảy, tiếng búa đe trong nhà người thợ rèn và tiếng quát tháo của những bà vợ, bà mẹ. Như những tiếng khóc của trẻ thơ, hay tiếng cãi cọ chửi bới. Tiếng binh khí, súng đạn và những tiếng kêu đau đớn muôn thủa. Còn có cả những tiếng nhạc, lời ca dịu êm da diết vô ngần. Thanh văn, duyên giác nào phải phường mê sắc, đắm dục tầm thường.

Rốt cục chiếc bóng cũng im lặng. Trả lại không gian tịch mịch chỉ một mình hắn hoang hoải ngây ngô.


- - -


Thảo nào Tổ Sư Đạt Ma ở hạ giới "diện bích" (nhìn bức vách trong hang) chín năm mà không hề chán.

 

No comments:

Post a Comment