Wednesday, April 5, 2023

C29: Ba Câu Hỏi Lớn

Chương 29: Ba Câu Hỏi Lớn

Một tháng sau, nhờ sự "hộ tống" của Chu Độ, Chu Dịch đã nhanh chóng tới được Chu quốc. Tình cảm huynh đệ cũng dần trở nên thân thiết vô cùng. Tuy nhiên họ vẫn luôn giữ lệ độ, không bao giờ vượt quá giới hạn đó. Chu Độ dứt khoát chỉ nghỉ nhờ nhà dân chứ không vào nhà khách. Hai người hai ngựa một lèo tới thủ đô nước Chu không gặp sự gì bất trắc.

Tới Chu rồi, hắn chia tay nàng để tìm về quê cha, dù không còn một ai ở đó là họ hàng thân thích thì hắn cũng muốn về thăm. Nàng tiến vào thủ phủ, lên kế hoạch tiếp cận thái tử nước Chu.

Cơ sự chuyển biến phức tạp. Chu Độ phát hiện ra hắn chính là hậu nhân của Hách Liên Tướng Quân ở đất Chu năm xưa bị gian thần hãm hại. Mẹ hắn trọng thương vì bảo vệ hắn khỏi lưỡi kiếm của kẻ thù. Cha hắn bị vu oan tội danh bán nước. Cha hắn là Đại tướng, kẻ dưới chướng mưu mô xảo quyệt lấy lòng vua rồi bịa lời dựng chuyện.

Cha hắn vừa nghe tin dữ về vợ con thì tức tốc trở về từ nơi biên ải xa xôi đang trấn thủ, giao binh quyền vào tay thuộc hạ. Kẻ xảo trá kia sai người giả lệnh tướng quân đưa thư xin quy phục Tề quốc. Cha hắn thì chịu trận lôi đình của Vua. Hoàng Đế vô cùng phẫn nộ và thất vọng mà không còn tâm trí suy xét bất cứ điều gì nữa, ban lệnh "tru di cửu tộc".

Cả dòng họ Hách ở đất Chu, trong một đêm phải thay tên đổi họ mà chạy trốn khỏi tội chết ... Ông bà hắn già yếu cũng phải lên đường trốn chạy, dòng họ Hách hiển vinh nhiều đời phải chui lủi trong dân gian từ đó, đổi thành họ Chu. Mà ngay hôm sau cha hắn vào tù ngồi chờ ngày hành quyết. Tể tướng nước Dịch khi đó còn trẻ, đang vân du tứ phương làm giao dịch buôn bán. Ở nước Tề, lão nghe được câu chuyện oan khuất đó từ chính miệng tể tướng nước Tề.

Lão động lòng trắc ẩn mà tới ngay Chu quốc để tìm gia quyến của Hách Tướng Quân. Lại biết được vợ hắn vừa qua đời, con hắn còn thơ đã phải chứng kiến cảnh ly tán tang thương, bị họ hàng thù ghét. Lão tể tướng không tiếc tiền thuê dân giang hồ thân thủ cao cường vào ngục giải cứu người. Hách Tướng Quân chịu ân cứu mạng của lão, cùng con trai hắn âm thầm rời khỏi Chu quốc từ đó chưa một lần quay lại.

Chu Độ phải vắt óc lắm mới lắp ghép được câu chuyện này liền mạch đến cùng. Hắn tìm gặp được con của ông chú ông bác mà khi cha hắn còn sống đã có lần nhắc tên. Gặng hỏi mãi mới biết tai biến quan trọng kia và việc cha hắn biến mất trước ngày hành quyết. Hắn tự suy ra được phần còn lại của câu chuyện. Lão gia nhà hắn vậy mà thích lo chuyện bao đồng! Hắn rớt nước mắt mường tượng tất cả thảm kịch đó. Lại hiểu vì sao cha hắn trung thành tận tụy với lão gia đến vậy.

Chuyện đã qua gần 30 năm rồi, bây giờ nhắc lại vẫn như chỉ vừa mới đây thôi. Một cuộc bể dâu biến chuyển, đúng sai, còn mất ở đời ... trắng đen nào ai rõ. Hắn ngậm ngùi lê bước. Cái tên hắn chỉ một chữ Độ, hàm ý đã nhận được sự giúp đỡ, cứu độ từ một người xa lạ. Khi trở về, hắn phải nói gì với lão gia đây? Tự hào rằng thực ra hắn họ Hách, là con của đại tướng quân năm nào?

Hắn lau nước mắt, không cần trả thù, bởi vì kẻ kia cũng đã chết từ lâu. Vua nhà Chu hắn càng chẳng muốn gặp. Hắn chẳng quan tâm Chu quốc nữa. Hắn chỉ muốn về với lão gia nhà hắn ngay lập tức.


- - -

Ấy vậy mà khi gặp lại nàng, hắn nghe nàng nói nhất định phải tìm gặp Chu thái tử. Gặp để làm gì thì không biết. Thế là hắn lại miễn cưỡng ủng hộ. Nàng đã ở thủ đô nước Chu cả mấy tháng trời chờ đợi cơ hội đó. Nàng luôn tay luôn chân trong quán lá nhỏ bên đường. Dĩ nhiên là bán tào phớ, hắn đã đưa tiền cho nàng mở quán, nghĩ làm chơi cho vui. Định sẽ nhượng lại cho người ta sau này.

Nàng nói, Chu thái tử thường hay giả trang vi hành, nhất định sẽ ghé vào quán một lần. Hắn không biết làm sao nàng lại rõ chuyện ấy. Càng không hiểu nàng làm sao nhận ra được nếu thái tử đã cải trang dân thường. Hắn hỏi nàng đã gặp thái tử bao giờ chưa? Nàng nói chưa. Vậy căn vào đâu mà nhận diện? Nàng bảo, chỉ cần nói chuyện ba câu là biết. Gặp ai nàng cũng hỏi ba câu:

- Nước nào rộng nhất thiên hạ?
- Điều gì quý hơn ngôi vua?
- Tình gì quý hơn tiền bạc?

Hắn bật cười trả lời ngay. Ba câu này dễ ợt, ai từng đọc sách mà chả biết: Nước biển rộng nhất thiên hạ. Sinh mạng quý hơn ngôi vua. Chân tình quý hơn tiền bạc. Nàng chỉ mỉm cười nói: Ai cũng trả lời được, nhưng người thực hành được bao nhiêu? Hắn ngỡ ngàng rồi lại trầm xuống suy nghĩ, quả vậy!

Hắn đang thư thái ngồi trong quán nhìn dòng người qua lại. Hôm đó là ngày phiên chợ, tấp nập gà qué trâu bò đủ loại. Chợ này là chợ lớn ở trung tâm đô thành. Đủ kiểu người thập phương tứ chiếng giang hồ cũng xuất hiện. Hắn mỉm cười nhìn hết người này tới kẻ kia ra vào quán. Cũng nghe nàng hỏi đi hỏi lại mãi không chán chỉ đúng ba câu đó. Mỗi lần đong một bát tào phớ nàng đều lặp lại ba câu này, mà nghe đáp án trả lời thì phong phú vô hạn.

Không thiếu kẻ trêu đùa cợt nhả. Cũng có kẻ nghiêm túc ngồi diễn thuyết cả ngày trời thao thao bất tuyệt. Có kẻ vừa bước vào đã lập tức khẳng định: "Nước Trời rộng nhất thiên hạ. Giác ngộ quý hơn ngôi vua. Tình Yêu quý hơn tiền bạc." Mà hiền triết đó lại là một thằng nhóc bé tí, ăn mày rách rưới. Nàng gọi nó lại bên cạnh hỏi nhà ở đâu, cha mẹ là ai. Nó nói không nhà không cha mẹ, xin nàng bát tào phớ ăn cho đỡ đói thôi. Nàng giữ nó lại bảo từ giờ nó không phải ăn xin nữa, mà có việc cho nó làm tiểu nhị trong quán. Nó vui vẻ đồng ý.

Quán tào phớ nhỏ không ngờ nổi tiếng khắp nơi nhờ ba câu hỏi đó. Người ta đến ăn cốt để đối đáp ba câu. Mỗi người một ý, ra về còn bàn luận với nhau mãi.

Một buổi trưa nọ vắng khách, có một người bước vào, áo quần giản dị còn có chỗ rách. Dáng vẻ lại rất trang nhã. Hắn bỏ chiếc túi vải và cái nón lá trên bàn. Gọi ba bát tào phớ. Nàng đang ngủ gà gật, tiểu nhị đánh thức nàng dậy. Chu Độ không ở đây, hắn đi sửa nhà giúp ai đó.

Nàng dậy bán hàng. Nhìn người trước mắt có phần cảm thán. Hắn không nói không rằng chỉ mỉm cười và ánh mắt lấp lánh. Khí độ này không phải người dung tục. Nàng và tiểu nhị bưng ba bát tào phớ tới. Khi hắn bắt đầu ăn, nàng hỏi câu thứ nhất. Hắn không đáp, ăn đến bát thứ hai nàng lại hỏi câu thứ hai. Hắn vẫn im lặng. Đến bát thứ ba đợi hắn ăn xong, nàng mới hỏi: "Theo tiên sinh thì tình gì quý hơn tiền bạc?"

Hắn như cũ không trả lời, chỉ ngồi đó hồi lâu. Nàng cũng mỉm cười không nói gì nữa. Hắn bỗng lên tiếng:

"Nước biển rộng nhất thiên hạ, sinh mạng quý hơn ngôi vua, chân tình quý hơn tiền bạc. Vì sao ai đến ăn chủ quán cũng chỉ hỏi ba câu này?" 

...

Nàng cười đáp: "Đó là vì ta muốn tìm một người."

Hắn ngạc nhiên: "Thiên Hạ rộng lớn, tìm một người chỉ bằng ba câu hỏi thôi sao?"

Nàng thản nhiên nói: "Nếu người đó là bạn tốt của Diệp Quế thì sẽ nhận ra ngay thôi."

Hắn sửng sốt cùng vui mừng: "Diệp Thiên Quế? Ngươi có quen biết hắn? Hắn muốn tìm ta sao? Ta tìm hắn bao lâu nay rồi!"

Nàng mỉm cười cúi người thi lễ: "Nghiêu Thiên Lương. Thảo dân thay Dịch Thiên Quế kính chào thái tử điện hạ!"

- - -

Hóa ra thái tử Dịch Quế khi xưa sang Chu quốc học tập đã nói lái họ tên thành Diệp Quế. Và tuyệt nhiên không hề tiết lộ cho Chu thái tử về thân phận thật của mình.

Chu thái tử khi đó mới 12 tuổi đã thích vi hành khắp nơi trong dân gian, thường trốn cha, bỏ nhà đi chơi suốt nhiều tháng trời. Hắn trời sinh không an phận, không thích ở trong nơi cung cấm. Học võ để rồi ngồi lì mọc mốc ở trong cung làm sao được. Hắn ra ngoài bôn ba, gặp được Dịch Quế khi đó mới tới Chu quốc. Cả hai đã kết thành đôi bạn. Diệp Quế thích trích dẫn sách vở, luôn bị hắn gọi là mọt sách. Lần đó nếu không nhờ bạn thì Chu thái tử đã tiêu đời rồi. Sau đó Chu thái tử tiết lộ thân phận thật và nói khi về cung sẽ lấy tiền bạc của cha trả ơn cho bạn.

Diệp Quế liền nói: "Chân Tình quý hơn tiền bạc. Sinh mạng quý hơn ngôi vua. Nước biển rộng nhất thiên hạ." Rồi từ biệt Chu thái tử trở về Dịch quốc. Từ đó vẫn chưa gặp lại. Nàng xác minh danh tính đôi bên, đính chính lại thân phận mình, lấy ra lệnh bài kim thượng có hai chữ Dịch Quế trong thắt lưng. Chu thái tử lập tức mời nàng vào cung, nhanh chóng bàn chuyện quốc gia đại sự.

Khi Chu Độ về tới quán thì chỉ thấy tiểu nhị nói rằng nàng đã tìm được người cần tìm rồi. Quán này sẽ phải nhượng lại. Nhờ Chu Độ bán cho ai muốn mua cả quán. Hắn khóc không ra nước mắt đành phải y lời.
 

No comments:

Post a Comment