Tuesday, June 20, 2023

C55: Rechungpa

Chương 55: Rechungpa

Tu tiên có nhiều đường lối, cách thức, phương pháp. Mà dân tu chính hiệu, chính hãng thiên giới thì chẳng lạ gì những việc lấn sân, đá ngang từ Đạo này quặt sang Đạo khác liên tùng tục.

Trong khi chờ đợi loạt chương tiếp theo về Đạo Thiên Cổ ở trần gian, mời bạn đọc tạm giải lao xả stress bằng Đạo Yoga ở xứ tuyết. Sau đây là hai chương copy từ cuốn sách cổ có tên là "Đạo Ca Milarepa".
 

https://quangduc.com/a51636/dao-ca-milarepa

https://thuvienhoasen.org/a18500/dao-ca-milarepa

 

23. SỰ GIÁC NGỘ CỦA RECHUNGPA


Để trắc nghiệm sự thành tựu và kinh nghiệm của Rechungpa, và cũng để tìm xem tinh thần khước từ của ông ta mạnh đến đâu, một hôm Milarepa ngẫu nhiên hát cho Rechungpa bài hát “Mười Hai Sự Lừa Dối”:

Chuyện thế gian toàn là lừa dối;
Nên ta tìm Chân Lý Thần Diệu.
Kích động và phân tán là hư huyễn;
Nên ta thiền định về Chân Lý Không Hai.

Bạn bè và tôi tớ cũng là lừa dối,
Nên ta ở lại trong cô liêu.
Tiền bạc và sở hữu cũng là lừa dối;
Nếu ta có, ta sẽ cho đi.

Sự vật ở thế giới bên ngoài toàn là hư vọng;
Tâm Bên Trong là cái ta xét xem.
Ý nghĩ lang thang toàn là lừa dối;
Nên ta chỉ đi Con Đường Trí Tuệ.

Lừa dối là giáo lý của Chân Lý Phương Tiện; (2)
Chân Lý Tối Hậu là cái ta thiền định.
Sách viết bằng mực đen toàn là dẫn dắt sai lầm;
Ta chỉ thiền định những Chỉ Dạy Thiết Yếu của
Dòng Truyền Rỉ Tai.

Ngôn từ và lời nói cũng chỉ là hư huyễn;
Thong dong, ta yên nghỉ tâm mình trong Cảnh Giới
Không Dụng Công.
Sinh và Tử cả hai đều hư huyễn;

Ta chỉ quán chân lý Bất Sinh.
Tâm phàm phu trong mọi hướng đều lầm lạc;
Nên ta tu tập làm sao kích hoạt Tỉnh Giác.

Tu tập Giữ Tâm (3) là lầm lạc và lừa dối;
Thế nên ta yên nghỉ trong cõi Chân Như.

Rechungpa tự nghĩ: “Đạo Sư của mình chính là Phật; trong tâm ông không có ý hư huyễn. Nhưng vì mình không có khả năng sùng mộ như những người khác, nên ông đã hát bài hát này.” Và Rechungpa hát lại để giải thích với Thầy kiến giải của mình về giáo lý Thấy, Tu, và Hành.

Xin hãy nghe con, hỡi Sư Phụ của con,
Tâm u tối của con đầy vô minh.
Hãy giữ chặt con bằng sợi dây bi mẫn của thầy.
Tại ngã tư đường Thực Tại và Hư Vô chủ nghĩa gặp nhau
Con lạc mất trong tìm kiếm cái Thấy Không Biên Kiến;
Và vì vậy con không chắc ở trong tri kiến Chân Lý.
Hôn trầm và tán loạn suốt thời,
Cực Lạc và Quang Minh con chưa được phần mình.
Và vì thế con chưa thắng phục được tất cả vướng mắc.

Con chưa thể giải thoát mình khỏi nắm và buông,
Và tiếp tục những xung động nhất thời không cần thiết;
Như vậy con chưa diệt hết mê hoặc.
Con không thể tránh được tất cả những hành vi lừa đảo
Và tuân theo các Giới Luật Mật Giáo không tì vết.

Như vậy con chưa khắc phục được tất cả cám dỗ.
Sự phân biệt hư huyễn giữa Sinh Tử và Niết Bàn
Con chưa giác ngộ Tự Tâm là Phật;
Vì vậy con chưa tìm được đường đến Pháp Thân!

Con không thể cân bằng hy vọng và sợ hãi
Và thấy được bộ mặt của con;
Như vậy con chưa đạt được Bốn Thân Phật.

Trong quá khứ con đã được thầy đại bi che chở;
Bây giờ, đặt con trọn vẹn nơi tay thầy,
Nguyện thầy còn ban cho con nhiều gia trì nữa.

Vì thế, Milarepa [đã gửi làn sóng lớn ân huệ đại bi gia trì cho Rechungpa] và nói với Rechungpa một cách giả vờ, “Ôi, Rechungpa, con có nhiều hiểu biết và kinh nghiệm hơn những gì con vừa nói với ta. Con không nên dấu ta bất cứ điều gì. Hãy thành thật và ngay thẳng.” Khi Milarepa nói như vậy, Rechungpa đột nhiên giác ngộ. Rechungpa lập tức hát “Bảy Khám Phá”:

Nhờ ân điển của Sư Phụ, Jetsun Thánh Thiện,
Bây giờ con đã chứng ngộ Chân Lý Trong Bảy Khám Phá.
Trong hóa thân con đã thấy Không;

Bây giờ, con không nghĩ rằng cái gì hiện hữu.
Trong Tánh Không con đã thấy Pháp Thân;

Bây giờ, con không nghĩ đến hành động.
Trong vạn hóa thân con đã thấy Không Hai;

Bây giờ, con không nghĩ đến gom góp hay phân phát.
Trong các nguyên tố Đỏ và Trắng, (4)
Con đã thấy Tự Tánh Bình Đẳng;

Bây giờ, con không nghĩ đến chấp nhận hay chối từ.
Trong Thân Hư Huyễn (5) con đã thấy Cực Lạc;

Bây giờ, trong tâm con, không có khổ đau.
Con đã thấy Siêu Việt trong thế gian;

Bây giờ, mê hoặc không bám vào tâm con được.
Trong Tự Tâm con đã thấy Phật;

Bây giờ, trong tâm con, Sinh Tử không còn hiện hữu.

Rồi Milarepa nói với Rechungpa, “Kinh nghiệm và tri kiến của con rất gần với Chân Giác Ngộ, nhưng nó vẫn chưa là một. Kinh Nghiệm Chân Thật và hiểu đúng là phải như thế này.” Và Milarepa hát “Tám Cảnh Giới [Tối Thượng]”:

Ai thấy thế gian và Tánh Không giống nhau,
Là đã đến cảnh giới Chân Tri Kiến.

Ai cảm thấy không có sự khác biệt giữa mộng và tỉnh,
Là đã đến cảnh giới Chân Tu Tập.

Ai cảm thấy không có sự khác biệt giữa An Lạc và Tánh Không,
Là đã đến cảnh giới Chân Hành Động.

Ai cảm thấy không có sự khác biệt giữa “bây giờ” và “lúc ấy,”
Là đã đến cảnh giới Chân Như.

Ai thấy Tâm và Tánh Không giống nhau,
Là đã đến cảnh giới Pháp Thân.

Ai cảm thấy không có sự khác nhau giữa đau đớn
và khoái lạc,
Là đã đến cảnh giới Chân Giáo Lý.

Ai thấy ước mong của Con Người và Trí Tuệ của Phật giống nhau,
Là đã đến cảnh giới Giác Ngộ tối thượng.

Ai thấy Tự Tâm và Phật giống nhau,
Là đã đến cảnh giới Chân Thành Tựu.

Từ đó, nhờ từ ái và sự gia trì của Đạo Sư, Rechungpa dần dần tiến bộ trong tri kiến và Chứng Ngộ. Rồi Rechungpa sáng tác “Bài Hát về Sáu Cảnh Giới Trung Gian,” (6) trong đó ông trình kiến giải và cái hiểu tối hậu của mình với Milarepa:

Con cúi đầu đảnh lễ trước chư Đạo Sư Thánh Thiện.
Ở Cảnh Giới Trung Gian nơi Tánh Không vĩ đại hiển hiện

Không có cái thấy thường hằng hay đoạn diệt;
Con không dự phần những ý nghĩ bè phái con người.

Bên kia tất cả mọi tri giác bây giờ là Vô Hữu;
Về Thấy, đây là niềm tin quyết của con.

Trong Cảnh Giới Trung Gian của Tánh Không và An Lạc,
Không có vật gì tâm có thể thiền định,

Và như vậy con không cần tu tập tập trung.
Con yên nghỉ tâm con trong trạng thái tự nhiên,
không phân tán.

Đây là kiến giải của con về Tu Tập.
Con không còn cảm thấy xấu hổ trước các bạn bè đã giác ngộ.

Trong Cảnh Giới Trung Gian với tham dục và không tham dục
Con thấy trong luân hồi không có an lạc;

Và như vậy, không còn đạo đức giả, con không gặp bạn bè xấu.
Bất cứ vật gì con thấy trước con, con xem đó là bạn tốt.
Đây là niềm tin quyết của con về Hành Động,

Con không còn cảm thấy xấu hổ trước cuộc hội họp của các đại hành giả yoga.
Giữa ác và thiện con không còn phân biệt nữa; Tịnh và bất tịnh bây giờ đối với con giống nhau.
Như vậy, con sẽ không bao giờ không trung thực hay giả vờ.

Đây là kiến giải của con về Đức Hạnh,
Con không còn cảm thấy xấu hổ trước Thánh Chúng.

Trong cảnh giới [mới tìm được] của Sinh Tử và Niết Bàn
Đối với con, chúng sinh và Phật giống nhau;
Và vì thế con không hy vọng hay ước mong thành Phật.

Giây phút này, tất cả đau khổ của con biến thành khoái lạc.
Đây là kiến giải của con về Giác Ngộ,
Con không còn cảm thấy xấu hổ trước những người giác ngộ.

Khi đã giải thoát mình khỏi từ ngữ và ý nghĩa
Con không còn nói ngôn ngữ của tất cả những nhà học giả.
Con không còn nghi ngờ nào trong tâm.
Vũ trụ và tất cả những hiện tướng của nó
Xuất hiện bây giờ chỉ là Pháp Thân.
Đây là niềm tin quyết con đã ngộ được.
Con không còn cảm thấy xấu hổ trước một cuộc hội họp của những đại học giả.

Milarepa rất hân hoan, và nói, “Rechungpa, đây quả thực là chân Kinh Nghiệm và tri thức. Con thực đáng được gọi là một đệ tử tài năng. Bây giờ có ba cách người ta có thể làm hài lòng Đạo Sư:

Thứ nhất, đệ tử nên dùng niềm tin và trí thông minh của mình làm hài lòng Đạo Sư; rồi, qua học tập không nhầm lẫn và quán tưởng, y nên đi vào cửa Đại Thừa và Kim Cang Thừa, và tu tập cần mẫn với đại quyết tâm; rồi cuối cùng, y có thể làm hài lòng Đạo Sư với những kinh nghiệm Giác Ngộ chân thực tạo được từng bước qua sùng mộ.

Ta không thích người đệ tử nói nhiều; tu tập thực tiễn quan trọng hơn nhiều. Cho đến khi đạt được Chứng Ngộ Chân Lý viên mãn, y nên ngậm miệng và tu tập thiền định. Đạo Sư của ta, Marpa, đã nói với ta: ‘Biết nhiều Kinh [Sutras] và Mật Điển [Tantras] hay không, không phải là vấn đề lớn. Không nên chỉ theo từ ngữ và sách vở, mà còn nên ngậm miệng, và theo không nhầm lẫn những lời chỉ dạy bằng miệng của Đạo Sư, và thiền định.’

Do đó, con cũng nên theo lời khuyên này, đừng quên nó, và đưa nó vào thực hành. Nếu con có thể bỏ tất cả những sự việc Sinh Tử lại phía sau mình, thì những công đức và thành tựu to lớn sẽ là của con.”

Rechungpa đáp: “Thưa Jetsun, xin thầy từ bi nói cho con những gì sư ông Marpa đã nói.” Lúc ấy Milarepa hát: “Ba Mươi Lời Khuyên Nhủ của Đạo Sư”:

Con thân yêu, đây là những lời Sư ông nói với ta:

“Trong tất cả nơi qui y, qui y Phật là tốt nhất;
Trong tất cả bạn bè, niềm tin là quan trọng nhất;
Trong tất cả điều ác, Nhamdog là xấu nhất;
Trong tất cả quỉ ma, là kiêu hãnh;
Trong tất cả tật xấu, là phỉ báng.”

Sư ông nói:

Ai không tẩy sạch tội mình bằng Bốn Lực (7)
Sẽ lang thang trong chốn luân hồi.

Ai không cần mẫn tích lũy công đức,
Sẽ không bao giờ được cực lạc của Giải Thoát.

Ai không giữ mình tránh phạm vào Mười Điều Ác
Sẽ chịu đau khổ dọc theo Đường Đạo.

Ai không thiền định về Tánh Không và Bi Tâm,
Sẽ không bao giờ đạt đến cảnh giới Phật.”

Sư ông nói:

“Nếu con muốn thành Phật trong đời này,
Hãy quán tâm mình không sai lệch
Và tu tập Sáu Yoga Tinh Yếu và lời dạy tối hậu của tất cả Mật Điển.
Cũng tu tập Con Đường Thiện Xảo của Mật Điển,
Tinh Yếu và lời dạy cuối cùng của những Chỉ Dạy Thiết Yếu.

Nếu con tìm danh vọng, của cải và sự thừa nhận,
Là con tự ném mình vào miệng của quỉ ma.

Nếu con chửi rủa người khác, và ca ngợi chính mình,
Con sẽ rơi xuống vực thẳm.

Nếu con không thuần hóa tâm như voi của con,
Các giáo lý và Chỉ Dạy Thiết Yếu sẽ thành vô ích.

Công đức lớn nhất là phát khởi Tâm vì Bồ-đề;
Để hiểu Bất Sinh là cái Thấy cao nhất.

Thiền định sâu xa là giáo lý của Con Đường Thiện Xảo.
Cũng nên tu tập về Kênh [Nadi] và hơi thở.”

Sư ông nói:

“Hãy thấy và nhận ra Bộ Mặt Bản Lai!
Hãy đặt mình vào bàn tay của những bậc Thánh Thiện!
Đừng tiêu phí đời con làm những việc không xứng đáng.”

Sư ông nói:
“Hãy thấy và nhìn tâm bất sinh của con.
Đừng tìm những khoái lạc trong vòng Sinh Tử,
Đừng nghĩ tất cả đau khổ là bệnh hoạn.”

Sư ông cũng nói:
“Khi con chứng ngộ tâm mình, con trở thành Phật.
Không cần phải nói và làm nhiều!
Không có giáo lý nào khác sâu xa hơn giáo lý này.
Thế thì, hãy theo và tu tập tất cả những lời chỉ dạy này!”

Sau khi nghe bài hát này, Rechungpa tiến bộ rất nhiều trong Chứng Ngộ và Tri kiến.
… … …

52. CUỘC HÀNH TRÌNH CỦA RECHUNGPA ĐẾN WEU

Kính Lễ Chư Đạo Sư
Do lời mời của những người bảo trợ ở Nya Non, những người đã cung cấp thực phẩm và phục vụ hoàn hảo, Jetsun Milarepa đã ở Hang Cái Bụng, trong khi Rechungpa ở trong một cái hang khác bên trên Hang Cái Bụng. Một lần các Đạo Sư, Phật Hộ Trì, và Đa-ki-ni tất cả đều hiện ra trong nhiều giấc mộng của Rechungpa, thuyết phục Rechungpa yêu cầu Jetsun kể lại câu chuyện cuộc đời mình. Sau khi Milarepa đã làm như
vậy, Rechungpa mong muốn đi miền Trung Tây Tạng [Weu].

Lúc đó một vài người bảo trợ nói, “So sánh cha [Milarepa] với con [Rechungpa]; thì dường như con hơn cha, bởi vì con đã tới tận Ấn Độ.” Rồi những người trẻ tuổi hơn, tất cả đến với Rechungpa, trong khi những người lớn tuổi hơn đến với Milarepa. Một hôm có nhiều người bảo trợ đến. Họ mang đến cho Rechungpa những thức ăn ngon và hậu hĩnh, nhưng chỉ cho Milarepa những món đạm bạc sơ sài. [Không biết chuyện này], Rechungpa nghĩ, “Họ đã mang đến cho mình thức ăn ngon, họ hẳn phải cúng dường cho Jetsun những vật ngon hơn nữa.” Ông ta đến nói với Milarepa,

“Thưa Jetsun, hôm nay chúng ta đã không thọ nhận những vật cúng dường tốt hay sao? Với tất cả những thực phẩm chúng ta có đây có thể tổ chức một tiệc gia trì với tất cả các Repa. Chúng ta sẽ làm như vậy chứ?”

“Hay lắm,” Milarepa đáp, “con sẽ thấy phần của ta ở dưới phiến đá đó. Hãy lấy dùng đi.” Nhưng Rechungpa chỉ tìm thấy một phần thịt thối, một chai bia chua, và một lượng nhỏ bột gạo lúa mạch. Rechungpa nghĩ, “Những người bảo trợ đó làm như vậy có thích hợp không? So với Đạo Sư như Phật của ta, ta không là gì cả. Ta không bằng một sợi tóc trên đầu ông ấy, dù là toàn thân ta. Nhưng bây giờ những người bảo trợ vô minh này đang làm chuyện ngu ngốc. Từ trước đến giờ ta đã sống với Đạo Sư của ta và thọ nhận tất cả những chỉ dạy từ ông ấy. Ý định của ta là sống với ông, để ta có thể phục vụ làm ông vui lòng. Nhưng bây giờ chuyện như thế này, nếu ta ở lại với ông lâu quá, ta sẽ trở thành chướng ngại trên đường của ông. Như vậy, thay vì là một người trợ giúp ta sẽ trở thành một người cạnh tranh. Ta nên hỏi xin phép ông cho ta từ giã.”

Sáng hôm sau, rất sớm, Rechungpa đã đến gặp Jetsun. Ông ta chú ý thấy rằng Milarepa đang ngủ với đầu giấu [ở dưới hai cánh tay, giống như một con chim], Megom Repa cũng đang ngủ trên giường của anh ta. Rechungpa nghĩ, “Về mặt tự thành đạt, Đạo Sư của ta đã hoàn toàn chứng ngộ Pháp Thân. Và về lòng vị tha, đôi khi ông không tu tập giống như một con chim sao?” Biết Rechungpa đang nghĩ gì, Jetsun hát một bài hát gọi là “Bốn Hoạt Động (Bốn Oai Nghi)”:

Hãy chú ý lắng nghe, con ta Rechungpa!
Cha già của con, Mila, đôi khi ngủ,
Nhưng khi đang ngủ ông ta cũng tu tập,
Vì ông ta biết làm sao soi sáng sự Mù Lòa;

Cha già của con, Mila, đôi khi ăn,
Nhưng trong khi ăn ông ta cũng tu tập,
Vì ông ta biết làm sao đồng nhất
Đồ ăn và thức uống của mình với Tiệc Thánh
Nhưng chẳng phải mọi người đều biết lời chỉ dạy này.
Ta sẽ an lạc nếu tất cả có thể chia xẻ giáo lý này.

Thỉnh thoảng cha già của con, Mila, bước đi,
Nhưng trong khi đi ông ta cũng tu tập,
Vì ông ta biết rằng đi
Là nhiễu Phật;
Nhưng chẳng phải mọi người đều biết lời chỉ dạy này.
Ta sẽ an lạc nếu tất cả có thể chia xẻ giáo lý này.

Rechungpa, con cũng nên tu tập theo cách này.
Dậy đi, Megom, đã đến lúc làm một ít canh!

Khi hỏi Jetsun xin phép từ giã, Rechungpa đưa ra nhiều lý do để đi Weu. Cuối lúc thỉnh cầu, ông ta hát:

Viếng những nơi khác nhau
Và đến những đất khác nhau,
Đi vòng quanh thánh địa Lhasa,
Để thấy những bộ mặt thần Jo Shag,
Viếng thăm Chùa Thánh Samye,
Đánh vòng quanh Yuru Kradrag,
Viếng thăm tòa ngự của Marngo,
“Ngắm cảnh” ở Nyal và Loro,
Và xin bố thí,
Con phải đi Weu.

Milarepa đáp, “Con ơi, mặc dù con sẽ có đệ tử ở Weu, còn chưa đến lúc cho con đi đến đó. Xin chớ đi trái với giáo lệnh của Đạo Sư con, mà hãy lắng nghe bài hát này”:

Sinh ra cho Con Đường Mật Ngữ Tối Thượng và Thiện Xảo,
Ngài là Jetsun Phật đội lốt người,
Sở hữu Bốn Thân thần diệu,
Hiện thân của Bốn Cực Lạc.
Với Ngài, Marpa vĩ đại,
Con tỏ lòng tôn kính chân thành nhất.

Sáng sớm hôm nay
Mồng tám cát tường,
Mặt trời bình minh, giống như trái cầu lửa thủy tinh,
Tỏa hào quang ấm áp sáng ngời.
Ta, Hành giả Yoga, cảm thấy rất khỏe và an lạc.

Con Rechungpa, như người ta đã nói,
Con là người cầm ngọn giáo
Của một trăm chiến sĩ.
Xin chớ nói như vậy,
Mà hãy kiểm soát tâm con.

Hãy cố gắng lau sạch nó như tấm gương sáng,
Và hãy để tai nghe ông lão này.
Khi con sống ở nơi ẩn tu yên tĩnh,
Tại sao còn nghĩ đến ở lại nơi những miền đất khác?

Vì con thiền định về Đạo Sư Phật của con,
Tại sao con cần đi vòng quanh Lhasa?
Trong khi con nhìn tâm con chơi đùa
Tại sao con cần thấy Chùa Samye?
Nếu con đã diệt hết nghi ngờ bên trong,
Tại sao con cần viếng Marngo?
Vì con tu tập giáo lý Dòng Truyền Rỉ Tai,
Tại sao con cần “thấy cảnh” ở Laro và Nyal?
Nếu con quán thấu Tự Tâm con,
Tại sao con cần đi nhiễu quanh Kradrag?

Nhưng Rechungpa vẫn tiếp tục nhấn mạnh yêu cầu của mình. Vì thế Jetsun hát:

Tốt cho ngươi, sư tử trắng trên núi,
Ở lại trên cao, và đừng bao giờ đi sâu vào thung lũng,
Kẻo lông bờm đẹp của ngươi bị vấy nhơ!
Để giữ nó có nền nếp tốt,
Ngươi nên ở lại trên núi tuyết cao.
Rechungpa, hãy nghe những lời ta nói hôm nay!

Tốt cho ngươi, con chim ưng lớn
Đậu trên những tảng đá cao,
Và chớ bao giờ rơi vào vực thẳm,
Kẻo hư đôi cánh hùng dũng của ngươi!
Để giữ chúng theo nền nếp tốt,
Ngươi nên ở lại trên những đồi cao.
Rechungpa, hãy nghe những lời Đạo Sư con nói!

Tốt cho ngươi, hổ của rừng già,
Ở trong rừng thẳm;
Nếu ngươi lang thang trên đồng bằng
Ngươi sẽ mất phẩm cách của ngươi.
Để giữ được vẻ rực rỡ hoàn hảo của ngươi,
Trong rừng sâu ngươi nên ở lại.
Rechungpa, hãy nghe những lời Đạo Sư con nói!

Tốt cho ngươi, con cá mắt vàng
Bơi giữa biển;
Nếu ngươi bơi quá gần bờ,
Ngươi sẽ bị mắc lưới.
Ngươi nên ở lại nơi nước sâu.
Rechungpa, hãy nghe những lời Đạo Sư con nói!

Tốt cho con, Rechungdordra của Gung Tang
Ở lại những nơi ẩn tu;
Nếu con lang thang ở những nơi khác,
Kinh Nghiệm và Chứng Ngộ của con sẽ phai mờ.
Để bảo vệ và tu dưỡng sùng mộ
Con nên ở lại trên núi.
Rechungpa, hãy nghe những lời Đạo Sư con nói!

“Thưa Đạo Sư, con đã ở với thầy quá lâu, con sẽ trở thành chướng ngại hơn là trợ giúp,” Rechungpa phản đối. “Cũng vì để tiến thêm nữa trong Kinh Nghiệm và Chứng Ngộ của con mà con muốn đến các nước khác!” Và ông ta hát:

Hãy nghe con, Jetsun Cha của con,
Nếu con, sư tử trắng trên núi tuyết
Không đứng lên và hành động,
Làm sao con có thể vinh quang lông bờm rực rỡ của con?
Rechungpa không muốn ở lại, mà muốn viếng Weu.

Con xin phép cha cho con đi hôm nay.
Nếu con, chim ưng vĩ đại, vua của loài chim,
Không bay cao vào bầu trời,
Làm sao con có thể làm lớn đôi cánh hùng mạnh của con?
Rechungpa không muốn ở lại, mà muốn viếng Weu.

Con xin Đạo Sư của con cho phép con đi hôm nay!
Nếu con, con hổ vĩ đại, chúa tể rừng già,
Không lang thang trong rừng sâu,
Làm sao con có thể làm tốt hơn nụ cười cao quí của con?
Rechungpa không muốn ở lại, mà muốn viếng Weu.

Con xin phép thầy cho con đi hôm nay!
Nếu con, cá trong đại dương sâu thẳm,
Không bơi đến bờ mép đại dương,
Con không bao giờ có thể làm cho đôi mắt vàng
của con sắc bén.
Rechungpa không muốn ở lại, mà muốn viếng Weu.

Con xin Đạo Sư của con cho phép con đi hôm nay!
Nếu con, Rechungdordra của Gung Tang,
Không du hành đến những nước khác,
Con không bao giờ có thể cải thiện được Kinh Nghiệm
và Chứng Ngộ của con.
Rechungpa không muốn ở lại, mà muốn viếng Weu.

Con xin phép thầy cho con đi hôm nay!

Lúc ấy Jetsun nói, “Rechungpa! Trước khi con đạt đến Chứng Ngộ Tối Hậu, tốt hơn hết là con ở lại với ta và đừng đi. Bây giờ hãy lắng nghe bài hát này”:

Hãy lắng nghe, Rechung Dorjedrapa,
Học giả Phật Giáo có học thức tốt.
Hãy lắng nghe và suy nghĩ những gì ta nói.
Trước khi niềm tin và ước mong vì Pháp phát sinh,
Đừng xin của bố thí chỉ để hưởng thụ.

Trước khi con chứng ngộ Chân Lý uyên nguyên,
Đừng khoa trương triết lý cao cả của con.
Trước khi con làm chủ trọn vẹn Tỉnh Giác bên trong,
Chớ dấn mình vào những hành động mù lòa và ngu ngốc.

Trước khi con có thể sống bằng những Chỉ Dạy,
Chớ dấn thân vào chuyện thần bí hiểm nguy.
Trước khi con có thể giải thích Giáo Lý thâm sâu,
Chớ để thiên kiến hướng dẫn lầm lạc.

Trước khi con có thể gia tăng công đức,
Chớ luận bàn về tài sản của người khác.
Trước khi con có thể diệt hết những thèm khát bên trong,
Chớ đối xử của từ thiện như là quyền của mình.

Trước khi con có thể ngừng dự phóng những ý nghĩ do thói quen,
Chớ phỏng đoán khi con dự tính.
Trước khi con đạt được Giác Ngộ Tối thượng,
Chớ tự cho rằng con là một Lạt-ma đáng kính.

Trước khi con có thể làm chủ tất cả đức hạnh và tu tập,
Chớ quan tâm đến chuyện từ giã Đạo Sư.
Con Rechungpa, tốt hơn là con không đi, mà hãy ở lại!

[Bất chấp sự cố gắng khuyên can của Jetsun], Rechungpa vẫn có khuynh hướng ra đi. Lúc ấy Milarepa nói, “Dường như con sẽ không chấp nhận lời khuyên của ta, mà quyết định từ giã. Vậy bây giờ ta ban cho theo yêu cầu của con và để con đi. Con có thể chuẩn bị ngay lập tức.”

Rechungpa quá vui thích đến độ hầu như ông ta khóc. Rồi ông ta ở lại với Jetsun thêm vài ngày để học thêm những Chỉ Dạy Thiết Yếu và sao chép một vài quyển kinh. Lúc ra đi, Rechungpa mặc y phục rất giản dị, chỉ một tấm áo vải. Ông ta đeo Ahru [dược phẩm?] của Bhamen và cây chĩa ba lên lưng, đeo Kinh sách của Truyền Thừa Rỉ Tai dưới cánh tay, và đến gặp Jetsun để được ban sự gia trì từ biệt.

Milarepa nghĩ, “Rechungpa đã sống với ta một thời gian lâu như thế! Sau cuộc chia tay này chúng ta có thể không bao giờ gặp nhau nữa.” [Với ý nghĩ này trong tâm] ông đã theo tiễn Rechungpa một quãng đường. Khi họ đến đỉnh một ngọn đồi, ông hỏi, “Trên đường đi con sẽ bước tới như thế nào?”

Rechungpa hát trả lời:

Dùng cái Thấy Pháp làm đối chiếu,
Con bước tới trong Hóa Hiện–Tánh Không.
Không nghĩ về Đoạn Diệt hay Thường Hằng, con bước tới;
Theo Con Đường bất động, con bước thẳng.

Dù kiến giải của con có thể nghèo nàn, con không hối tiếc.
Dùng Tu Tập Pháp làm đối chiếu,
Con bước tới trong Cực Lạc-Quang Minh.
Không hôn trầm cũng chẳng trạo cử, con bước tới;

Theo Con Đường Ánh Sáng, con bước thẳng.
Dù Tu tập của con có thể nghèo nàn, con không hối tiếc.
Dùng Hành Động Pháp làm đối chiếu
Con bước tới trong Giới Luật,
Không thuyết thoại ngu xuẩn, con bước tới;

Theo Con Đường Không Chấp Trước, con bước thẳng.
Dù hành động của con có thể nghèo nàn,
con không hối tiếc.
Dùng Pháp Samaya [Mật nguyện] làm đối chiếu,
Con bước tới trong Thanh Tịnh.

Không đạo đức giả và thủ đoạn lừa người, con bước tới;
Trên Con Đường tiến thẳng, con thẳng tiến.
Dù giới luật của con có thể nghèo nàn, con không hối tiếc.
Dùng sự Thành Tựu của Pháp làm đối chiếu,
Con bước tới trong Tự tại.

Không sợ hãi và hy vọng, con bước tới;
Trên Con Đường Bốn Thân, con tiến thẳng.
Dù sự thành tựu của con có thể nhỏ bé, con không hối tiếc.
Dùng Jetsun Marpa làm đối chiếu,
Con bước tới trong Dòng Truyền Rỉ Tai.
Không thuyết thoại và ngôn từ, con bước tới;

Theo Con Đường Chỉ Dạy Thiết Yếu, con bước thẳng.
Dù lương thực tinh thần của con có thể sơ sài,
con không hối tiếc.
Dùng Đạo Sư Milarepa của con làm đối chiếu,
Con bước tới trong Cương Nghị.

Không lười biếng và lừ đừ, con bước tới;
Trên Con Đường Tinh Tấn, con bước thẳng.
Dù sự kiên trì của con có thể nhỏ bé, con không hối tiếc.
Dùng chính con, Rechungpa, làm đối chiếu,
Con bước tới trên của những Bậc Tài Năng.

Không lệch lạc và những ý nghĩ sai lầm, con bước tới;
Trên Con Đường Kính Ngưỡng, con bước thẳng.
Dù lời nguyện của con có thể yếu ớt, con không hối tiếc.

“Con hiểu tốt lắm,” Milarepa đáp, “Nhưng con nên biết rằng một đứa trẻ phát triển tốt hơn khi ở với mẹ nó, một cái trứng trưởng thành nhanh hơn ở chỗ ấm, một hành giả yoga sẽ không bao giờ đi lạc nếu y ở với Đạo Sư. Bây giờ con sẽ không nghe lời ta khuyên nhưng khăng khăng ra đi. Với lòng thương mến của ta, ta sẽ không bao giờ quên con đâu. Con cũng nên thường xuyên khẩn nguyện với ta.”

Khi Rechungpa nghe những lời này, ông ta rơi nhiều nước mắt. Rồi ông ta nói, “Con sẽ không bao giờ, bất cứ lúc nào, mất niềm tin và tin quyết rằng Jetsun của con chính là Phật, cho đến bây giờ, con không có Đạo Sư nào khác, từ đây về sau, trước khi con thành Phật hoàn hảo, con sẽ không nhìn đến một Đạo Sư nào khác. Trong Cõi Trung Gian (Bardo) sau đời này, cũng xin thầy hộ vệ và che chở con.” Vì thế ông ta hát:

Nguyện Đạo Sư Phật của con, bậc mãi mãi từ bi,
Nguyện hộ vệ cho con của người, Rechungpa!

Khi con leo lên ngọn núi Thấy,
Con thấy những cạm bẫy Thường Hằng và Đoạn Diệt,
Bọn côn đồ cuồng tín mai phục,
Và “những con đường song sinh” dốc đứng và hiểm nghèo.

Nguyện Sư Phụ của con, Hóa Thân của Phật,
Nguyện hộ vệ và che chở con
Cho đến khi con đến Con Đường Hoàn Thiện.

Khi con leo lên ngọn núi Tu Tập, con thấy
Những cái bẫy hôn trầm và trạo cử,
Lối đi cưỡng chế (3) hiểm nghèo,
Và sự nguy hiểm của những ý nghĩ lang thang, lạc hướng.
Nguyện Sư Phụ của con, Hóa Thân của Phật, hộ vệ và che chở con
Cho đến khi con đến Bình Nguyên Vô Hữu.

Khi con leo lên ngọn núi Hành Động,
Con thấy người đồng hành cũ của con, dục vọng,
Con đường phóng đãng hiểm nghèo,
Và tên cướp dũng mãnh, chuyện tầm phào.
Nguyện Sư Phụ của con, Hóa Thân của Phật, hộ vệ và che chở con
Cho đến khi con đến nẻo Tự do và Tự phát!

Khi con xây Lâu Đài Samaya,
Con thấy kiến thức của con không đủ,
Người trợ giúp của con bất tài,
Những nguy hiểm của bất hòa thật lớn.
Nguyện Sư Phụ của con, Hóa Thân của Phật, hộ vệ và che chở con
Cho đến khi con đến
Căn bản thanh tịnh của Không Hiện Hữu

Khi con suy tư về Thành Tựu,
Con thấy đường dài Sinh Tử,
Nẻo hiểm nghèo của Niết Bàn,
Và bọn côn đồ hy vọng và sợ hãi dã man.
Nguyện Sư Phụ của con, Hóa Thân của Phật, hộ vệ và che chở con
Cho đến khi con đến quê hương Bốn Thân.

To lớn là ước mơ du hành của Rechungpa,
To lớn là ham muốn khoái lạc và tiện nghi của y.
Người ở Tây Tạng không mộ đạo;
Tên ăn cắp, đạo đức giả
Bây giờ đã sẵn sàng hành động.

Nguyện Sư Phụ của con, Hóa Thân của Phật,
Nguyện hộ vệ và che chở con cho đến khi
Con trở về quê nhà từ cuộc hành trình.

“Cho chuyến đi tốt đẹp và thành công của con,” Milarepa nói, “ta sẽ hát giã biệt con”:

Con có biết thế nào Truyền Thừa của ta?
Nó tốt, mà không xấu;
Nó là Truyền Thừa của Dorje-Chang.
Nguyện nó mang lại may mắn và thành công!
Nguyện con ta Rechungpa được sự gia trì may mắn.

Con có biết ai là Phật Thủ Hộ của ta?
Bà tốt, mà không xấu;
Bà là Dorje Paumo Thánh Thiện.
Nguyện bà đem đến may mắn và thành công!
Nguyện con ta Rechungpa được sự gia trì may mắn.

Con có biết ai là những Hộ vệ của ta?
Họ tốt, mà không xấu. Họ là
Anh chị em Ma Goun.
Nguyện họ đem lại may mắn và thành công!
Nguyện con ta Rechungpa được sự gia trì may mắn.

Nguyện Thấy, Tu, và Hành
Tất cả năng lực gia trì cho con, con ta Rechungpa!

Nguyện Nguyên Lý, Con Đường, và Thành Tựu
Tất cả năng lực gia trì cho con, con ta Rechungpa!

Nguyện Tsa, Lun, và Tig Le (4)
Tất cả năng lực gia trì cho con, con ta Rechungpa!

Nguyện Cực Lạc, Quang Minh, và Vô Niệm
Tất cả năng lực gia trì cho con, con ta Rechungpa!

Chân chánh nhất là Phật, chân chánh nhất là Pháp và Tăng-già.
Nguyện Tam Bảo này gia trì cho con
Mãi mãi, con ta Rechungpa!

Con biết ta là ai chăng?
Ta gọi là Milarepa.
Nguyện cho tất cả sự gia trì của Mila rơi xuống trên con ông ta,
Nguyện cho Rechungpa sớm vượt cha của nó.

Jetsun tiếp tục, “Ở Trung Tây Tạng [Weu], một con chó cái sẽ ‘bắt lấy’ hai bàn chân con. Lúc đó chớ quên Đạo Sư và sự thiền định của con.”
Rechungpa đi nhiễu và quì lạy nhiều lần trước Jetsun, và rồi bắt đầu cuộc hành trình. Trong lúc đó Milarepa nghĩ, “Có thể Rechungpa sẽ quay lại nhìn ta. Nếu ta không ở lại đây, nó sẽ rất thất vọng khi nó thấy ta đã đi mất. Tốt hơn ta nên ở lại đây một lúc.” Vì vậy ông ngồi xuống, nhưng Rechungpa không bao giờ quay đầu lại. Milarepa lấy làm lạ, “Tại sao nó không nhìn lại? Nó có ý nghĩ nào sai lầm về Đạo Sư và các huynh đệ của nó không? Dù giá nào, nó là một người có thể giữ gìn Pháp và bí mật của Truyền Thừa bất cứ chỗ nào nó đi.” Rồi, đề khí, Milarepa [bay đến trước] và vượt qua Rechungpa, tự biến mình thành bảy Repa giống y nhau đứng trước một tảng đá khổng lồ có hình giống như con sư tử chồm lên. Để trắc nghiệm chủ ý của Rechungpa, tất cả bảy Repa cùng hát:

Hãy lắng nghe, Lữ Khách Repa!
Anh là ai và ai là Đạo Sư của anh?
Ai là tổ tiên của anh,
Những Chỉ Dạy anh biết là gì?
Anh thuộc Truyền Thừa nào,
Anh tu tập thiền định gì?
Chùa của anh ở đâu, đây là núi gì?
Anh có thể nói tên tảng đá này không?
Anh đang đi về đâu?
Anh theo lệnh ai mà hành cước?
Và anh đi bằng cách nào?

Rechungpa nghĩ, “Không một Repa nào khác nói những điều như thế này với mình; họ ắt là những thân biến hóa của Jetsun.” Rồi anh ta quì lạy trước các Repa và hát:

Hãy nghe con, hỡi đại Jetsun Cha của con!

Cha hỏi con là ai.
Con là Rechungpa xứ Gung Tang;
Đạo Sư của con là Milarepa,
Tổ tiên của con là Marpa và Ngopa, (5)
Cố tổ của con, Tilopa và Naropa,
Những Chỉ Dạy của con là của Dòng Truyền Rỉ Tai
của các Đa-ki-ni,
Truyền Thừa của con là do Dorje-Chang sáng lập,
Chỗ ẩn tu của con ở trên Núi Tuyết Lashi.
Ngọn đồi này là Biling Zurka, tảng đá này
Tên là Sư Tử Lớn Nhảy Chồm,
Nơi con đi là Weu,
Jetsun Đạo Sư của con đã cho con đi.
Đây là câu chuyện cuộc hành trình của con.
Con khẩn nguyện thầy, Jetsun, cho con lời chỉ dạy.

Lúc ấy Milarepa thu các hóa thân lại thành thân thật và nói, “Ta làm vậy để xem tại sao con không quay lại nhìn ta sau khi con từ giã. Bây giờ ta biết rằng con không vi phạm các giới luật Samaya. Vì con giữ đúng giới luật, chúng ta sẽ không bao giờ xa cách nhau. Bây giờ con có thể đi Weu.”

Quá vui mừng vì những lời này, Rechungpa cúi đầu đảnh lễ dưới chân Jetsun và nói nhiều lời chúc tốt. Rồi ông ta khởi hành đi Weu, và Jetsun trở về Hang Cái Bụng. Ngày hôm đó, một vài người bảo trợ đem thức ăn và những vật cúng dường đến. Nhưng ngay khi họ biết rằng Rechungpa đã đi, họ dấu tất cả những vật họ mang đến cho ông ta trong một cái thau đồng để trong chỗ lõm vào của một cái hang. Rồi
họ đến chỗ Milarepa ở và thấy ông đã thức dậy. Họ hỏi, Jetsun Tôn kính, thường thường ngài không dậy sớm. Hôm nay có gì khiến ngài dậy sớm thế?”

Milarepa đáp, “Rechungpa đã đi Weusáng nay, tôi đã xuống đồng bằng để tiễn anh ta. Khi trở về đây, tôi cảm thấy hơi buồn, và tôi đã ngồi đây mãi từ lúc đó.”

“Jetsun Tôn kính, ngài có cố gắng ngăn cản không cho thầy ấy đi Weu không?” “Có, tôi đã cố gắng.” Milarepa hát:

Rechungpa, đứa con yêu mến của ta, đã bỏ đi Weu. Nó không bao giờ theo lời khuyên của người khác mà làm theo ý nó muốn.
Nó nói rằng nó sẽ viếng chùa của Marpa và Ngopa, ngắm Loro, Nyal, và Nhà Nguyện Samye, đi vòng Lhasa thánh địa.
Ta đã khuyên nó như vầy: Khi con đặt tất cả tin cậy nơi Đạo Sư của con, thì cần gì Jowo Shagja? Khi con thiền định trong nơi ẩn tu cô tịch, tại sao đi xem chùa của Marpa và Ngopa? Khi con đã học Chỉ Dạy của Dòng Truyền Rỉ Tai, tại sao còn viếng Loro và Nyal? Khi con có thể tự vui bằng cách nhìn trò chơi của Tâm, Pháp Thân của mình, cần gì con phải xem Nhà Nguyện Samye? Khi con đã diệt tất cả những ý niệm sai, cần gì con phải đi vòng Lhasa?

Rechungpa kẻ yêu mến của chúng ta, đã đi Weu. Nếu lúc đó các người, những người bảo trợ tốt có ở đây, thì có thể vây quanh để ngăn chặn nó.

“Khi Đạo Sư đã già,” những người bảo trợ nói, “bổn phận hàng đầu của đệ tử là hầu hạ thầy. Tôn giả đã hết sức khuyên can nhưng thầy ấy không nghe. Thầy ấy quả thật đáng xấu hổ, vì không chút quan tâm người khác.” Milarepa đáp một cách giả vờ “Đúng, Rechungpa không xấu hổ, không kỷ luật.” Rồi ông hát:

Một đứa con được nuôi dưỡng, thương yêu, và ấp ủ
Hiếm khi quan tâm đến cha mẹ già.
Trong một trăm người khó
Được một ngoại lệ.
Một đệ tử vô kỷ luật hiếm khi
Giúp Đạo Sư của y khi ông ta già yếu.
Trong một trăm người khó
Được một ngoại lệ.
Con sư tử trắng, nó đã đi Weu, bỏ ta ở lại
Phía sau như một con chó già.
Phải, con trai ta đã bỏ ta đi Weu.
Giống như con cọp trẻ quên
Con chồn, nó đã đi Weu.
Phải, nó đã bỏ cha già của nó mà đi Weu.
Giống như con linh thứu lớn bỏ
Con gà trống, nó đã đi Weu.
Như một con ngựa chiến tuyệt vời Dochin
Bỏ lại những con lừa Jungron
Con trai ta đã bỏ cha già của nó mà đi Weu!
Như một con bò yak hoang có cặp sừng xanh
Bỏ lại con voi trong hoang vắng,
Con trai ta đã bỏ cha già của nó mà đi Weu.
Với thân đẹp hơn thân của một Thiên Thần,
Nó đã đi Weu.
Với giọng nói dịu dàng hơn giọng nói của một thiên thần
Nó đã đi Weu.
Với những lời ngọt ngào hơn tất cả âm nhạc,
Nó đã đi Weu.
Với tâm sáng hơn đồ thêu,
Nó đã đi Weu.
Có mùi thơm hơn mùi nhang,
Nó đã đi Weu.

Lúc ấy những người bảo trợ nói, “Jetsun Tôn Kính, ngài quả thật thương xót thầy ấy nhất. Trong cuộc hành trình dài, khó nhọc như vậy, ngài ắt đã cấp cho thầy ấy một người đồng hành và đã chuẩn bị tất cả mọi cần thiết cho chuyến đi của thầy ấy. Xin nói cho chúng con biết về việc này.” Để trả lời, Milarepa hát:

Nó đã được hộ vệ tốt khi nó đi.
Theo thời gian bạn bè luôn luôn chia cách,
Nhưng bạn của Rechungpa sẽ không bao giờ rời bỏ;
Cô ta là Trí Tuệ tự phát sinh. Con trai ta
Rechungpa đã ra đi với một người bạn tốt.

Ngay cả tuấn mã cũng có khi vấp ngã
Nhưng ngựa của Rechungpa sẽ không bao giờ bước nhầm.
Cưỡi trên tuấn mã Tâm-Khí,
Cưỡi ngựa này, nó đã đi Weu.

Y phục có lúc ấm và có lúc lạnh,
Nhưng những gì Rechungpa mặc thì luôn luôn ấm,
Vì nó là khí nóng rạng ngời Dumo.
Mặc áo tuyệt diệu này, nó đã đi Weu.

Thức ăn có lúc ngon và có lúc tệ,
Nhưng những gì Rechungpa ăn thì lúc nào cũng có vị ngon,
Vì đó là đĩa thức ăn Thiền Định thú vị.
Với thức ăn ngon này, nó đã đi Weu.

Châu ngọc là mục tiêu của kẻ cắp,
Nhưng ngọc của Rechungpa không bao giờ
có thể bị mất cắp,
Vì đó là những Chỉ Dạy như ý của Dòng Truyền Rỉ Tai.
Với những ngọc quí này, nó đã đi Weu.

Khi hát khúc hát này, Milarepa có vẻ hơi buồn. Những người bảo trợ nói, “Vì Rechungpa đã bỏ ngài ra đi mà không tỏ ra chút thương mến nào, ngài, Jetsun, cũng nên quên thầy ấy đi. Vả lại, Shiwa Aui, Sevan Repa, và nhiều đệ tử khác vẫn còn ở đây. Họ có thể chăm sóc tốt cho ngài vậy.” “Phải,” Jetsun đáp, “Có nhiều Repa, nhưng một người như Rechungpa thì khó tìm. Có thể có nhiều người bảo trợ, nhưng khó tìm được một người có niềm tin chân chánh. Xin hãy lắng nghe bài hát của tôi”:

Nyan Chung Repa của Gung Tang,
Ngan Tson Dewa Shun của Jenlun,
Sevan Jashi Bar của Dodra,
Và Drigom Linkawa của Dharmo –
Đây là bốn người con
Ta ấp ủ như trái tim ta.
Trong đó, Rechung, người đồng hành lâu dài của ta, là thân mến nhất. Ta nghĩ đến nó và nhớ nó nhiều, bây giờ nó đã đi.

Khó nhất là tìm được một người có thể không còn bị Nhị Nguyên phân tán. Khó nhất là tìm được một người có thể tự thấm nhập chỉ trong Chứng Ngộ! “Tu” không thể mở rộng Tâm là danh. Dù người ta gọi nó là “Tu,” Nó chỉ là một hình thức của Thiền Định.

Khó nhất là tìm được một người Có thể hòa hợp Thiền Định và “Nội Kiến”. Khó nhất là tìm được một người biết cách hành trì ở điểm trọng yếu của tâm. Khi “Hành” của tâm lúc tối lúc sáng, ấy chỉ là danh. Dù người ta gọi nó là “Hành,” ấy chỉ là một hành vi lúng túng.

Khó nhất là tìm một người có thể chinh phục được dục vọng thế gian. Rất khó là tìm được một người có thể hoàn thành tu tập Pháp. Giữ giới khi ngụy tạo và giả tạo thì chỉ là danh. Dù người ta gọi nó là “Giới Luật,” ấy chỉ là chuyện khôi hài.

Khó nhất là tìm được một người không bao giờ vi phạm lời thề; rất khó là tìm được một chứng nhân lương thiện của tâm y. “Thành Tựu” khi mong muốn mãnh liệt là một ý niệm [mà kẻ ngu ấp ủ]. Dù người ta gọi nó là “Thành Tựu,” ấy chỉ là mê hoặc.

Khó nhất là tìm được một người có thể thăm dò hố thẳm Chân Như; Khó nhất là tìm được một người có thể ở lại trên Con Đường có thật.

Những Chỉ Dạy Thiết Yếu có thể dường như thâm sâu nhất trên trang giấy; cũng chỉ là những chữ viết mà thôi. Khó là tìm được một người
Tinh tấn và kiên trì. Khó nhất là tìm được một người với những lời dạy trực tiếp của một Dòng Truyền.

Những Đạo Sư vướng mình trong cuộc sống thế gian, là danh; Họ chỉ đem lại những vướng lụy. Niềm tin và sự tôn kính của người ta thì nhỏ bé.
Khó nhất là tìm được một người ãi mãi nương tựa vào một Đạo Sư thành tựu.

Công đức của niềm tin và lòng tôn kính khoa trương, là danh, vì chúng thay đổi và có đời sống ngắn ngủi.

Nơi nào thành kiến xấu của Nghiệp mạnh, thì khó tìm được người không sợ và không quan tâm gì cả.

Khó nhất là tìm được một người với Ba Quyết Tâm. Ba Quyết tâm này là: (1) quyết tâm nương tâm trên Pháp, (2) nương Pháp trên nghèo, và (3) nương nghèo trên chết.

Ngôi chùa nhỏ ở ngoại ô của một thị trấn chỉ là danh. Mặc dù người ta gọi nó là “Chùa,” Thực ra nó chỉ là một phần của “thị trấn.”

Luôn luôn có sự khao khát lớn thú vui và phân tán. Khó nhất là tìm được một người ở lại lâu trong chỗ ẩn tu.

Cái đầu của một tăng nhân trẻ bị hạn chế thì cứng đơ như hòn đá. Mặc dù người ta gọi đó là “giữ giới luật,” Y chỉ đang diễn trò đấy thôi.

Khó là tìm được một người có kiên trì. Khó là tìm được một người khác nghiêm chỉnh giữ gìn giới luật nhà tu.

Những người đẹp đẽ của Nya Non là những người bảo trợ nhưng chỉ là danh, vì họ là những kẻ lừa gạt và dụ dỗ.

Nghèo nàn và thấp kém là hiểu biết của đàn bà.

Quả thật khó là tìm được một người bảo trợ phục vụ một người và làm tất cả phẩm vật cúng dường.

Niềm tin của những kẻ làm ác không ở nơi miệng họ, niềm tin của các người những bảo trợ thì ở những chỗ riêng tư.

Ta, Hành giả Yoga, có niềm tin ở trái tim.

Khi một tảng đá trở thành cũ
Bụi than đóng lên mặt nó;

Khi một dòng suối trở thành già
Những nếp nhăn phủ lên lòng nó.

Khi một cây trở nên già
Lá của nó sẽ sớm rụng.

Khi một chỗ ẩn cư trở thành xưa cũ
Nước và cây mã đề biến mất.

Khi một hành giả yoga trở thành già,
Kinh Nghiệm và Chứng Ngộ của y trở nên mờ nhạt.

Khi những người bảo trợ trở nên già
Niềm tin của họ sớm hao mòn.

Một vài người bảo trợ giống như những con công
Giả vờ và vênh váo.

Một vài người bảo trợ giống như những con két
Tán gẫu và bép xép.

Một vài người bảo trợ giống như những con bò –
Họ nghĩ các người là con bê hay con dê.

Những người bảo trợ của ta, bây giờ đã trễ,
Đã đến lúc cho các người đi.

Vả lại, trong cái hang bên dưới,
Túi bột mì trong cái bát
Đang bị chuột nhấm;

Cái bánh bơ đã bị tung lên
Và bây giờ đang lăn trên đất;

Con chồn cái đã lật nhào cả rượu,
Những con quạ đã vương vãi tất cả thịt,

Vậy hãy chạy nhanh và vội vã [về nhà].
Các thí chủ, ta nguyện sớm gặp các người.
Với tâm trạng an lạc, bây giờ các người có thể từ giã.

Những người bảo trợ viếng thăm đều sững sờ. Họ nhìn nhau bẽn lẽn, và hích cùi chỏ nhau. Quá ư xấu hổ không nói được lời nào, tất cả bọn họ trở về nhà. Vì Jetsun vạch trần sự thật không sai, họ cảm thấy có tội và hối hận sâu xa; nhưng kết quả, niềm tin của họ nơi ông cũng được thiết định vững chắc. Một hôm họ trở lại và mang theo quá nhiều đồ cúng dường, nói, “Xin ngài vui lòng hát cho chúng con để thức tỉnh nội kiến
của chúng con về sự vô thường của hiện hữu.” Milarepa không nhận đồ cúng dường của họ, nhưng cho họ bài hát này:

Hãy nghe đây, các người, những kẻ bảo trợ hạ tiện!
Vì danh vọng mà làm những hành vi công đức –
Vì đời này mà tìm sự che chở của Phật –
Cho của bố thí vì để được hoàn trả và có lợi –
Phục vụ và cúng dường vì tự phụ và kiêu hãnh –
Bốn cách này sẽ không bao giờ bù lại một.

Vì tham ăn tổ chức một tiệc thánh –
Vì vị kỷ cố gắng học Kinh –
Vì tiêu khiển và thú vui đắm mình trong nói chuyện và hát hò ngu ngốc –
Vì hư danh mà cho những lễ Khai Thị–
Bốn cách này sẽ không bao giờ đem lạ sự gia trì cho người!

Vì yêu thích giảng dạy, một người giảng giải mà không có sự hậu thuẫn của Kinh;
Nếu bằng tự lừa dối, một người nhận lễ lạy;
Nếu giống như một kẻ ngu lung túng, mò mẫm dạy,
Không biết khả năng của học trò;
Nếu để góp nhặt tiền, một người hành xử giống như một người tu hành Pháp –
Bốn cách này không bao giờ có thể giúp phúc lợi của chúng sinh!

Thích tiêu khiển hơn cô tịch, Yêu thích khoái lạc và ghét bỏ khó nhọc,
Ham nói chuyện khi được thúc giục thiền định,
Kiêu căng lăn lộn trong thế gian –
Bốn cách này sẽ không bao giờ đưa người ta đến Giải Thoát!

Đây là bài hát về Bốn Cảnh Cáo.

Các người bảo trợ thân mến, hãy ghi nhớ trong tâm!

Drigom Repa, có mặt ở đó, xin Jetsun giảng dạy thêm về Pháp. Để trả lời, Milarepa hát:
Chư Thiên sống lâu ở trên đều đố kỵ khi Tỉnh Giác phát sinh. Họ mãi hăng hái vì Thiền Định Vô Niệm.
Ma đói ở dưới, không biết rằng chúng bị các phóng tưởng của tâm săn đuổi, tức giận những kẻ cướp phá với ganh tị và tham lam quá độ.
Bởi vì Nghiệp ác, Chúng bị đói và khát gây áp lực.

Ở giữa là chúng ta, những người khốn khổ đáng thương. Không biết kho vàng dưới đất. Từ những kẻ đồng loại, chúng ta ăn cắp và gian dối.
Càng gian dối và lừa gạt, chúng ta càng mang thêm khổ. Những người bảo trợ ngu ngốc và “gan dạ” của Nya Non không được công đức qua Jetsun,

Nhưng cúng dường cho những Repa trẻ đẹp. Song tất cả những vật bố thí của họ sẽ mang lại hối hận và xấu hổ. Gan dạ rất sai và vô nghĩa nên ngừng. Vậy hãy phụng sự và cúng dường chư Phật!

Niềm tin của họ đã xác định, tất cả những người bảo trợ cúi đầu đảnh lễ Jetsun nhiều lần và rơi nhiều lệ. “Ôi Jetsun Tôn kính!” họ kêu lên, “Chúng con xin ngài ở lại đây vĩnh viễn. Từ giờ trở đi chúng con sẽ cúng dường phẩm vật và phục vụ ngài hợp với lời dạy của Pháp.” Milarepa đáp, “Tôi không thể ở lại đây lâu, nhưng sẽ ban cho tất cả các người sự gia trì sống lâu và khỏe mạnh. Tôi cũng ước nguyện rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh tốt đẹp dẫn đến Pháp.” Rồi ông hát:

Ở trên, nơi bầu trời xanh
Mặt trời và mặt trăng quay tròn.
Vận hành ấy ghi dấu thời gian thay đổi.
Bầu trời xanh, ta chúc ngươi khỏe mạnh và may mắn,
Vì ta, mặt-trời-và-mặt-trăng, đang đi viếng Bốn Châu vì vui thích.

Trên đỉnh núi là một tảng đá khổng lồ
Tròn mà linh thứu thường vòng quanh bay lượn,
Vua của loài chim. Sự gặp nhau
Và xa nhau của chúng ghi dấu sự thay đổi của thời gian.

Đá thân mến, hãy an lành và khỏe mạnh, vì ta,
Con linh thứu, bây giờ sẽ bay đi
Vào hư không mênh mông vì vui thích.

Cầu cho sấm chớp không bao giờ đánh ngươi,
Cầu cho ta không bao giờ bị bẫy sập.
Được Pháp khởi hứng,
Mong sao chúng ta sớm gặp lại nhau
Trong thịnh vượng và lợi ích.

Ở dưới, trong sông Tsang,
Cá mắt vàng bơi lội;
Sự gặp nhau và xa nhau của chúng
Ghi dấu sự thay đổi của thời gian.

Suối thân mến, hãy an lành và khỏe mạnh, vì ta, con cá đang đi đến sông Hằng để tiêu dao.
Mong những người tưới cây không bao giờ làm cạn ngươi, mong những ngư nhân không bao giờ quăng lưới bắt ta.

Được Pháp khởi hứng, mong sao chúng ta sớm gặp lại nhau
Trong thịnh vượng và lợi ích.

Trong khu vườn đẹp hoa nở, Vầng hào quang;
Bay lượn vòng tròn là con ong Ba Tư.
Sự gặp nhau và xa nhau của chúng
Ghi dấu sự thay đổi của thời gian.

Hoa ơi, hãy an lành và khỏe mạnh, vì ta
Sẽ ngắm hoa sông Hằng vì vui thích.
Mong sao mưa đá không đập lên ngươi,
Mong sao gió không thổi ta đi.
Được Pháp khởi hứng,
Mong sao chúng ta sớm gặp lại nhau
Trong thịnh vượng và lợi ích.

Vây quanh Hành giả Yoga Milarepa là những người bảo trợ thành tín của Nya Non; Sự gặp nhau và xa nhau của họ ghi dấu sự thay đổi của thời gian. Hãy an lành và khỏe mạnh, hỡi các người bảo trợ thân mến, khi ta đi vào núi xa để tiêu dao.

Mong ta, Hành giả Yoga, tạo được tiến bộ tốt, và các người, những bảo trợ của ta, tất cả trường thọ. Được Pháp khởi hứng, mong sao chúng ta sớm gặp lại nhau. Trong thịnh vượng và lợi ích!

Xúc động vì bài hát này, một vài người bảo trợ đã trở thành tín đồ của Jetsun, và niềm tin của tất cả [bọn họ] đã được thêm sức mạnh.

Trong cuộc hành trình đến Weu, Rechungpa đến Trung tâm Nghiên cứu Phật Giáo ở Sha, và được bổ nhiệm làm Giáo sư của tu viện Mindrol (10) ở đó. Rồi ông ta gặp và tạo một mối ràng buộc với một người đàn bà quí phái, nhưng nhờ ân điển của Jetsun, ông ta cảm thấy xấu hổ về cách hành xử của mình và trở về sống lại với Milarepa. Chi tiết của đoạn này được kể rõ ràng trong Tiểu sử của Rechungpa. Đây là câu chuyện về cuộc hành trình của Rechungpa đến Weu.

 

https://ph.tinhtong.vn/home/MP3/-%20A?p=MP3*-+A*Dao+Ca+Milarepa+-+Mila+Grubum

No comments:

Post a Comment