H: Tôi không thể nói rằng tôi có thể hiểu rõ ràng những điều này. Vậy là thế giới được nhìn thấy, được cảm giác và được nhận thức bởi chúng ta theo những cách giống như một giấc mơ, một ảo ảnh?
Đ: Không có sự lựa chọn thay thế nào khác cho bạn ngoài việc chấp nhận thế giới như thứ không thực nếu bạn đang tìm kiếm chân lý và chỉ chân lý mà thôi.
H: Tại sao vậy?
Đ: Vì lý do đơn giản là tâm trí của bạn sẽ luôn theo đuổi thế giới, trừ khi bạn từ bỏ ý tưởng rằng thế giới là thực. Nếu bạn lấy cái vẻ ngoài là thực, bạn sẽ không bao giờ biết được thực tại của chính nó, khi mà duy chỉ cái thực tồn tại một mình. Điểm này được minh họa bằng phép loại suy của con rắn trong sợi dây. Bạn có thể bị lừa khi tin rằng một sợi dây là một con rắn. Trong khi bạn tưởng tượng rằng sợi dây là một con rắn bạn không thể xem sợi dây như một sợi dây. Con rắn vốn không tồn tại trở nên có thực đối với bạn, trong khi sợi dây là thực tại thì dường như hoàn toàn không tồn tại như vậy.
H: Ta có thể dễ dàng chấp nhận một cách ngập ngừng rằng thế giới không phải cái thực tối hậu, nhưng khó có thể tin chắc rằng nó thực sự hoàn toàn không có thật.
Đ: Ngay cả thế giới giấc mơ của bạn cũng là thực trong khi bạn đang mơ. Cho nên miễn là giấc mơ vẫn còn tồn tại thì mọi thứ bạn nhìn thấy và cảm thấy trong đó là có thật.
H: Vậy thế giới này không hơn gì một giấc mơ sao?
Đ: Có gì sai với cảm giác về thực tại khi bạn đang nằm mơ? Bạn có thể mơ về một điều gì đó khá bất khả thi, chẳng hạn như trò chuyện vui vẻ với một người đã chết. Có thể có một khoảnh khắc nào đó, bạn có thể nghi ngờ trong giấc mơ, tự nói với chính mình, “Chẳng phải người này đã chết rồi sao?”, nhưng tâm trí của bạn bằng cách nào đó nhanh chóng tái hòa hợp lại với huyễn ảnh của giấc mơ và người đó vẫn sống tốt theo mục đích của giấc mơ.
Nói cách khác, giấc mơ được thiết lập để không cho phép bạn nghi ngờ tính thực tế của nó
. Nó cũng giống như vậy trong trạng thái thức giấc, vì bạn là không thể nghi ngờ tính thực tế của thế giới mà bạn nhìn thấy khi bạn đang thức. Làm sao tâm trí tự tạo ra thế giới có thể chấp nhận được việc nó không phải là thực? Đó là ý nghĩa của việc so sánh được thực hiện giữa thế giới của trạng thái thức và thế giới của giấc mơ. Cả hai là những sáng tạo của tâm trí và, khi mà tâm trí còn chìm đắm ở một trong hai thế giới đó, nó không thể phủ nhận thực tại của chúng. Nó không thể phủ nhận thực tại của thế giới mơ trong khi nó đang mơ và nó không thể phủ nhận thực tại của thế giới thức trong khi nó đang thức.
Ngược lại, nếu bạn kéo tâm trí của mình hoàn toàn khỏi thế giới và biến nó an trụ bên trong và ở đó, nghĩa là, nếu bạn luôn thức tỉnh trong Chân Ngã, cái là nền tảng của tất cả các trải nghiệm, bạn sẽ nhận ra thế giới mà bây giờ bạn đang nhận thức hiện tại cũng không thực giống như thế giới mà bạn đã trải qua trong giấc mơ của mình.
***
Phạm Đức Hậu
"Nguyên tắc thứ hai phát biểu rằng:
Cảm nhận của con người là ảo giác.
Những gì anh cảm nhận về thế giới là một sự biến dạng của sự hiện diện nguyên thủy: Toàn thức.
Sự biến dạng đến từ những thụ thể giác quan của anh, từ đặc tính sinh học của con người – và từ nền văn hóa mà anh từ đó anh lớn lên, từ sự giáo dục mà anh đã được nhận, cho đến cả những lựa chọn và những phản ứng của anh với những sự kiện lớn nhỏ trong đời mình, và cuối cùng, từ những niềm tin cá nhân của anh.
Điều này có ý rằng Hiện-thực-thực là một khối động và luôn tiến triển. Có người gọi nó là Sự sống, là Năng lượng, là Lực nguyên thủy, là Thông tin, là Số phận, là Thượng đế, là Đấng sáng tạo, là Sự vĩnh hằng, là Nhà kiến tạo vĩ đại, v.v… Sự hiện diện nguyên thủy này, Toàn thức, chỉ là một với tất cả.
Cái mà anh tin là « Hiện thực » thì thực ra chỉ là một cảm nhận rất cá nhân. Tất cả những gì hơi khác thường đều bị anh đóng khung lại, cắt xén đi, xóa bớt, điều chỉnh bởi những giác quan của anh sao cho phù hợp cái mà anh tưởng là Hiện thực.
Thật ra, anh chỉ biết có một hiện thực. Chỉ có hiện thực của Anh. Cảm nhận này, còn gọi là Hiện-thực-cảm-nhận, là một thứ rất riêng cho anh, là kết quả của việc anh bóp méo Hiện-thực-thực theo cách nào. Không có cái Hiện-thực-cảm-nhận nào là đúng hơn cái nào, của người khác hay của anh đều vậy.
Mỗi Hiện thực là thực đối với người cảm nhận nó."
---
- Những người tạo ra Hiện Thực - Olivier Lockert
- Dịch giả: Vũ Phi Yên.
𝐻ỏi: 𝐿𝑎̀𝑚 𝑡ℎ𝑒̂̉ 𝑛𝑎̀𝑜 đ𝑒̂̉ 𝑝ℎ𝑎́ ℎ𝑢̉𝑦 𝑏𝑎̉𝑛 𝑛𝑔𝑎̃?
Maharshi : Hãy nắm giữ bản ngã trước và sau đó hỏi làm thế nào để nó bị tiêu diệt. Ai đang đặt câu hỏi? Nó chính là bản ngã. Câu hỏi này chắc chắn sẽ làm trân trọng bản ngã hơn chứ không phải giết nó. Nếu bạn truy tìm bản ngã, bạn sẽ thấy rằng nó không tồn tại. Đó là cách để tiêu diệt nó.
𝐻: 𝐿𝑎̀𝑚 𝑡ℎ𝑒̂́ 𝑛𝑎̀𝑜 đ𝑒̂̉ 𝑐𝑜́ 𝑡ℎ𝑒̂̉ đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐 𝑔𝑖𝑎́𝑐 𝑛𝑔𝑜̣̂?
Maharshi : Có một Chân Ngã tuyệt đối mà từ nó một tia lửa bắt lên một ngọn lửa. Tia lửa được gọi là bản ngã. Trong trường hợp của một người vô minh, nó đồng hóa với một đối tượng đồng thời khi nó khởi sinh nên. Nó không thể duy trì độc lập khỏi sự liên kết như vậy với các đối tượng. Sự liên kết này là vô minh và những nỗ lực của chúng ta là hủy diệt nó. Nếu khuynh hướng khách quan hóa của nó bị giết chết, nó trở nên tinh thuần, và sẽ hợp nhất vào nguồn. Sự nhận dạng sai lầm với cơ thể là ý niệm ‘Tôi là cơ thể ‘. Khi ý niệm đó rời bỏ thì mới có những kết quả tốt theo sau.
Cái Tôi tinh khiết được trải nghiệm trong khoảng thời gian trống giữa hai trạng thái hoặc hai suy nghĩ. Bản ngã giống như con sâu bướm chỉ bỏ điểm bám của nó sau khi đã bám víu vào một điểm khác. Bản chất thực sự của nó có thể được nhìn ra khi nó không kết nối với đồ vật hoặc suy nghĩ. Bản ngã như bóng ma không có hình dạng này xuất hiện bằng cách chấp lấy một hình tướng; chấp vào thì nó duy trì; được nuôi dưỡng bởi các hình tướng thì nó sẽ ngày càng chấp vào hơn nữa; bỏ đi một hình tướng rồi nó lại nắm bắt lấy một hình tướng khác, nhưng khi ta truy tìm nó thì nó không cánh mà biến mất.
Chỉ khi ở ngôi thứ nhất đó, bản ngã, ở dạng ‘Tôi là cơ thể’, tồn tại, thì người ngôi thứ hai và thứ ba [bạn, anh ấy, họ, v.v.] mới tồn tại. Khi ta xem xét kỹ lưỡng sự thật của ngôi đầu tiên, người ngôi thứ nhất sẽ bị tiêu diệt, người ngôi thứ hai và thứ ba sẽ không còn tồn tại và chân tánh của ta sẽ tỏa sáng, nó là trạng thái thực của Chân Ngã.
Ý niệm ‘Tôi là cơ thể bằng máu thịt này’ là sợi dây xâu chuỗi vô số ý niệm khác bao gồm cả ngã niệm. Vậy nên khi ta quay vào bên trong mình và hỏi ‘Cái tôi này ở đâu?’ tất cả các ý nghĩ bao gồm cả ngã niệm sẽ chấm dứt và tri thức về Chân Ngã tự nhiên sẽ tỏa sáng.
𝐻: 𝑇𝑎̣𝑖 𝑠𝑎𝑜 𝑣𝑎̂́𝑛 𝑛𝑔𝑎̃ 𝑙𝑎̣𝑖 𝑡𝑟𝑢̛̣𝑐 𝑡𝑖𝑒̂́𝑝 ℎ𝑜̛𝑛 𝑐𝑎́𝑐 𝑝ℎ𝑢̛𝑜̛𝑛𝑔 𝑝ℎ𝑎́𝑝 𝑘ℎ𝑎́𝑐?
Maharshi: Chú ý đến Chân Ngã của chính mình, cái luôn tỏa sáng như cái ‘Tôi’, một thực tại không bị phân chia và thuần túy, là chiếc bè duy nhất mà cá nhân, những người bị ảo tưởng bởi nghĩ rằng ‘tôi là cơ thể’, có thể vượt qua đại dương của những tái sinh bất tận. Thực tại chỉ đơn giản là mất đi bản ngã. Phá hủy bản ngã bằng cách tìm thân phận của nó. Bởi vì bản ngã không phải là thực thể, nó sẽ tự động biến mất và thực tại sẽ tự nó tỏa sáng.
Đây là phương pháp trực tiếp, trong khi tất cả các phương pháp khác chỉ được thực hiện bằng cách giữ lại bản ngã. Trong những con đường đó nảy sinh rất nhiều nghi ngờ và câu hỏi muôn thuở ‘Tôi là ai?’ sau cùng cũng vẫn sẽ phải giải quyết. Nhưng trong phương pháp này, câu hỏi cuối cùng là câu hỏi duy nhất và nó được nêu ra ngay từ đầu. Không cần phương pháp nào khác để tham gia vào nhiệm vụ này.
Không có bí ẩn nào lớn hơn điều này – đó là thực tại mà chúng ta tìm kiếm để đạt được thực tế. Chúng ta nghĩ rằng có điều gì đó đang che giấu thực tại của chúng ta và rằng nó phải bị phá hủy để thực tại đạt được. Điều đó thực nực cười. Một ngày nào đó bình minh đến với chính bạn và bạn sẽ tự cười với chính nỗ lực của mình trong quá khứ. Ngày bạn cười cũng chính là tại đây và ngay bây giờ.
---
- Be As You Are - SRI RAMANA MAHARSHI
- Nguồn: Nhận Thức Bất Nhị - Batnhi.net.
‘‘Gió bụi cuộc đời đã cuốn ta đi đôi khi xa lắc lơ khỏi những mục đích đầu tiên của cuộc đời. Ta xử lý tình huống, cố gắng xuôi theo dòng tình huống và cuối cùng ta thành một khúc gỗ trôi lênh đênh trên dòng sông cuộc đời. Cái hệ trọng nhất là ta đã và đang đánh mất cái ý nghĩa của cuộc sinh tồn ngắn ngủi và độc nhất của mình.
Trở lại quê hương bản quán để ngồi lại bên thềm nhà xưa, bờ tre xưa, khúc quanh của dòng sông xưa để nhớ lại ngày ấy ta đã khởi thảo mục đích của cuộc đời như thế nào? Những phác họa ngày xưa, dẫu rất thô mộc, cũng nhân văn hơn cái đích hiện tại mà ta theo đuổi rất nhiều’’
- Những sườn núi lấp lánh - Lê Minh Khôi.
No comments:
Post a Comment