Chương 23: Âm Thầm Giúp Đỡ
Niên Tuyền liền được mời ở lại. Lão gia bảo hắn đích thân sắp xếp chỗ ở lâu dài cho nàng. Phòng của hắn ở ngay sát phòng nàng. Biệt phủ rộng lớn, quy hoạch rất bài bản. Mà cha hắn chính là quản gia, kiêm nhà thiết kế tận tụy, trung thành nhất. Cha qua đời hắn liền được lão gia giao phó trọng trách. Hắn gọi là Chu Độ.
Cha hắn là người nước Chu sa cơ lỡ vận, mẹ hắn qua đời khi hắn còn đỏ hỏn. Từ khi chịu ơn giúp đỡ của lão gia thì cha hắn liền theo ngài về nơi này. Nước Chu xa xôi cách đây mấy tháng trời đi ngựa. Hắn vẫn chưa có dịp trở về cố quốc một lần thăm viếng. Hắn rất nhanh nhẹn tháo vát mà quyết đoán. Tuy tầm vóc không lớn nhưng rất dai sức và có trách nhiệm. Lão gia tin cậy, giao cho hắn việc quản lý từ A đến Z trong phủ đã đành. Còn hơn 10 ngàn vệ binh ngoài phủ hắn cũng phải để mắt. Lão gia dùng tiền đầu tư buôn bán lớn. Hắn cũng phải thay mặt làm đại diện thương thuyết đàm phán với mấy tên nhà giàu cao ngạo. Hắn rất thẳng tính mà cũng dễ nổi nóng. Nhiều lần lão gia trách hắn không biết đắc nhân tâm, còn phải rèn luyện nhiều mới nên cơ đồ. Hắn kính trọng lão gia và coi ngài cũng như cha đẻ.
Chu Độ bận tối mắt tối mũi hết ở trong phủ lại ra ngoài phủ. Hắn vốn chỉ muốn có một kẻ nào đó làm thay hắn một nửa số việc thôi cũng được. Nhìn thấy Niên Tuyền lần đầu tiên, không hiểu sao hắn có linh cảm đây chính là người hắn có thể nhờ được. Trước nay hắn rất ngại nhờ vả ai bởi vì tính hắn nhiều phần xét nét. Ai đó được việc hay không, hắn thoáng nhìn đã liền đoán định. Niên Tuyền thong dong ngồi đó mà hắn vất vả ngược xuôi, hắn chỉ muốn lão gia san bớt việc của hắn cho kẻ ăn không ngồi rồi nhìn phát ốm được này.
Lão gia quý mến Niên Tuyền, hắn càng mừng, chẳng hề lấy làm ganh tị. Chính hắn bẩm báo đầy đủ với lão gia, có một kẻ đã ngồi ở cửa phủ một tháng liền, ngày nào cũng như ngày nào từ sáng sớm đến chiều muộn, chuyên chú gảy đàn bất kể có người nghe hay không. Lão gia đã ngay lập tức có hảo cảm với Niên Tuyền từ trước khi gặp mặt.
Chu Độ cũng có hảo ý và rất tò mò về dị nhân nọ. Song Niên Tuyền ngoài lễ độ cũng chỉ có xa cách. Hai chữ "Đa Tạ" nghe đến mệt tai mà hắn vẫn phải nghe hoài. Niên Tuyền vô cùng hạn chế tiếp xúc riêng với bất kì ai trong phủ. Hắn nhiều lần tìm cớ trò chuyện nhưng đều công cốc. Niên Tuyền này thập phần khó gần, chỉ lão gia mới có thể khiến hắn mở miệng. Chu Độ thường thấy hắn luôn rảnh rỗi lúc thì đọc sách trong thư phòng, lúc lại tần ngần ngắm cảnh phủ, khi khác thì ngồi bên cây đàn suốt ngày dài tháng rộng. Bao quanh hắn là một sự tĩnh lặng bất khả xâm phạm. Khi ai đó mở lời với Niên Tuyền trước, hắn đều chỉ lịch sự mỉm cười đáp lại. Thi thoảng mới nghe giọng hắn, một giọng nói lạ. Ngắn gọn, còn có phần lành lạnh, nhưng khiến người nghe thấy thật êm tai.
- - -
Mọi chuyện sẽ không có gì đặc biệt nếu Chu Độ không phát hiện một bí mật động trời: Niên Tuyền là nữ!
Tháng thứ tư sau khi Niên Tuyền vào phủ, Lão gia vừa khởi hành một chuyến đi quan trọng tới nước nọ. Chu Độ từ ngoại thành trở về phủ ít ngày thì thấy nàng đổ bệnh. Ngày thường khép kín, khi bệnh cũng chỉ báo rằng mình không khỏe, chỉ muốn nghỉ ngơi trong phòng. Rồi cứ thế đóng cửa phòng cả tuần liền. Cơm nước cũng chẳng đụng. Nghe gia nhân nói, hắn cau mày bảo người đi gọi thầy thuốc. Rồi lập tức tới gõ cửa.
Mới đầu còn từ tốn gõ: "Tuyền Đệ mở cửa. Độ huynh đây. Ốm thế nào?"
Sau không kiên nhẫn nổi, gân cổ gọi năm lần bảy lượt, đập cửa thình thình mà bên trong vẫn im ắng. Hắn liền một cước đạp tung cánh cửa. Cửa vừa mở đã thấy Niên Tuyền nằm trên giường như sắp chết. Hôn mê bất tỉnh từ khi nào không biết, người nóng hầm hập kinh hoàng. Đứng cạnh mà hơi thở nóng bừng làm khí tức ngột ngạt. Hắn vội mở toang cửa sổ. Bước tiếp theo sơ cứu quen thuộc là lấy khăn lạnh đắp lên trán. Thấy Niên Tuyền sốt nóng mà người vẫn run cầm cập, lại còn đắp chăn bông đến phát ngốt. Hắn lật hết chăn ra. Áo sống ướt đẫm mồ hôi, đóng thùng đóng hộp thế này làm sao mà thở nổi!
Để cho dễ thở hắn liền tiện tay cởi phăng áo ngoài. Hết áo ngoài rồi lại áo trong, tên này mặc lắm áo thế mà không nóng mới là lạ. Đang nhanh chóng cởi đến lớp trong cùng, bỗng hắn kinh ngạc khi nhìn thấy một lớp vải trắng quấn chặt, kín mít quanh ngực. Niên Tuyền bị thương sao mà băng bó thế này? Hắn cẩn thận tháo gỡ từng lớp vải. Khi lớp cuối cùng rơi xuống, hắn đã đại chấn tâm thần. Này là nữ nhân đích thực!
- - -
Niên Tuyền ngộp thở rồi sinh bệnh vì quấn cái thứ này để che giấu thân phận! Nàng làm vậy có mục đích gì?! Băng vải tháo rồi, hơi thở của nàng như vừa được giải thoát, đều đều hô hấp dễ chịu, không còn đứt quãng khó nhọc nữa. Cơn sốt đích thực đã truyền sang Chu Độ. Hắn thất kinh hoảng sợ, lúng túng vô cùng, ngập tràn lo lắng... Bao tâm trạng cảm xúc từ thủa cha sinh mẹ đẻ tới giờ hắn chưa từng có.
Trong phút chốc biết rằng điều này sẽ ảnh hưởng cả tính mạng nàng! Nếu bất cứ một ai phát hiện sự thật này, với tính cách của lão gia, nàng chắc chắn phải chết! Phản xạ nhanh chóng, không kịp nghĩ ngợi nhiều hơn. Hắn vội đóng hết tất cả các cửa. Cài then thật chặt, còn chặn cả cửa chính bằng bộ bàn ghế trong phòng. May sao vừa xong đó thì thầy thuốc tới ngoài cửa.
Hắn nóng bừng cả người, mặt mày đỏ lự, cố bình tĩnh trở lại, nhỏ giọng nói với thầy thuốc và gia nhân bên ngoài: "Niên Tuyền chỉ bệnh nhẹ, giờ đã đỡ rồi. Hắn vừa ngủ, khi nào hắn tỉnh ta sẽ kêu đại phu tới khám sau."
Gia nhân nói với đại phu rằng con bệnh đã mấy ngày không ăn uống, vị đại phu già liền tận tình nói: "Bệnh nhẹ cần chữa ngay mới không hóa nặng. Cứu người hơn cứu hỏa. Lương y như từ mẫu sao có thể chậm chễ việc thăm khám. Không cần người bệnh tỉnh táo, ta có thể bắt mạch xem thử rồi về cắt thuốc. Bệnh nhẹ thì chỉ cần vài thang là mau khỏi. Đã mất công tới tận đây rồi, công tử cứ mở cửa cho ta vào khám qua."
Chu Độ chưa bao giờ sợ hãi như thế trong cuộc đời hắn. Hôm nay xảy ra chuyện này, hắn mới biết một kẻ nói dối đáng thương tới mức nào. Lòng hắn hoảng loạn kinh hãi nhìn người đang nằm trên giường, dưới tấm chăn là một thân yêu kiều diễm lệ. Hắn phải bằng mọi giá che giấu sự thật về nàng.
...
Mồ hôi hắn vã ra như tắm, tay vẫn giữ chặt cánh cửa. Lời dối lừa tự nhiên lưu loát:
"Đại phu hãy về cho. Thằng nhóc này rất cứng đầu. Nó bỏ ăn mấy hôm nay vì có chuyện phiền lòng. Song hẵng còn khỏe lắm, vừa nãy còn cãi với tôi một trận... Nó thức khuya mấy đêm không ngủ, bây giờ mới chợp mắt được. Đại phu thông cảm! Làm phiền ngài rồi."
Nói xong hắn lại giả vờ bình tĩnh phân phó gia nhân trả thù lao hậu hĩnh cho đại phu, và dặn ngài sắc mấy thang thuốc mát gan, bổ phổi, giải nóng trong người. Đại phu đi rồi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Chưa bao giờ Chu Độ nói dối trong đời. Mà sự dối lừa này ... đối với hắn chính là phản bội lớn. Hắn ôm đầu suy nghĩ mục đích của Niên Tuyền từ khi vào phủ. Rốt cục nàng tiếp cận lão gia với mục đích gì? Nàng định làm gì? Nàng quả thực to gan lớn mật. Đa nghi như lão gia mà cũng không hề nghi ngờ Niên Tuyền. Sự thân thiết, bảo vệ này của hắn dành cho nàng là nên hay không nên?
Niên Tuyền đã hạ sốt. Gương mặt say ngủ bình thản như vậy. Còn lòng Chu Độ thì cuồng phong biến chuyển. Nhiều lần hắn muốn dựng nàng dậy mà hỏi cho rõ: "Rốt cục nàng là ai? Muốn gì? Tính giả vờ như vậy đến khi nào?!" Song hắn lại không dám cử động hay thở mạnh vì sợ làm nàng thức giấc. Hắn bỗng có một si mê không lối thoát, một ám ảnh vô thời hạn với người con gái kỳ bí này. Hắn muốn nàng khỏe lại. Muốn nàng được vui. Muốn cùng nàng trò chuyện tâm giao. Hắn cứ ngồi nguyên đó nhìn nàng cả buổi. Nhất kiến chung tình như vậy, nhưng Niên Tuyền không hề hay biết.
- - -
Hắn quấn lại y nguyên lớp vải cho nàng. Chỉ là nhẹ tay nới lỏng hơn bình thường để nàng bớt khó thở. Hắn đau sót nhìn người trước mặt, lại chẳng thể làm gì hơn ngoài để nàng tiếp tục diễn kịch. Mặc vào y phục như ban đầu. Lòng hắn run lên, tay cũng run rẩy. Hắn tuyệt đối không muốn nàng bị phát giác. Muốn nàng có thể cao chạy xa bay trước khi quá muộn. Hắn sợ phải tự tay giết nàng một ngày nào đó. Một nỗi sợ ghê gớm. Càng tự trách chính mình bởi tâm hắn đã phản bội lão gia khi bao che cho nàng.
Rốt cục, Chu Độ không muốn làm nàng mất tự nhiên vì hắn. Hắn không biết mục đích của nàng, cũng không muốn biết. Bởi vì nếu biết, hắn sẽ phải nói với lão gia. Và như thế ... là hắn phản bội kế hoạch của nàng, phản bội điều mà nàng sẵn sàng mạo hiểm cả tính mạng để thực hiện. Làm tể tướng có sung sướng gì? Bao nhiêu năm qua có bao nhiêu người ám sát, mới phải xây dựng cả đoàn hộ sĩ như vậy. Giờ cư nhiên sẽ chết dưới tay một nhạc công?
Bước ra khỏi phòng Niên Tuyền, cả đêm hắn thức trắng. Những ngày sau đó Chu Độ đều âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Niên Tuyền. Cũng để ý thái độ của lão gia. Niên Tuyền không có manh động gì. Ngày đêm chỉ ở trong thư phòng của lão gia nghiên ngẫm sách vở tài liệu. Lão gia rảnh rỗi lại cùng nàng trò chuyện thân tình vui vẻ. Hắn đứng ngoài nghe lén hết. Một nữ nhân mà nói chuyện cơ mật đại sự, chính sự, chuyện to tát trên trời dưới biển cùng lão tể tướng như đúng rồi. Chu Độ nhìn lại chính mình, thấy hắn quả thực nông cạn. Hắn cũng muốn được như nàng. Muốn xứng đôi với nàng. Hắn cũng bắt đầu đọc sách, cũng nghiên ngẫm, nhớ lại từng câu mà nàng nói, từng đạo lý mà nàng đề cập.
Mỗi lần cố ý tình cờ xuất hiện trước nàng, hắn đều ra vẻ tự nhiên thân thiện chào hỏi: "Tuyền Đệ! Khỏe không?" Cũng chẳng mong được nàng đáp lại gì nhiều. Chỉ một lời: "Đa Tạ" từ nàng đã đủ khiến hắn đêm ngày thương nhớ.
Hắn đánh bạo một hôm thấy nàng ngồi một mình tư lự dưới trăng, liền tiến tới hỏi: "Khuya rồi còn thức?"
Nàng mỉm cười dịu nhẹ hơn cả ánh trăng rằm khiến hắn thần hồn điên đảo: "Hôm nay là ngày sinh nhật ta!"
Chu Độ đỏ mặt, quay người che giấu sự xấu hổ trong mắt, hắn hắng giọng: "Sinh nhật không nói! Ai biết mà chúc mừng?"
Nàng bùi ngùi đáp lại: "Không cần ai chúc mừng. Vì ngày này cũng là ngày mẹ ta qua đời. Mẹ thích ngắm trăng, nên khi mẹ bệnh ta đã cùng mẹ ngồi ngắm trăng cả đêm. Ta ngủ quên, khi tỉnh dậy thì mẹ đã ra đi rồi. Lẽ ra ta không nên để mẹ ngồi cả đêm ngoài trời sương lạnh."
Nàng bình thản nói như đây là câu chuyện của một người nào khác. Hắn bỗng thấy lòng quặn thắt và mắt cay xè. Nàng có mẹ để nhớ, còn hắn, đến hình dáng mẹ như thế nào cũng không rõ. Cha nói mẹ hắn qua đời vì khó sinh. Ngày sinh của hắn cũng là ngày mất của mẹ. Sự trùng hợp này này phải chẳng là định mệnh hắn phải ở bên nàng? Chu Độ muốn nói gì đó, song lại chẳng biết nên nói gì.
Hắn cứ nhìn nàng ngây ngốc, nàng cũng không thấy phiền, chỉ nhìn trăng trên cao mà mỉm cười. Cả đêm hôm đó có hai kẻ ngồi ngắm trăng trong im lặng. Mỗi người đều có ước mơ và mộng ảo của riêng mình. Niên Tuyền nhớ lại những ngày tháng dịu dàng của mẹ. Còn hắn mơ một tương lai có hắn và nàng mỗi đêm trăng tròn đều cùng chung gối mộng. Hắn muốn có một đàn con cháu cùng nàng. Muốn nàng làm mẹ của cả hắn nữa. Nếu nàng không có con cũng không sao, càng đỡ như mẹ hắn khi xưa. Nếu nàng không biết nấu cơm, cũng không sao, hắn sẽ nấu cơm cho nàng. Rồi hắn sẽ chăm sóc cho nàng không thiếu một thứ gì. Hắn sẽ nghe giọng nàng không bao giờ biết chán.
- - -
Chu Độ chờ đợi cái ngày nàng ầm thầm rời đi khỏi phủ. Hắn không phải không biết, một lần theo đuôi nàng từ xa, thấy nàng đi vào quán nọ. Rồi lại thấy một cô nương bịt kín mặt trở ra. Mắt hắn tinh tường, hình dáng nàng trong mơ hắn cũng thấy, làm sao không nhận ra nổi. Hắn bám theo, thấy nàng đi vào nhà một bà lão. Tai hắn thính, thân thủ lại nhanh nhẹn phi thường. Chu Độ leo lên cây, nhảy qua bờ tường phía sau nhà, lấp ló nghe lỏm câu chuyện trong sân nhà bà lão. Nàng nói: "Con sắp hoàn thành việc quan trọng rồi!"
Mà hắn chắc chắn rằng việc quan trọng đó không phải là lấy mạng Lão gia. Vì nếu muốn thì nàng đã có thừa cơ hội để làm vậy từ lâu. Hắn tò mò muốn biết nguồn gốc quê quán của nàng. Song mọi nỗ lực điều tra mà hắn đích thân tìm hiểu đều đi vào ngõ cụt. Mấy lần hắn tới ăn sáng ở nhà bà lão, dò hỏi xem cô nương hay tới đây là con nhà nào mà xinh thế? Bà lão chỉ nói đúng một câu mà khiến hắn chưng hửng: "Là con tui đó!"
Hắn tới quán xá nổi tiếng kia dò la tin tức mãi. Cũng chỉ biết rằng quán này phất lên nhờ một vị cô nương bí ẩn rất ít khi xuất hiện. Đó là tác giả của món tào phớ chứ danh nơi này. Hắn nếm hết cả thảy các vị khác nhau, còn lấy cả thẻ hội viên tào phớ cho bằng hữu mượn. Mà rốt cục cũng không biết được thêm một chút gì về nàng.
Đến một ngày Niên Tuyền biến mất không chút dấu vết. Chu Độ cay đắng thầm hận lão gia đã bắt hắn phải đi một chuyến công việc ở xa. Khi hắn trở về đã không thấy bóng dáng nàng trong phủ nữa. Lão gia dĩ nhiên không quan tâm, cũng chẳng hề mảy may nghi hoặc. Vì nàng nói phải về quê thăm mẹ cha già yếu trước khi vào nhậm chức lễ nhạc trong triều đình.
Hắn tới nhà bà lão, hỏi nàng đã đi đâu thì bà cụ bảo: "Nó đi làm việc quan trọng! Có lẽ đi kết hôn với ai đó rồi. Không về thăm bà nữa."
Bà lão già rồi lẩm cẩm lẫn lộn hết cả. Cứ coi nàng là cô con gái yêu cậu trai nghèo khi xưa. Vậy mà những lời ấy càng như mấy nhát dao cứa vào lòng hắn.
...
Nàng cứ thế lẳng lặng biến mất khỏi tầm nhìn của hắn, bốc hơi khỏi cuộc đời hắn. Hắn điên cuồng tìm kiếm suốt mấy tháng trời , lục tung cả phố phường. Từ xa chợt thấy cô nương nào có dáng vẻ giống nàng, hắn đều chạy tới để rồi thất vọng tràn ngập.
Chu Độ lòng đoạn với lòng rằng: Dù có phải đi đến cùng trời cuối đất để tìm nàng, hắn cũng sẽ không từ bỏ.
No comments:
Post a Comment