Chương 24: Cầu Tình Chu Quốc
Khi vẫn còn ở trong phủ của lão tể tướng, Niên Tuyền đã dùng kim bài tể tướng, bí mật vào trong cung cấm một mình tới gặp hoàng thượng. Mục đích đơn giản là trình lên mọi văn kiện, chứng cớ để minh oan cho cha. Thân phận thật sự của nàng cũng hoàn toàn không hề che giấu. Nàng ở trước vua đàn một khúc nhạc mà Giang đại nhân sáng tác riêng cho tiên hoàng năm xưa. Thuật lại những chuyện cha nàng kể về tiên hoàng, mà chính đương kim hoàng đế hiện tại cũng chưa bao giờ được nghe biết.
Nàng cũng kể toàn bộ những thông tin quân sự tuyệt mật, những dự định của tể tướng, những gì mà ông ta đã làm bao năm nay để có thể một tay che trời như vậy. Tóm tắt lại tiểu sử của cả cha của tể tướng khi xưa, nói lên lý do vì sao ông ta như ngày hôm nay. Ông ta có mối liên hệ mật thiết thế nào với đế quốc kia.
Hoàng thượng xem tất cả những văn kiện đó, lại nghe hết mọi chuyện rồi. Không kìm được tiếng thở dài, trầm ngâm mãi rồi nhìn sâu vào mắt nàng mà nói nửa thật nửa đùa: "Trở thành hoàng hậu của ta đi rồi tính tiếp!"
Nàng cười lạnh: "Hoàng thượng đừng lảng tránh vấn đề! Rốt cục ngài có khôi phục danh dự cho cha ta không?"
Nhà vua chỉ bằng tuổi nàng, hắn có phải thần thánh đâu mà nàng dồn ép bằng được. Đế quốc đang lăm le đánh chiếm, triều đình lũng loạn dưới một tay lão cáo già. Chứng cớ tham ô, biển thủ ngân khố quốc gia rành rành, nhưng đem sự thật đó ra ánh sáng thì sao? Hậu họa khôn lường sẽ là như thế nào, ắt nàng cũng hiểu. Lão đã chuẩn bị cả một quân đội riêng. Văn quan võ tướng đều nhận hối lộ của lão, chỉ đợi ngày làm loạn. Trung thần thì ít mà quan tham thì nhiều. Chẳng nói gì đến ngôi vị hoàng đế, đến cái mạng quèn này của vua cũng là ngàn cân treo sợi tóc!
Đường đường là vua một nước mà lời nói đâu có trọng lượng, quyền bính cũng chẳng ở trong tay. Hắn muốn vứt quăng cái ngôi vị này từ lâu rồi. Vua đau lòng khổ não nói:
"Giang đại nhân một đời trong sạch thanh liêm văn võ bá quan ai cũng biết. Ta cũng coi ngài ấy như cha mình y như lời di huấn trước lúc mất của tiên hoàng. Nhưng cơ sự xảy đến nước này, ta thật không biết phải làm sao cho tốt.
Bây giờ đất nước đang lâm nguy, mọi sự đều cần chấn chỉnh. Nàng hãy thay ta đến nước Chu một chuyến cầu tình. Quân Vương nước Chu là hảo hữu của cha ta. Thái tử nước Chu cũng là bạn thân của ta. Khi xưa cha gửi ta tới Chu quốc học tập. Đương kim thái tử gặp nạn, ta đã cứu hắn một mạng. Chu quốc là nước lớn lại không khinh chê Dịch quốc là nước nhỏ. Tuy xa xôi cách trở nhưng hai bên vẫn giữ mối giao tình tốt đẹp nhiều đời. Nàng tới tìm gặp Vua nước ấy rồi xin ngài ứng sẵn viện trợ. Chưa cần xuất quân nhưng chỉ cần ngài ấy hứa khả cho ta mượn 10 vạn binh thôi. Nước đó có quân sự rất mạnh.
10 vạn binh tinh nhuệ không nhằm nhò gì với họ. Chỉ cần từng đó cũng đủ để áp chế loạn triều đình. Khi đất nước đã quy về một mối rồi, võ tướng sẽ đồng thuận theo quân chủ. 10 vạn cộng với quân ta 20 vạn, dù chết cũng giữ gìn tổ quốc khỏi tay giặc ngoại xâm. Đế quốc kia cũng không thể manh động như kẻ cướp gặp lúc chủ vắng nhà. Đích thân ta sẽ tuyển tướng giỏi rồi cùng ra trận.
...
Về phần cha nàng, tuy ta chưa thể phục hồi danh dự ngay cho ông ấy, nhưng sẽ bí mật đưa ông ấy ra khỏi ngục tù. Đưa ông ấy về quê, đến biệt viện nơi thôn dã của cha ta khi xưa ở một thời gian, đợi ngày có thể trị tội lão tể tướng, nhất định sẽ phục hồi công lý cho Giang đại nhân. Vùng quê ấy con người rất bình dị và hòa ái, lại có nhiều trẻ con, cần nhà giáo dục như cha nàng...
Hoàng thượng nói chưa xong, nàng đã ngắt lời: "Ta muốn gặp cha ngay ngày mai! Ở ngay trong cung này. Mọi chuyện khác sau đó sẽ nói tiếp."
Hắn nghiêm túc viết ngay chiếu chỉ có dấu ấn của đương ký hoàng kim thượng. Cho thái giám thân tín cùng 50 tử vệ và một lệnh bài kim thượng tới nhà riêng của quản ngục yêu cầu lập tức đưa người đi. Ngay trong hôm đó, quản ngục tức tốc chạy tới nhà giam mở cửa, tuyệt đối không ai được tiết lộ một lời về sự việc này. Giang đại nhân được hộ tống bằng ngựa phi nước kiệu trong đêm, lập tức vào cung vua trước khi mặt trời mọc.
...
Hai cha con gặp nhau mừng mừng tủi tủi. Không nói hết nổi những vui buồn. Cha nàng sau khi nghe rõ sự tình thì gật đầu đồng ý. Cho rằng kế sách đó của hoàng thượng là khả dĩ cơ trí. Còn nước còn tát, mọi việc cần nhanh chóng triển khai trước khi quá muộn. Vậy là thân gái dặm trường lại phải vất vả một chuyến tới Chu Quốc. Kế hoạch tuyệt mật này chỉ có ba người biết. Hoàng thượng không viết thư tay vì sợ tin ấy lọt ra ngoài. Nàng phải ghi nhớ y nguyên lời vua mà truyền đạt cho chuẩn. Kèm theo lệnh bài kim thượng chỉ có duy nhất một chiếc trên đời, và kiếm thiêng của tiên đế.
Cha nàng về nơi thôn dã, tạm thời dùng một cái tên khác. Ông hài lòng làm một ẩn sĩ gõ đầu trẻ. Chờ ngày giang sơn cải biến dưới tay hoàng đế tuổi trẻ tài cao. Vận nước không chừng được cứu vãn! Sau tất cả, ông hoàn toàn tin vào sự trưởng thành nơi con. Không cần phải minh oan danh dự gì nữa. Đời này ông yên lòng nhắm mắt được rồi.
Ngày chia tay một lần nữa, nàng hứa sẽ hoàn thành việc quan trọng duy nhất là đưa cha về triều đường đường chính chính trong sạch. Còn lão tể tướng phải nhận tội đã làm. Đúng là đúng, sai là sai. Chính Tà phân minh, Thiện Ác không thể mập mờ. Lão tể tướng tham gian của công, hại tới sự phát triển của cả quốc gia bao nhiêu con người. Thu thuế của dân mà không vì dân phụng sự, chỉ tham vọng suy tính bá chủ. Tội ác ấy không thể dung tha. Bất kể hắn có tử tế thế nào với thân bằng quyến thuộc và người xung quanh hắn. Công tư phân minh. Dù nàng cũng có chút lung lay trước tấm chân tình của lão, cũng không thể nào vì cớ đó mà bao che lỗi phạm.
- - -
Nàng về phủ sắp xếp đồ đạc, gặp lão gia một lần cuối dưới thân phận Niên Tuyền. Nói rằng phải về quê thăm cha mẹ già trước khi nhậm chức. Trên thực tế đã sẵn sàng từ bỏ cái tên cũng như vai diễn này. Đối với lão gia, Niền Tuyền vĩnh viễn là một người bạn tri âm tri kỷ.
Mấy tháng sau, Lão chỉ nghe tin Niên Tuyền đã chết yểu ở quê vì bệnh nặng. Lệnh bài tể tướng cũng được gửi về trong một hộp tro cốt giả, còn cả một bài thơ với hai vế đăng đối tài tình về cuộc đời phù hoa hữu hạn. Lão tể tướng đọc xong liền chảy nước mắt, thất thần chẳng nói mấy ngày liền. Niên Tuyền trước sau gì cũng muốn lão mơ một giấc đẹp về tình bạn giữa họ. Vở kịch này từ đầu đến cuối nàng đều hoàn thành trọn vẹn.
Chỉ khổ cho Chu Độ khi nghe tin ấy. Mặc dù hắn biết đây hoàn toàn là giả. Nàng đã hoàn thành mục đích tiếp cận lão gia nên mới dùng kế ve sầu thoát xác đó. Chu Độ biết nàng vẫn sống nhưng hắn cảm thấy một sự mất mát khó tả trong lòng. Hắn là cận sự trung thành của lão gia từ thủa nhỏ. Làm sao hắn có thể bỏ ngài mà đi tìm nàng khắp chân trời góc bể? Tìm thấy rồi thì sao? Chẳng nhẽ lại đem nàng về ra mắt lão gia lần nữa?
Chu Độ khóc ròng mấy đêm liền, trên đầu còn có thêm mấy sợi tóc bạc. Hắn hốc hác gầy rộc đi trông thấy khiến lão gia cũng phải lo lắng. Kẻ này bắt đầu học được phép nói dối thành thần từ lúc nào không biết. Hắn nói vì nhớ thương cha mẹ mà hắn thành ra như vậy. Cuối cùng hắn cũng xin phép được về thăm quê cha ở Chu quốc một lần trong đời. May sao trên đường đi khuây khỏa được nỗi buồn thương.
- - -
Trong lúc đó người trong lòng hắn cũng đã lên đường đi Chu Quốc. Mấy tháng nàng học cưỡi ngựa cùng Hoàng thượng. Tuấn mã thuần chủng của hoàng gia cũng kén người cưỡi. Nàng phải vật vã lắm mới điều khiến được con ngựa khó bảo ấy. Nó biết chủ mới dễ bắt nạt nên vậy. Mấy lần ngã ngựa, phải nhịn đau trừng mắt với nó mới xong. Hoàng thượng dạy nàng huýt sáo gọi ngựa tới. Ngựa được huấn luyện nghiêm ngặt nên hiểu mệnh lệnh. Đang ăn cỏ cũng phi tới liền.
Hành lý đơn giản chỉ có vài bộ phục trang nam giới. Lệnh bài khâu giấu vào trong vải làm thắt lưng. Bản đồ, tiền mặt mang theo, kiếm thiêng khắc tên của tiên đế đã được bọc trong bao cũ thay vì bao lóng lanh rát vàng. Và cả cây đàn quen thuộc không thể thiếu.
Còn có diệu dược phòng khi bất chắc: 5 viên giải bách độc, 5 viên cải tử hoàn sinh, 10 viên cầm máu, 10 viên thuốc mê phát tán trong lửa. Dịch quốc chính là nơi y thuật phát triển bậc nhất lúc bấy giờ. Cũng có xuất khẩu thuốc quý làm nguồn thu ngoại tệ. Chính Chu Độ cũng từng kể cho nàng rằng hắn phải đi xa làm một vụ buôn thuốc cho lão tể tướng. Mấy viên trong lọ nàng mang theo thuộc loại thượng phẩm, công dụng tức thì chỉ vua mới có. Vậy mà nàng cứ tưởng là thuốc bán đại trà.
Nàng lại lấy một cái tên mới cũng vẫn là tên ý nghĩa vô cùng: Chu Văn Dịch. Chu là họ phổ biến ở nước chu, còn Dịch là họ của vua nước mình. Nàng không sợ phạm húy liền nghĩ tới cái tên đó, khiến hoàng thượng được phen cười đau bụng.
Đường dài phải cải trang mới dễ bề đi lại. Nữ nhân luôn bị dòm ngó rắc rối nhiều điều. Việc giả trang này đã thành quen thuộc. Rất nhanh nàng đã thuận lợi đi được một phần ba chặng đường, qua biên giới Dịch quốc, tới Lữ quốc và sang Triệu Quốc. Dọc đường không bị trộm cắp gì vì nàng ăn mặc rất giản dị, túi rách trông còn có phần nghèo nàn đói khát, đạo tặc không thèm đếm xỉa. Đây cũng là diệu kế của hoàng thượng, do vi hành trong nhân gian nhiều mà có kinh nghiệm đó.
Dọc đường người và ngựa nghỉ lại ở các quán xá, đi 2 ngày mới nghỉ 1 ngày. Phải mang theo chút lương thực sẵn sàng cho người và ngựa nữa. Đi trong đêm có những khi gió rét hoang vu, vậy mà nàng không sợ, còn lấy đó làm thi vị vô cùng. Nghỉ lại ở những nơi không người vắng vẻ, cũng may chẳng có nguy hiểm gì. Tỉnh lại của nả vẫn còn nguyên vẹn. Lữ Quốc là đất nước yên bình trù phú vô cùng, trộm cắp không có người người no đủ. Vua nước ấy hẳn là người tài giỏi đức độ vô cùng.
Tới Triệu Quốc không như vậy. Nếu không nhờ một vị hảo hán tốt bụng thì nàng đã sớm mất tiền. Trộm cũng tinh mắt. Túi rách mà tiền nhiều là vẫn đánh hơi được liền. Đang mua vài thứ ăn đường, sờ túi đã chẳng thấy đâu. Hảo hán kia thân thủ phi thường, trong nháy mắt liền lấy lại được. Nàng hậu tạ bằng một bữa ngon lành. Sau đó nghĩ ra được cách giấu tiền bạc thuốc men tất cả vào trong áo. Khâu mấy đêm liền được mấy cái túi đa dụng trong người.
Tề Quốc là nơi nàng lại gặp một sự cố khác không hề mong muốn.
Vì tính lương thiện thấy chết phải cứu, nàng vô tình vướng phải một tai nạn thứ thiệt. Run rủi sao bỗng gặp lại đồng hương: Chu Độ!
Wednesday, March 29, 2023
C24: Cầu Tình Chu Quốc
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment