Friday, March 3, 2023

C1: Thần Tiên Thượng Phẩm

Chương 1: A Đường đổi đời nhờ gặp Thần Tiên

Thể loại: Huyền huyễn, thần tiên, 0+


- Thiên Đế, công việc hôm nay ngài giao, nô tài đã hoàn thành.
- Việc ngày mai có những điểm sau xin ngài chỉ dẫn thêm...
- Đây là những báo quan trọng trong buổi họp thường kỳ của Quần Tiên. Nô tài đã sắp xếp thành từng hạng mục theo thứ tự quan trọng.
- Thiên Đế, bất kể là việc gì, chỉ cần ngài sai bảo, nô tài sẽ dốc sức làm tốt.

Tên sai vặt này thật sự không có chỗ nào chê được, dù là khó tính như Thiên Đế. Từ khi đem về nuôi, tiểu tử này càng lớn càng khôn. Vốn chỉ vì lòng thương hại nhất thời một thằng nhóc phàm nhân mồ côi sắp chết giữa đường (Thiên Đế trong lần vân du hạ giới, bằng thiên nhãn đã thấy số mệnh của thằng bé này sắp kết thúc, đường sinh lực của nó đã nhạt dần, không sớm thì muộn cũng sẽ quy tiên. Thấy thiên tư nó nhanh nhẹn được việc, liền tiện tay đem nó về trời, nhân thể có chuột bạch thử nghiệm loại diệu dược mà ngài mới điều chế.)

Từ ấy Thiên Đế có được một trợ lý vô cùng ưu tú. Thiên Đế đã quá quen thuộc với sự có mặt bất cứ khi nào được gọi của tiểu tử này. Quá quen với thái độ cung kính và lễ phép một cách nhàm tẻ của nó. Có những khi bắt gặp ánh mắt bình thản tĩnh lặng đó, Thiên Đế không thể tin nổi nó chính là thằng bé hay ăn trộm khi xưa ở chợ Hồng Trần.

Dường như Thiên Giới luôn mặc định hoán cải bất cứ ai trở thành một phiên bản hoàn hảo hơn của họ. Thiên Đế cũng vậy, biết đâu phiên bản khác của ngài nơi Hồng Trần thực là bất toàn khó coi. Thiên Đế luôn tin rằng một khi bắt tay vào việc gì, thì việc ấy sẽ phải hoàn thành tốt đẹp. Đây là cung cách làm việc mà đến cả tên trợ lý nhặt được của ngài cũng có, nữa là ngài.

Quần Tiên biết rằng đã mấy vạn năm thời gian thiên giới, có một tiểu tử người phàm được đích thân Thiên Đế đem về nuôi dưỡng và dạy bảo. Ngài đặt cho nó cái tên ngắn gọn là Đường. Bởi nhân duyên gặp gỡ khi nó đang ăn cắp vặt trên đường, lần ngài đi vân du hạ giới. Điều này chính A Đường đã tự thú với tất cả, ngay khi vừa đặt chân lên Thiên giới.

A Đường luôn lễ phép và kính trọng các tiên nhân, bởi luôn nhớ rằng mình chỉ là một người phàm, xuất thân là thằng bé ăn trộm. Chính vì sự biết điều này, cả thiên giới đều quý mến A Đường. Tiên nhân không ngớt lời khen ngợi tu vi hắn ngày một tiến bộ trông thấy, luôn lấy đó làm tấm gương cho tiên nhân hậu thế. Ai cũng biết, lời A Đường là lời của Thiên Đế. Kẻ này cũng giống như Thái Giám của Vua vậy. Có điều là Vua Trời thì cao trọng và nghiêm minh hơn Vua Trần nhiều. Thiên giới có bao nhiêu tầng trời, A Đường đều được biết đến trên từng ấy tầng. Bởi vì công vụ đặc thù luôn phải truyền tin, đem mệnh lệnh và ý chỉ của Thiên Đế tới tất cả, A Đường gần như quen thuộc mọi đường lối trên thiên giới. Với sự nhanh nhẹn bẩm sinh học được từ thời còn trộm cắp trên các đường ngang ngõ dọc, hắn thường đi nhanh về nhanh, một ngày có thể đi đến 33 tầng trời và vẫn về sớm để hầu cận Thiên Đế nghỉ ngơi. Từ khi có A Đường, Thiên Đế rảnh việc và nhàn rỗi hơn hẳn.

Nhiều khi, Thiên Đế muốn thấy bộ mặt bất mãn của tên người phàm này, thường tìm cách làm khó hắn. Những việc mà chính Thiên Đế nghĩ không ra, liền gọi hắn lại và bảo: "Việc này quá đơn giản, ngươi nên tự biết cách xử lý." Ấy vậy mà dường như đầu óc hắn cũng rất nhanh nhẹn. Không những chẳng lấy làm bất mãn vì việc khó đến tay, hắn luôn lễ độ, khiêm cung mà hoàn thành xuất sắc. Thiên Đế không thể nào chê trách bất cứ một việc gì qua tay hắn.

Thậm chí, đến ly trà hắn pha, cũng không có kẻ thứ hai làm được. Thiên Đế cầu toàn, nước trà quá nóng không uống, quá lạnh cũng không dùng, quá đặc không nhìn, quá loãng không chạm, quá thơm không uống, quá nhạt không cần. Trước khi có A Đường, Thiên Đế đều tự mình pha trà. Từ khi có A Đường, Thiên Đế có thói quen uống trà trừ bữa. Nước pha trà cũng phải là nước sương đọng trên lá, tự tay A Đường đi hứng từng hạt mỗi buổi sớm khi mặt trời chưa mọc.

Mỗi khi Thiên Đế rảnh rỗi, thường nổi hứng gọi A Đường ra vịnh thơ, gảy đàn ngắm trăng sao cả đêm. Mà A Đường cũng không hề xin đi ngủ. Khi Thiên Đế muốn vận động cũng thường lôi hắn ra tập luyện, những đường quyền mạnh mẽ nếu không kịp tránh thì sẽ phải chịu thâm tím. Nếu Thiên Đế mệt mỏi, A Đường sẽ xoa bóp, dâng thuốc, gảy đàn. Ngón đàn của A Đường cũng là do Thiên Đế dạy, nên nếu không phải là chính Thiên Đế thì cũng khó có ai phân biệt nổi là ai đang đàn. Thiên Đế coi A Đường là một bản sao của chính mình. Quả thực hắn rất dễ bảo, dễ dạy.

Nhưng Thiên Đế không hề biết ngoài bản sao đó, A Đường còn có thể là gì khác hay chăng. Sự khiêm tốn lễ độ của hắn ban đầu còn khiến người ta thỏa mãn, lâu dần càng ngày càng xa cách và khó hiểu. Nhất là với Thiên Đế, hắn càng lễ phép kính cẩn bao nhiêu, càng khiến Thiên Đế không bằng lòng bấy nhiêu. Thiên Đế làm sao không thấy được thái độ luôn giữ khoảng cách của hắn, không thấy được điều hiển nhiên đó thì vị trí Thiên Đế để mốc còn hơn. Nhiều lần Thiên Đế tìm cách làm A Đường tức giận, hòng vạch trần sự giả tạo của hắn. Nhưng không khi nào thành công, có trách mắng oan thế nào, hắn cũng nhún nhường cam chịu, thậm chí còn thực lòng hối lỗi, thực tâm cho rằng hắn chưa làm tốt. 

Kẻ biết điều quá nhiều khi cũng gây sự chán ghét khó tả. Nhất cử nhất động của hắn đều có tính toán, đều không có thêm bớt vào đâu được. Kẻ hoàn hảo này khiến Thiên Đế tự hỏi phải chăng một tên người phàm có thể còn hoàn hảo hơn cả Thiên Đế? Không thể chê trách, chỉ có thể nhàm chán. Đã nhiều lần Thiên Đế gọi những chân tiên có phẩm vị khác tới làm phụ tá. Lấy cớ rằng A Đường cần tĩnh tu. Nhưng không vị nào làm chu toàn như hắn. Nên dăm hôm A Đường lại được gọi.

A Đường trẻ trung mà điềm tĩnh, bụng sâu hơn bể, trán cao hơn trời... Mấy câu ca ngợi này các tiểu tiên trên Thiên Giới thường gán cho hắn, nghe đâu còn được phú thành một bài thơ có vần. Mà hắn xưa nay không bao giờ quan tâm đến lời khen ngợi. Điều hắn quan tâm chỉ là lời phê bình. Mọi lời khen ngợi hắn đều chẳng để vào tai. Mà như vậy có nghĩa là, ai càng phê bình hắn thì hắn càng quan tâm kẻ đó. Thiên Đế nắm rõ việc này hơn ai khác. Khi được chê, mắt A Đường sẽ sáng lên hẳn và môi cười như gió xuân về. Khi được khen, mặt hắn sẽ lạnh như băng và chẳng hề biểu cảm. Hắn luôn mang một vẻ sầu buồn man mác mà không tiên nhân nào bắt chước nổi. Họ cho rằng đó là vì gốc gác phàm tục của hắn. Dường như Thiên Đế là người thân duy nhất của hắn ở đây. Như là hắn vốn không thuộc về Thiên Giới.

Có lần hắn xin được hạ phàm. Nghĩ cũng nên cho hắn nghỉ phép, tự do làm gì thì làm, Thiên Đế chấp thuận.

Xin một lần, rồi lại hai lần, ba lần, năm lần bảy lượt, rồi ngày càng thường xuyên như vậy, Thiên Đế bắt đầu nghi hoặc, có gì ở trần gian khiến hắn bận rộn như vậy. Lấy kính nhãn thông ra xem, thì hóa ra hắn đang hỗ trợ Cái Bang Hội, xin ăn có tổ chức hẳn hoi, đàng hoàng tử tế. Những chuyện như vậy mà hắn cũng làm nhiệt tình không kém gì việc Thiên Giới. Rồi hắn kết huynh đệ với một kẻ khố rách áo ôm nào đó trông rất vớ vẩn. Lại thấy hắn cười nói tự nhiên với mấy lão nông phàm phu tục tử. Dường như những chuyện như vậy ở hạ giới làm hắn thích thú hơn chuyện quan trọng trên thiên giới.

Đến một hôm, khi hắn vừa trở về từ hạ giới, Thiên Đế gọi hắn tới và hỏi:
"Ngươi không vui khi ở đây sao?"

Hắn tươi cười trả lời thế này khiến Thiên Đế tâm phục khẩu phục về độ lươn lẹo của hắn:
"Nô tài vui khi làm việc cho ngài."

Nhân gian vui rồi buồn, khổ rồi sướng, hợp rồi tan, sinh rồi tử, mọi thứ thật vô thường, không như Thiên giới. 10 vạn năm mới có một sự thay đổi lớn, 5 vạn năm mới có một vài thay đổi nhỏ. A Đường đã trở thành Thượng Tiên vào năm thứ 10 vạn. Thượng tiên thì vĩnh viễn bất tử!

Lễ mừng sự kiện này cũng không có gì long trọng, chỉ là trang nghiêm hơn lễ sinh nhật một chút, với sự có mặt của 10 vị thượng tiên thân thiết nhất đã hướng dẫn hắn từ khi lên Thiên giới. Đây là một vinh dự và cũng là trọng trách to lớn. A Đường ủ rột âu sầu sau buổi tiệc. Không biết cuộc đời hắn từ giờ sẽ ra sao. Không chết được nữa, phải chăng cũng là một nỗi buồn khó tả.
 

Hết chương 1.


No comments:

Post a Comment