Thursday, March 9, 2023

C9: Tẩy Rửa Hồng Trần

 Chương 9: Tẩy Rửa Hồng Trần

"Phật dạy: Khi đi tìm tình yêu, con sẽ chỉ thấy con yêu chính mình."

...

Khi còn ở hạ giới, A Đường không hiểu tại sao có những kẻ rảnh rỗi đến độ quanh năm suốt tháng chỉ viết tiểu thuyết hư cấu, những cuốn truyện mà có lần hắn cũng đọc xem để giết thời giờ. Hắn cho đó là việc vô nghĩa và hão huyền nhất trên đời. Cũng có những danh tác truyền đời mà độc giả mọi lứa tuổi đều ham thích tuy nhiên hắn thường vừa đọc vừa ngủ.

Từ khi tới Thiên giới phải viết báo cáo công việc rất nhiều, hắn liền ngộ ra được một điều: Hư Cấu cũng là một nghệ thuật, và người hư cấu thực là một nghệ sĩ. Chư tiên thường nói: Cả Thiên Hạ này đều là một màn Đại Hư Cấu do bàn tay Thiên Cổ sáng tạo, dựng nên.

Đạo lý này thật quá đỗi hư huyền, A Đường thấy việc nghiêm túc và thực tế duy nhất trên đời là tắm rửa! Quả thực hắn rất thích tắm. Mỗi khi tắm xong mọi ưu phiền đều như trôi hết cả, đều như trở thành một con người mới. Nhưng chuyện này nhất định phải được làm một mình. Hắn từ bé rất ghét việc ai đó nhìn mình tắm rửa. Đây là lúc duy nhất hắn không phòng bị, có thể là chính mình. Hắn vô cùng áp lực mà không biết nói sao. Nước nóng ấm như mời gọi. Nhưng những suy nghĩ ngổn ngang và tự trọng không cho phép hắn cởi áo. Hắn quay lưng đi im lặng. Dùng chính sự im lặng này làm hành động chối từ.

Thiên Đế nhìn thấu nội tâm hắn nên mới cố ý sắp đặt chuyện này. Hắn luôn rất chừng mực, kẻ này thậm chí không cho phép chính mình được buông thư bất cứ một lúc nào. Kể cả khi ngủ, tư thế của hắn cũng nghiêm túc không hề dịch động. Thiên Đế thở dài trước sự cố chấp của hắn, bèn nghiêm túc nói như ra lệnh: "Tẩy rửa Hồng Trần!"

Hắn giật mình như chợt nhận ra điều gì, hắn đâu còn là phàm nhân nữa. Hồng Trần tục niệm cũng nên tẩy rửa sạch sẽ đi thôi. Hắn coi Thiên Đế là cha. Hắn mồ côi từ nhỏ, đến cha là ai còn chẳng biết mặt. Cha con cùng nhau tắm rửa chẳng phải việc dĩ nhiên nhất trên đời? Nghĩ vậy hắn nhanh chóng cởi hết y áo rồi bước xuống hồ.

- - -

Ánh trăng dịu nhẹ chiếu sáng cả hồ nước, có hai cha con đang ngồi ngâm mình sảng khoái vô cùng.

Thần tiên mĩ cảnh bao giờ cũng chỉ là những điều đơn giản như vậy. A Đường chợt dâng lên một niềm biết ơn vô bờ đối với Thiên Đế. Nếu không có ngài, bây giờ chẳng biết hắn đã về đâu. Hắn kì cọ lưng ngài, lại xoa bóp bờ vai cha. Đối với hắn, Thiên Đế chính là thân nhân quan trọng nhất trên đời. Khỏi cần nói thêm bởi mọi lời lẽ là dư thừa.

Thiên Đế lim dim mắt, thảnh thơi như đang chìm vào bồng bềnh cõi mộng. Bỗng mở mắt đối diện với hắn: "A Đường, từ giờ mỗi tháng một lần, hai cha con ta đều đến đây tắm rửa." Hắn ngạc nhiên không hết, miệng đã ngoác ra cười, trông vô cùng ngớ ngẩn. Thiên Đế bỗng ra một chiêu đẩy hắn xoay 180 độ, lưng hướng về phía ngài, rồi bảo: "Yên lặng, ta trị thương cho."

Hắn ngoan ngoãn nhắm mắt điều hòa hơi thở, cảm nhận một luồng Chân Dương Khí từ sống lưng lan ra khắp các kinh mạch, tràn tới tận các thớ cơ và mọi huyệt đạo. Những vết bầm tím trên da từ từ phai nhạt rồi biến mất hẳn. Dương khí khiến cả hồ nước nóng lên một cách kinh hãi. Phàm nhân ắt tưởng đó là nước đang sôi. Nước nóng bốc hơi, khí lạnh về đêm tăng cao, hai luồng nóng lạnh va chạm, tạo nên tầng tầng sương khói mờ ảo.

Không biết bao lâu trôi qua, A Đường đã nhận thêm 9 thành công lực tu vi vạn năm của Thiên Đế, vì quá thư giãn mà gần như rơi vào giấc ngủ say trong hồ. Hai cha con ngồi trong hồ, lưng tựa vào nhau mà ngủ. Hắn chợt mơ hồ nghe tiếng Thiên Đế thì thầm: "Ngươi là nữ thì thích hợp hơn."

Một con bướm trắng từ đâu xuất hiện, rập rờn trong hang động, linh thiêng nào vạn năm chẳng thức giấc? Âm Dương nào vĩnh viễn chẳng chia lìa? Thiên Cổ Đế tạo hình muôn vật, Thiên Đế cũng chính là A Đường. Chuyện này có gì là lầm lạc?

Thiên giới và Hạ giới chính là tri âm.






 


No comments:

Post a Comment