https://nghiencuulichsu.com/2014/07/16/than-the-su-nghiep-cua-muhammad/
CHUYỆN NÀNG ZAYNAB (Ngôn tình, 18+)
Sử ghi: Mẹ của Zaynab là em gái ruột của cha Muhammad. Người chồng đầu tiên của Zaynab chẳng may qua đời không lâu sau cưới, khi Zaynab mới đôi mươi. Zaynab theo anh ruột mình vào doanh trại của Muhammad. Anh trai bà là một trong các tướng. Năm 28 tuổi, Zaynab được Muhammad se duyên, kết hôn với Zaid - một nô lệ từ nhỏ của Khadija (người vợ đầu tiên của Muhammad) - sau Zaid trở thành con nuôi của Muhammad vì tình cảm tốt đẹp. Ban đầu Zaynab và anh trai hết sức khước từ cuộc hôn nhân này vì nhiều lý do. Trong đó có cả tự tôn giai cấp. Nhiều người nghĩ Zaid không xứng vỡi Zaynab vì anh ta xuất thân chỉ là một nô lệ, dù đã được Muhammad nhận làm con nuôi. Tuy nhiên cũng chính lý do này mà Muhammad càng quyết mai mối bằng được.
Rảnh rỗi sinh nông nổi, hôm nay bốc mộ cuộc tình, bịa đặt sáng tác vài lời dựa trên những chi tiết có thật, cho tình sử xa xưa thêm phần hấp dẫn.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Không ai để ý tới một người phụ nữ luống tuổi đang ngồi một mình bên những tấm da thuộc, xử lý từng mảng da cừu và lạc đà, để biến chúng thành những chiếc áo ấm cho mùa đông lạnh giá của sa mạc A Rập. Bà có mái tóc đã ngả màu và đôi tay run run nhăn nheo. Dường như dấu vết thời gian không kiêng dè một loài hoa nào. Zaynab, một cái tên phổ biến của vùng A Rập, nghĩa là "Đóa hoa đẹp tỏa hương".
.
.
.
- Zaynab! Con gái yêu của ta, sau này con phải lấy một người chồng thật xứng đáng! Nhìn xem, con ta vừa đẹp người, đẹp nết, lại còn khéo tay hay làm. Các anh chị con không ai có thể thuộc một tấm da hoàn hảo như con đâu!
- Mọi người xem này, con bé mới mấy tuổi đầu mà đã làm giỏi hơn cả cha nó rồi! Có cái nghề thuộc da này, ở đâu cũng không sợ đói. Nhà chúng tôi mấy đời đều cha truyền con nối nghề này mà trụ được trong thời buổi loạn lạc ... Các vị xem! Đây, tấm áo này làm từ da cừu, đảm bảo mặc không ấm thì hoàn tiền toàn bộ!
- Zaynab! Lại đây chơi với các anh chị nào! Làm gì mà cặm cũi mãi ... em lại thích tranh công của tất cả đó hử?!
- Zaynab! Ngày mai chúng ta lên đường rồi, nghỉ sớm đi, làm cả đời mà!
- Zaynab! Bông hoa thơm của cả nhà chúng ta, ôi xem con xinh quá, cậu trai này thật diễm phúc.
- Đừng buồn Zaynab! Cậu ấy mất rồi nhưng đời còn dài, phải mạnh mẽ lên, em phải sống tiếp! Đi, anh em mình đi gặp Muhammad. Có nhiều chuyện thú vị để làm ... Em sẽ là quý bà làm ăn phát tài nhất ở Mecca! Ôi em gái xinh đẹp của anh. Vui lên nào, rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Đến doanh trại, chứng kiến sự sống nay chết mai của binh sĩ, Zaynab rất đau lòng. Cô gái trẻ không ngại mọi việc khó nhọc: xách nước, giặt dũ, nấu bếp, chăm sóc binh lính bị thương, mọi việc ... và trong những lúc rảnh rỗi, cô luôn xử lý những tấm da cừu. Zaynab thường nở nụ cười tươi tắn với tất cả mọi người. Cô như đóa hoa thơm giữa một vùng áp lực chết chóc. Tiếng cười cô xóa tan những lo sợ của tất cả. Zaynab ngây thơ đùa: "Các anh phấn chấn lên! Ai còn sống trở về sẽ được Zaynab kén làm chồng!" Tất cả cùng bật cười. Ai chẳng biết nàng kén cá chọn canh thế nào. Được làm chồng Zaynab còn khó hơn việc trở về nữa là ... Họ lại cá cược xem ai sẽ được nàng hỏi thăm trước, khi trở về.
Zaynab mỉm cười, ánh mắt nàng tràn ngập hy vọng, rằng tất cả sẽ trở về bình an. Nàng ngồi bên tấm da thuộc chuẩn bị khâu thành một chiếc áo. Mà trên tấm da có dòng chữ nhỏ bé nàng đã kỳ công dùng bút viết tên một người. Ở chỗ khó nhìn nhất mà chẳng ai để ý. Tên một người mà từ ngày đến đây, hình bóng đó đã khắc sâu vào linh hồn nàng: Muhammad.
Chàng rất ít khi nhìn đến nàng. Chàng luôn bận rộn. Chàng luôn nói chuyện với anh của nàng, nhưng chẳng mảy may hỏi han nàng. Ngày mai, khi khâu xong tấm áo này, nàng sẽ nhờ anh trai mang đến chỗ chàng, nói rằng đây là chiếc áo da thuộc mà Zaynab vừa hoàn thành. Áo ấm hy vọng chàng đừng chối từ. Nghĩ vậy Zaynab lại ra công, thoăn thoắt khâu, từng mũi kim sợi chỉ khéo léo dịu dàng như tâm tình người phụ nữ trẻ đang yêu. Một tình yêu kính ngưỡng. Muhammad là tương lai của tất cả. Muhammad sẽ trở về!
...
Thời gian thấm thoắt trôi qua, Zaynab đã ở trong quân đoàn 3 năm rồi. Cứ mấy tháng, nàng lại được tin chàng vừa cưới một người vợ mới. Nàng không biết họ là ai, và cũng chẳng quan tâm. Chàng cưới một cô bé lên 6 làm vợ, ai cũng to nhỏ xì xầm. Nàng không quan tâm. Chàng vĩnh viễn là người nam tuyệt hảo nhất trong mắt nàng. Nàng nhớ ánh mắt xa xăm mà thăm thẳm đó. Nhớ lúc Chàng nói trước tất cả về Islam, về Allah, về cầu nguyện và quy phục. Nàng nhớ sự chân thành, mãnh liệt và tin cậy toát lên từ toàn bộ con người chàng. Như là, từng hơi thở của chàng sẽ hồi sinh những sa mạc chia rẽ này ... như anh trai nàng vẫn nói.
Ngày nọ, nàng nhận được tin sét đánh: Nàng sẽ phải cưới Zaid, theo lệnh của Muhammad. Zaid là con nuôi của ngài!
Thật là một vinh dự đau sót. Nàng kiên quyết chối từ. Zaid, cái đuôi này nàng đã cố cắt từ lâu. Vậy mà ... Chàng lại nhân danh Allah để tác hợp. Ngày thành hôn với Zaid, nàng cố tươi cười, nhưng nụ cười như chiếc mặt nạ thủy tinh trực rơi vỡ, như những giọt lệ nàng âm thầm khóc khi đêm về. Chàng cũng cười, một nụ cười xa xăm mà nàng chẳng bao giờ với tới.
...
Hai năm sau, vào Mùa đông năm ấy, chàng tới gõ cửa nhà nàng.
Gõ vào trái tim mỏng manh của nàng, gõ vào tình yêu tưởng rằng đã thành công chôn giấu. Chàng đã cám dỗ nàng! Phải vậy! Muhammad khẽ cười và chỉ nói ba từ: "Em đẹp thật!" Thế mà nàng đã thổn thức cả đêm không ngủ.
Những tưởng đó chỉ là một giấc mơ, một chuyện đùa nào đó từ lãnh đạo. Nàng coi như chuyện tầm phào. Yên phận làm vợ của Zaid theo đúng ý chàng, vậy là ổn. Ai ngờ, Zaid làm to chuyện. Chồng nàng cứ một mực cho rằng vào cái ngày chồng vắng nhà đó, nàng đã làm điều quá trớn gì với Muhammad. Ban đầu chỉ là nghi ngờ, sau thành khăng khăng, khẳng định. Mặc cho nàng thanh minh, giải thích thế nào. Nàng đã nói đi nói lại: "Ông ấy chỉ khen em đẹp, thật chỉ có vậy thôi!"
Nhưng Zaid không tin. Sự ghen tuông làm bất cứ ai điên cuồng. Hắn uống rượu say về, to tiếng, thẩm tra, xét hỏi đủ điều:
- CÔ NÓI THẬT ĐI! CÔ NGỦ VỚI LÃO TA RỒI CHỨ GÌ?!!!
- NÀY THÌ IM LẶNG! TÔI CHO CÔ BIẾT THẾ NÀO LÀ IM LẶNG! (Zaid dùng sức xé rách làm đôi tấm da thuộc nàng đang làm dở)
- CÔ LÀ MỘT CON ***! CÔ QUYẾN RŨ ÔNG TA RỒI CÒN CHỐI HẢ ...
- SAO CÔ DÁM CHO LÃO VÀO NHÀ ?!!! NHÀ NÀY AI LÀ CHỦ? ...
- CÔ YÊU LÃO TA RỒI SAO?! CÁI CON ĐÀN BÀ MẤT NẾT NÀY! ...
- CÔ KHÓC MÀ ĐƯỢC HẢ?! TÔI KHÔNG PHẢI LÀ LÃO TA NÊN CÔ KHÓC HẢ!? ...
- CÔ MUỐN THEO LÃO TA! CÔ TƯỞNG TÔI MÙ À?! ...
- NGHE ĐẾN TÊN ÔNG TA LÀ CÔ ĐÃ ĐỎ MẶT XẤU HỔ, CÓ AI LÀ KHÔNG THẤY ?! ...
- THÔI CÔ ĐỪNG GIẢ BỘ NỮA, XIN CÔ NÓI THẬT CHO, ĐỂ TÔI BIẾT ĐƯỜNG LIỆU!!!! LÃO TA LÀ CHA NUÔI TÔI ĐÓ! CHA BẢO SAO TÔI PHẢI NGHE VẬY!
Zaid lại gào lên, đập phá tan nát hết mọi thứ trong nhà, và cả trái tim như pha lê của Zaynab.
Nàng lau nước mắt, bình thản nói: "Phải đó, tôi yêu Muhammad. Và nếu chàng đồng ý thì tôi còn muốn cưới chàng nữa kìa!"
Zaid sững sờ và tuyệt vọng, đau đớn và thống hận, chính nàng đã thú nhận, chính nàng đã nói ra sự thật đó. Zaid loạng choạng vụt ra ngoài, đêm tối mịt mùng như chính tương lai của hắn. Vợ hắn mà lại yêu cha của hắn! Người mà hắn một lòng một dạ yêu kính tôn thờ. Người đã nuôi hắn từ những ngày còn là thằng bé nô lệ gầy gò ốm o. Người mà hắn nguyện phó cả sinh mạng, phục vụ hết lòng. Muhammad có bao nhiêu vợ ai chẳng biết, nhưng hắn chỉ có duy nhất một người con gái này. Hắn yêu thương nàng, yêu nàng từ ngày đầu tiên gặp gỡ. Yêu nàng tha thiết, yêu nụ cười tươi xinh và bàn tay duyên dáng chăm chỉ của nàng. Hắn muốn giết nàng! Allah chứng dám! Nếu hắn không chạy ra khỏi nhà lúc bấy giờ, ...
Zaid điên cuồng đau khổ, hắn tàn nhẫn tự chém lên người mình mấy vết, cho nguôi đi nỗi hận. Hắn không bằng Cha hắn, tuyệt đối không thể bì. Đến người phụ nữ của mình mà hắn cũng không giữ được. Hai năm qua hắn những tưởng nàng đã dần dần yêu hắn, đã có hắn trong lòng. Hắn sẽ đem tất cả sức lực làm bất cứ điều gì khiến nàng vui vẻ. Hắn kinh doanh phát đạt, tiền bạc đều đưa cho nàng giữ. Hắn giúp nàng mở thương hiệu, hắn chạy vạy lo toan công vụ cho Muhammad. Hắn là cận sự của cha, bao điều cha dạy hắn, hắn còn chưa trổ hết tài.
Zaid hận Muhammad đã đặt cho hắn cái tên họ này. Ước gì hắn chỉ là một tên nô lệ quèn tầm thường. Ước gì hắn chưa bao giờ gặp được Zaynab. Hai kẻ vô tâm vô phế đã cướp đi cả lòng tự trọng lẫn sự tự tôn của hắn. Ngày hôm sau, như một cái xác không hồn, hắn bước vào nơi quen thuộc để gặp cha, cũng để xác định một lần cuối mối quan hệ này.
Zaid cúi đầu: "Zaynab muốn cưới ngài nếu ngài đồng ý. Tôi có thể ly hôn cô ấy."
Muhammad nheo mắt nhìn Zaid, trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, rồi bỗng bật cười một cách quỷ dị:
"Ta đồng ý".
Zaid vẫn cúi gằm để Muhammad không trông thấy khuôn mặt thê thảm của hắn. Một nỗi nhục nhã dâng trào khiến hắn hoa mắt chóng mặt, dòng máu trong người chợt nóng, hắn biết, nếu hắn không giết Muhammad giờ này, thì có lẽ cũng sẽ giết chính mình, xóa sạch cái tên họ cùng quá khứ này. Từ giờ hắn không còn là con trai nuôi của Muhammad. Tên họ hắn thà là họ của một tên nô lệ. Và Tình Cha Con, sẽ chỉ còn là sa mạc. Zaid mồ côi từ nhỏ, hắn coi kẻ này là thực sự là cha mà. Hắn cúi đầu chào cha lần cuối, rồi rảo bước ra ngoài, hắn cứ đi mãi về phía sa mạc, cho đến khi trái tim khô kiệt và ảo giác xâm chiếm. Như một giấc mơ mà hắn không muốn tỉnh lại:
- Zaid! Từ giờ gọi ta là cha. Ta sẽ dạy ngươi cưỡi lạc đà cho ra dáng thương nhân.
- Zaid của cha giỏi lắm. Giỏi hơn cha rồi đó! Nào ta cùng đua ngựa!
- Zaid, lại đây cha bảo, đem món đồ này đến chỗ nọ! Đi đường cẩn thận nghe con. Nhớ chuẩn bị đủ tư trang.
- Zaid, con nghĩ sao về việc này?
- Zaid, con có thích cô gái nào chưa?
...
Hắn tỉnh lại, thấy mình nằm giữa sa mạc, mặt trăng đã lên cao thành một hình lưỡi liềm, điểm trên nền trời đen là hằng hà sa số các ngôi sao lấp lánh. Hắn bỗng cười như đứa trẻ, hắn nhớ Muhammad đã từng chỉ cho hắn cách nhìn sao để đoán định phương hướng, để không đi lạc trên những sa mạc mênh mông toàn cát. Muhammad tin cậy hắn trong mọi sự vụ, công việc. Hắn cũng tin cậy Muhammad sẽ chăm sóc cho Zaynab, biết đâu tốt hơn hắn. Đơn giản là vậy. Zaid đứng đậy, lấy lại tinh thần, trở về hoàn tất việc ly hôn với Zaynab. Hắn không còn là Zaid của ngày hôm qua, một cuộc đời mới sẽ bắt đầu.
...
Ly hôn hoàn tất, ngay lập tức hôn lễ diễn ra, dĩ nhiên là giữa Muhammad và Zaynab.
Bao lời ong tiếng ve đàm tiếu khắp thiên hạ, cả Mecca đều biết cô dâu này là ai. Nhưng không ai dám công khai chế giễu điều gì. Muhammad không ngờ rằng Zaid nói được làm được, hắn đã ly hôn thật. Chẳng nhẽ "nhà tiên tri" mà lại không giữ lời. Sao thì sao, đâm lao thì theo lao. Chết ai đâu mà sợ! Nàng đã nguyện ý, thì thành toàn cho nàng vậy!
Đám cưới to chưa từng thấy, Muhammad không tiếc tay thể hiện sự giàu có. Cũng là để cho Zaid yên tâm, Zaynab làm vợ nhà tiên tri thì không phải chịu thiệt thòi gì.
Zaynab vẫn tưởng rằng mọi sự chỉ là trò đùa. Nàng không dám nghĩ có một ngày mình trở thành vợ của Muhammad. Hẳn là sự sắp đặt của Allah, của 7 tầng trời. Ngày hôn lễ, nàng như một đóa hoa tuyệt đẹp, chỉ muốn nở vì một người. Nàng đỏ mặt vì bao cái nhìn tròng trọc đầy ý giễu cợt. Nàng chỉ muốn chùm tấm da thuộc lên đầu, để khỏi chịu những cái xét nét, khinh chê. Nếu tình yêu là sai, thì cứ để sai lầm này nhấn chìm nàng mãi mãi trong tình yêu vô hạn.
Chàng cùng nàng hợp cẩn, đêm của tiếng gõ xa xăm khi nào làm bùng cháy một ngọn lửa say đắm. Vậy mà ... nàng nghe thấy chàng gọi một cái tên lạ trong mơ: Kha..di... Sau này nàng mới biết, đó là tên bà vợ già đã chết từ lâu của chàng. Bà ấy chết lâu vậy rồi mà chàng vẫn chưa quên được sao? Nàng sẽ giúp chàng quên được! Phải thế!
Thời gian trôi qua, nàng thể hiện rất tốt vai trò của mình trong ngôi nhà mới. Nàng biết, sau lưng nàng không ít điều dị nghị, không ít sự phán xét. Nàng mặc kệ tất cả, chỉ cần Muhammad hiểu nàng, yêu nàng, vậy là đủ. Nhưng sâu trong tâm, nàng vẫn thấy thật bất công cho chính mình. Tại sao tất cả đều cho rằng đó là lỗi của nàng? Tất cả đều cho rằng nàng đã phản bội chồng cũ, đã cám dỗ bố chồng. Tất cả đều coi nàng là con đàn bà vô liêm sỉ nhất trên đời. Nàng thực sự ngày càng giận. Nỗi giận ban đầu còn âm ỉ, sau dần nhiều lúc bồng lên bất chợt. Ai trong nhà cũng biết nàng dễ cáu, tuy cũng dễ nguôi. Không ai dám làm nàng phật ý, vì nàng sẽ mắng họ rất chua cay. Nàng không chịu được khi thấy cảnh Muhammad sủng ái một cô gái Ai Cập nào đó, và trong toàn bộ số thê thiếp, chỉ cô này có mang thai con chàng. Mỗi lần nghĩ đến ánh mắt chàng âu yếm lưu luyến nhìn cô ta, nàng vô cùng đau khổ.
Chẳng phải chàng khen nàng thật đẹp, cô ấy đẹp hơn nàng ở điểm gì? Zaynab rất hiền, nhiều lần cô gái Ai Cập bị bắt nạt, nàng đều ra tay bảo vệ. Ấy nhưng đến một ngày, cô ta và Aishah làm nàng bực! Muhammad cũng làm nàng bực! Nàng nói, nàng hét, nàng bất nhẫn, cho đến khi Muhammad buộc nàng dừng lại. Từ đó chàng không còn quan tâm đến nàng một chút nào nữa. 2 tháng liền không hề nhìn mặt. Nàng biết chàng đã giận rồi. Nàng im lặng làm tiếp những tấm da quen thuộc. Mang trong lòng một nỗi buồn trống trải.
Chàng lại vui vẻ thi chạy với cô vợ bé bỏng Aishah, coi cô bé như hình với bóng. Zaynab gần như tuyệt vọng. Chàng thích cầu nguyện, thích cho người nghèo, nàng cũng làm như vậy. Nàng đứng cả đêm trong phòng để cầu nguyện, căng một sợi dây để nếu mỏi quá thì bám vào. Chàng thích sự giản dị, nàng cũng ăn mặc giản dị giống chàng...
Nhưng tất cả đều chỉ ngưỡng mộ Aisha, vì sự thông minh và trinh bạch của cô ấy. Còn nàng thì sao?
---
Zaynab, có đóa hoa nào không phai tàn? Nàng tự hỏi chính mình, giờ đã là bà lão 50. Nàng vẫn cặm cụi bên những tấm da thô cần xử lý. Nàng không cần tiền để sống, nhưng vẫn làm công việc thường nhật này. Bởi sau khi làm xong, nàng sẽ vui vì có được những chiếc áo lông cừu đem cho người nghèo. Đây là điều duy nhất mà nàng có thể làm, nàng làm giỏi. Đôi mắt đã mờ, tay khâu cũng không còn nhanh nhẹn, nhiều khi kim đâm vào đầu ngón tay đau nhói. Nhưng nàng rất thích công việc này. Nàng ngồi một chỗ cả ngày làm vậy cũng không chán.
Zaynab mỉm cười, có một loài hoa tỏa hương không phai tàn. Ấy là Hoa Tình Yêu Vĩnh Cửu. Nàng ngả lưng nằm xuống, mơ một giấc thật nhẹ nhàng, trong đó có những tiếng cười của mọi người xung quanh, mà nàng cũng mỉm cười hòa ái. Nàng khoác cho mỗi người trong họ một chiếc áo da tự tay nàng làm được. Ai cũng khen chiếc áo thật ấm, thật chắc, những đường khâu thật khéo... Rồi nàng cười, chia cho mọi người từng đồng còn lại cuối cùng, vì người giàu không thể vào nước thiên đàng.
Zaynab cười nhẹ với một hơi thở ra: Allah!
Nàng trở về với Allah trong Tình Yêu như thế. Khi người ta đến chỗ nàng, chẳng tìm thấy bất cứ một đồng nào, hay vật gì có giá trị, chỉ có vài tấm da đã thuộc xong xuôi.
...
Zaynab cưới Zaid là ý Allah!
Zaynab cưới Muhammad cũng là ý Ngài!
Zaid hay Muhammad thì có gì là quan trọng?
Quan trọng là những tấm da thuộc mà nàng đã làm trong suốt cuộc đời. Bởi những ai mặc chúng, đều cảm nhận một sự ấm áp diệu kỳ!
Hết truyện.
No comments:
Post a Comment