Mila Áo Vải - Mila Repa
https://thuvienhoasen.org/a30924/cuoc-doi-cua-dai-thanh-tuu-gia-milarepa
https://thuvienhoasen.org/a4391/su-truy-cau-cua-milarepa
Cúi đầu đảnh lễ trước uy lệnh của chư bậc tôn sư.
Ta nhất tâm cầu nguyện được trú nơi ân từ của họ.
Khi các người nhìn ta thì ta là kẻ giải đãi, nhàn nhân;
khi ta tự nhìn ta thì ta là người bận rộn, việc nhiều.
Vì trên cánh đồng bằng của vô cùng bất tác
ta đang tạo dựng, tạo dựng nhiều tháp chánh định;
ta không có thì giờ để tạo xây nhà cửa.
Vì trên triền dốc chân không chân thực
ta đang đập phá, đập phá xích xiềng đau khổ,
ta không có thì giờ để cày bừa ruộng đất gia đình.
Vì trong dòng nhất thể bất sinh,
ta đang khắc phục, khắc phục con quỉ thù: bản ngã,
ta không có thì giờ để khắc phục kẻ thù sân hận.
Vì trong lâu đài thức tâm siêu việt nhị nguyên,
ta đang chờ đợi, chờ đợi kinh nghiệm tâm linh như chờ đợi tân nương,
ta không có thì giờ để tạo lập gia đình.
Vì trong vòng chư Phật của thân ta
ta đang chăm sóc, chăm sóc đứa con trí huệ,
ta không có thì giờ để chăm sóc những đứa con khóc than giả dối.
Vì trong thân này, nơi ngự tọa của trọn niềm hoan hỉ;
ta đang dành dụm, dành dụm lời giáo huấn và sự suy tư quí giá,
ta không có thì giờ để dành dụm của cải thế gian.
Bởi vì trên núi cao của chân lý vô hạn
ta đang canh giữ, canh giữ con ngựa hoang tự tri,
ta không có thì giờ để canh giữ những con cừu.
Bởi vì bên ngoài thịt xương đất sét
ta đang chế tạo, chế tạo chiếc hộp thánh tích diệu kỳ,
ta không có thì giờ để đúc xây thánh tượng.
Bởi vì trên chóp đỉnh trái tim tam giác của ta
ta đang nâng cao, nâng cao ngọn lửa tịnh quang,
ta không có thì giờ để dâng lửa tế thần.
Bởi vì trong điện đền chân không vô sai biệt của miền cực lạc,
trước hình ảnh của thức tâm an tĩnh,
ta đang dâng, đang dâng những tế vật muôn đời,
ta không có thì giờ để làm việc cúng bái thông thường.
Bởi vì nơi phiến tâm khiết bạch
ta đang viết, đang viết những lời vô dục,
ta không có thì giờ để vẽ tranh thần thánh.
Bởi vì trong chiếc sọ chân không
ta đang khuấy động, khuấy động những phiền não độcdược,
ta không có thì giờ để khuấy động lời nịnh hót thánh thần.
Bởi vì trong nơi qui ẩn bí mật của thiện ý
ta đang âu yếm, âu yếm những bạn bè
những hiện thể hữu tình của sáu loại chúng sinh,[1]
ta không có thì giờ để âu yếm thân nhân quyến thuộc.
Bởi vì trước mặt chư sư chư phụ,
ta đang mang nặng, mang nặng những lời khuyên răn,
ta không có thì giờ để sành sỏi những trò giải trí tầm thường.
Bởi vì trong cô tịch của hang động trên núi cao
ta đang hoàn thành, hoàn thành ánh sáng lòng ta,
ta không có thì giờ để lãng quên trong giấc ngủ.
Bởi vì trong chiếc tù-và tam giác của miệng ta;
ta đang hát, đang hát khúc hát tâm linh,
ta không có thì giờ để nói chuyện tầm phào.
3
Cúi đầu đảnh lễ chư sư, chư phụ.
Núi cao không thiên lệch
là tu viện của trí huệ ta.
Những kẻ bố thí, nam và nữ của vương quốc
là những người cung cấp thực phẩm trí huệ ta.
Ta nghĩ, ta - bậc hiền nhân sẽ đến cư ngụ
trong các tu viện trên núi cao hoang vắng
Lời khuyên răn mà thầy đã hoan hỉ ban cho,
nếu mang vào sẽ nhẹ hơn lông
nếu cất đi sẽ quí hơn vàng;
nếu thực hành trong âu lo sẽ vững chãi hơn thành trì.
Ta, bậc hiền nhân, là sư tử giữa loài người.
Ba mùa đông rồi ta vui chơi trong rừng thẳm;
ba mùa hạ rồi ta vui chơi trên đỉnh tuyết trắng phau;
ba mùa xuân rồi ta vui chơi trên đồng cỏ cao nguyên;
ba mùa thu rồi ta đã tìm của bố thí bất cứ loại nào.
Lòng ta đã vui với lời khuyên nhủ của thầy ta,
miệng ta đã vui với những khúc hát của hồn ta,
thân ta đã vui với chiếc áo vải xứ
Ta đã sống vui, sống vui như thế
Ôi các người, các người có sống vui như thế hay không?
4
Khi năm con cọp hết
và năm con thỏ bắt đầu
vào ngày mùng sáu tháng con chồn kêu,
ta đã chán dần, chán dần sự vật thế gian này,
bởi vì nồng nàn mến yêu cô tịch
ta đã lên tận đỉnh Everest, nơi thánh địa hoang vu.
Rồi trời đất khuyên nhau
gửi gió lốc đi làm thiên sứ.
Gió và nước sục sôi
và mây đen bắc phương cuộn hội;
đôi tinh cầu vô song, mặt trời và mặt trăng bị nhốt tù,
hai mươi tám vì tinh tú của chị hằng buộc chặt vào nhau; tám hành tinh bị ném tung vào xiềng xích
và giải ngân hà yếu đuối bị buộc ràng
những vì sao nhỏ đã hoàn toàn bị hơi mù khâm liệm
khi vạn vật bị vùi lấp trong hỗn mang và chín ngày chín đêm tuyết trời băng giá
rơi xuống, rơi xuống đều đặn mười tám lần.
Khi tuyết rơi nhiều
những bông tuyết lớn như những khối lông cừu,
và rơi mênh mang bập bềnh như những đàn chim lông trắng.
Khi tuyết rơi ít
những bông tuyết chỉ nhỏ như những con thoi,
và rơi quay tròn như những con ong;
những bông tuyết nhỏ như những hạt đậu ve hay hạt cải sen,
và rơi quay tròn như những con quay cuộn chỉ.
Tuyết luôn luôn vượt quá độ cao sâu,
trên cao, đỉnh tuyết trắng cao vút trời xanh
và dưới thấp, cây rừng cúi đầu chào đón.
Tuyết trắng mặc áo những ngọn đồi âm u
giá băng đóng ngập sóng mặt hồ
và dòng Tsangpo[2] xanh xanh dẫy dụa dưới lòng sâu.
Trái đất giống như đồng bằng không núi đồi thung lũng,
và dĩ nhiên, trong cuộc tuyết rơi vĩ đại như thế
bậc phàm phu đâu nói được lời nào,
đói chết cả các loài gia súc
và nhất là các chú nai tơ không tìm được thức ăn,
những chim trời thiếu thực phẩm,
những chú sóc ngắn đuôi
và những chú chuột đồng trốn chui vào hang ngách;
đôi hàm răng của những con thú bắt mồi cứng nhắc.
Trong những tình cảnh hãi hùng như thế
một định mệnh kỳ lạ đã đến với ta, Milarepa.
Là ba thứ này: bão tuyết tự trời cao,
cơn lốc băng giá mùa đông
và chiếc áo vải mà ta, hiền nhân Mila, mặc;
cùng nhau đua tranh trên đỉnh tuyết trắng ngần.
Tuyết rơi xuống tan thành nước lạnh;
gió mặc dù cuồng liệt cũng tiêu tan,
và chiếc áo vải của ta sáng lên như lửa đỏ.
Sống và chết vật nhau tranh kỷ lục
giáo và gươm mong chiến thắng giao đua.
Thì nơi đó ta đã là kẻ vô địch trong cuộc đua tranh anh dũng
ta sẽ là tấm gương cho những kẻ tín thành
và sẽ là tấm gương cho những kẻ trầm tư,
và nhất là đã chứng tỏ một tuyệt diệu
của chiếc áo vải duy nhất và lửa ấm bên trong.
Vì tất cả nguyên nhân ẩn kín của vô trật tự được quân bình
và từ đây mối xung đột trong ngoài từ xưa được
hòa giải.
BÀI CA ĐẠI ẤN ĐỂ TRẢ LỜI CHO SỰ THÁCH THỨC CỦA BA HỌC GIẢ
Khi thiền định về Đại Ấn Mahamudra,
Ta an trú, không cần phấn đấu dụng công,
trong sự hiện hữu đích thực như ta là.
Ta an trú, nhàn nhã trong pháp giới hư không,
thoát mọi loanh quanh lẩn quẩn.
Ta an trú, trong sự sáng tỏ của pháp giới hư không,
ôm ấp bởi tánh Không không lằn mé.
Ta an trú, trong pháp giới hư không của giác tánh và hỷ lạc.
Ta an trú, trong pháp giới hư không,
không hề dao động bởi các khái niệm tạo tác.
Trong vô vàn pháp giới hư không, ta an trú trong đại định.
Và an trú như thế, chính đấy là bản tâm.
Kho báu của sự thâm tín kiên định hóa hiện bất tận, không ngưng nghỉ.
Ngay cả không cần dụng công, tâm vận hành tự chiếu sáng.
Không vướng kẹt vào các kết quả mong đợi, ta đang [thực hành] tốt.
Không đối đãi nhị nguyên, không hy vọng và không sợ hãi, hô hê!
Mê lầm là trí tuệ, đấy mới thực là vui sướng và chiếu soi.
Mê lầm chuyển hóa thành trí tuệ, đấy là tốt lành!
———
RANH GIỚI GIỮA HẠNH PHÚC VÀ ĐAU KHỔ
Kẻ nào an trú trong sự tự nhận diện (*)
Và qua đó, chạm mặt được với thực tại nguyên sơ.
Đấy là một yogi và luôn luôn hạnh phúc.
Một người như thế ấy là một yogi và luôn luôn hài lòng.
Một hành giả giáo pháp đuổi bắt theo mê vọng,
Vướng mắc trong việc tạo dựng con rối khổ đau.
Đấy là một kẻ không có hạnh phúc dù bất kỳ lúc nào.
Đấy là một kẻ luôn luôn đắm chìm trong đau khổ.
Kẻ nào an trú trong cảnh giới chân thực, không giả tạo,
âm thanh tịnh, không lay chuyển, cho dù việc gì có xảy ra.
Đấy là một yogi và luôn luôn hạnh phúc.
Một người như thế ấy là một yogi và luôn luôn hài lòng.
Một hành giả giáo pháp luôn vướng kẹt và phản ứng trước các hiện tượng,
Những điều ưa thích và không ưa thích do họ tự chất chồng.
Đấy là một kẻ không có hạnh phúc dù bất kỳ lúc nào.
Đấy là một kẻ luôn luôn đắm chìm trong đau khổ.
Kẻ nào chứng ngộ được hiện tướng chính là pháp thân,
Đoạn trừ mọi hy vọng, sợ hãi và tâm nghi ngại.
Đấy là một yogi và luôn luôn hạnh phúc.
Một người như thế ấy là một yogi và luôn luôn hài lòng.
Một hành giả giáo pháp thiếu chánh niệm và giả trá,
Lại chẳng thể nào vượt qua tám pháp thế gian.
Đấy là một kẻ không có hạnh phúc dù bất kỳ lúc nào.
Đấy là một kẻ luôn luôn đắm chìm trong đau khổ.
Kẻ nào thấu biết tất cả đều do tâm tạo,
Sẽ vận dụng mọi hóa hiện như vận dụng tài nguyên.
Đấy là một yogi và luôn luôn hạnh phúc.
Một người như thế ấy là một yogi và luôn luôn hài lòng.
Một hành giả giáo pháp trôi lăn trong các thú vui thế tục,
Sẽ ân hận xiết bao khi chạm mặt với tử thần.
Đấy là một kẻ không có hạnh phúc dù bất kỳ lúc nào.
Đấy là một kẻ luôn luôn đắm chìm trong đau khổ.
Kẻ nào sở đắc được ít nhiều chứng ngộ,
Có thể an trú trong sự hiện hữu như nhiên của chân tâm.
Đấy là một yogi và luôn luôn hạnh phúc.
Một người như thế ấy là một yogi và luôn luôn hài lòng.
Một hành giả giáo pháp bị kềm kẹp trong tham dục,
Hưởng thụ trong vị kỷ và tìm kiếm sự quan tâm.
Đấy là một kẻ không có hạnh phúc dù bất kỳ lúc nào.
Đấy là một kẻ luôn luôn đắm chìm trong đau khổ.
Kẻ nào với suối nguồn chứng nghiệm nội tâm không gián đoạn,
Giải phóng được sự“định danh” ngay khi vừa gán đặt.
Đấy là một yogi và luôn luôn hạnh phúc.
Một người như thế ấy là một yogi và luôn luôn hài lòng.
Một hành giả giáo pháp vướng kẹt trong ngôn từ ước lệ,
Chẳng thể nào liễu ngộ rốt ráo khi ứng dụng cho tâm.
Đấy là một kẻ không có hạnh phúc dù bất kỳ lúc nào.
Đấy là một kẻ luôn luôn đắm chìm trong đau khổ.
Kẻ nào đã buông bỏ, không tham dự vào những đam mê thế tục,
Tự giải thoát mình khỏi những mục đích nhỏ hẹp và lợi lạc cho bản thân,
Đấy là một yogi và luôn luôn hạnh phúc.
Một người như thế ấy là một yogi và luôn luôn hài lòng.
Một hành giả giáo pháp luôn phấn đấu cho cơm ăn áo mặc,
Với mục đích duy nhất là chăm lo cho bằng hữu và gia đình.
Đấy là một kẻ không có hạnh phúc dù bất kỳ lúc nào.
Đấy là một kẻ luôn luôn đắm chìm trong đau khổ.
Kẻ nào xa lìa được tham ái ngay tự trong tâm,
Và trực ngộ được rằng tất cả đều là hư ảo.
Đấy là một yogi và luôn luôn hạnh phúc.
Một người như thế ấy là một yogi và luôn luôn hài lòng.
Một hành giả giáo pháp đi trên con đường xao lãng,
Luôn bán rẻ thân, khẩu của mình để trở thành nô lệ.
Đấy là một kẻ không có hạnh phúc dù bất kỳ lúc nào.
Đấy là một kẻ luôn luôn đắm chìm trong đau khổ.
Kẻ nào cưỡi trên con tuấn mã của sự tinh tấn,
Dong duỗi trên các nẻo đường giải thoát xuyên qua các mức độ chứng tu.
Đấy là một yogi và luôn luôn hạnh phúc.
Một người như thế ấy là một yogi và luôn luôn hài lòng.
Một hành giả giáo pháp bị gông cùm trong sự lười biếng,
Sẽ chìm sâu như cái neo ngay giữa biển mặn luân hồi.
Đấy là một kẻ không có hạnh phúc dù bất kỳ lúc nào.
Đấy là một kẻ luôn luôn đắm chìm trong đau khổ.
Kẻ nào luôn lắng nghe, suy tư và cắt đứt mọi ngăn ngại,
Lại thường xuyên quán chiếu cảnh giới bao la của tâm.
Đấy là một yogi và luôn luôn hạnh phúc.
Một người như thế ấy là một yogi và luôn luôn hài lòng.
Một hành giả giáo pháp cho rằng mình đang hành trì giáo pháp,
Nhưng mọi hành vi đều thực sự giống kẻ lầm đường.
Đấy là một kẻ không có hạnh phúc dù bất kỳ lúc nào.
Đấy là một kẻ luôn luôn đắm chìm trong đau khổ.
Kẻ nào cắt đứt được mọi hy vọng, hoài nghi và sợ hãi,
Luôn an trú không gián đoạn trong tâm thái như nhiên.
Đấy là một yogi và luôn luôn hạnh phúc.
Một người như thế ấy là một yogi và luôn luôn hài lòng.
Một hành giả giáo pháp bị bao người lôi kéo và sai sử,
Luôn làm vừa lòng người và nịnh hót để được hoan nghênh.
Đấy là một kẻ không có hạnh phúc dù bất kỳ lúc nào.
Đấy là một kẻ luôn luôn đắm chìm trong đau khổ.
Kẻ nào để lại sau lưng mọi lo toan thế tục,
Luôn hòa mình trong công phu hành trì Giáo Pháp tối thắng.
Đấy là một yogi và luôn luôn hạnh phúc.
Một người như thế ấy là một yogi và luôn luôn hài lòng.
(*) tự nhận diện khuôn mặt thật của chính mình, trực chứng chân tánh hay tâm bản lai vốn sẵn có.
——
TÁM LOẠI SỞ ĐẮC
Không tách lìa hiện tướng và tánh không.
Đây chính là chánh kiến, chẳng còn gì sở đắc được hơn.
Không nhìn thấy có khác biệt nào giữa ban ngày và mộng (ban đêm).
Đây chính là thiền định, chẳng còn gì hơn là như thế.
Không nhìn thấy có sự khác biệt nào giữa hỷ lạc và tánh không.
Đây chính là giới hạnh, chẳng còn gì sở đắc được hơn.
Không nhìn thấy có khác biệt nào giữa bây giờ và mai sau.
Đây chính là chân tánh, chẳng còn gì sở đắc được hơn.
Không nhìn thấy có khác biệt nào giữa tâm thức và không gian.
Đây chính là pháp thân, chẳng còn gì hơn là như thế.
Khi niềm vui và nỗi khổ chẳng phải là hai điều khác biệt.
Đây chính là giáo huấn, chẳng còn gì sở đắc được hơn.
Không nhìn thấy có khác biệt nào giữa cảm xúc nhiễm ô và trí tuệ.
Đây chính là chứng ngộ, viên mãn tròn đầy, chẳng thể nào hơn là như thế.
Không nhìn thấy có khác biệt nào giữa tâm ta và tâm Phật.
Đây chính là đạo quả, viên mãn tròn đầy, chẳng thể nào hơn là như thế.
———
MAHAMUDRA (Đại Ấn): PHÂN BIỆT GIỮA TƯƠNG ĐỐI VÀ CHÂN THỰC
Trong thế giới này, cõi Diêm Phù Đề của Đấng Chiến Thắng,
Có một vị tôn sư lừng lẫy, là đức Phật Thứ Nhì.
Trên phướn chiến thắng của giáo pháp chưa hề suy thoái,
Ngài khác nào viên bảo châu trên đỉnh tột cao.
Tất cả đều kính ngưỡng ngài, người xứng đáng được cúng dường,
Âm thanh vi diệu từ vạt cờ phất phới, hừng hừng lửa ấm.
Âm thanh ấy van rền khắp các phương trời,
Đấy chẳng phải là vị đại chân sư đã thành tựu, pháp vương Maitripa hay sao?
Có một người đệ tử, luôn phụng dưỡng với lòng quy ngưỡng dưới gót chân sen,
Đã nhiều lần uống cạn tinh túy của thuốc linh đan từ bậc minh sư.
Mahamudra, tinh túyấy, là vương miện, là đỉnh cao của tri kiến,
Đã giúp cho đệ tử chan hòa cùng thực tại tối hậu, thật giản đơn.
Người đệ tử ấy đã xiển dương tất cả các phẩm hạnh một cách vẹn toàn,
Và không hề bị ô nhiễm bởi bất kỳ lỗi lầm nào.
Là hiện thân của đức Thiện Thệ trong thân người –
Pháp vương Marpa, đấng siêu phàm vĩ đại nhất trong loài người, đã giảng dạy như sau.
Cho dù các hiện tượng bên ngoài có xuất hiện thế nào chăng nữa –
Chính sự thiếu nhận thức [về thế giới hiện tượng này]
là những phóng chiếu mê lầm.
Bám chấp vào các đối tượng, đấy chính là cái gì trói buộc ta.
Đối với ai hiểu biết về điều này, các đối tượng chỉ thuần là hiện tượng hư ảo.
Đối với họ, cái gì hiện ra thành các đối tượng đều là tài nguyên của tâm.
Cuối cùng, thực ra chẳng có cái gì là hiện tướng,
Và do tánh bất sinh, Pháp thân rốt ráo tột cùng thuần khiết.
Ngài đã giảng dạy như thế về sự linh thiêng của Pháp thân bất sinh.
Sự vận hành bên trong của thức dựa trên lý trí –
Chính sự thiếu nhận thức về điều này, đấy mới là vô minh.
Đây là gốc rễ của tất cả các hành nghiệp và cảm xúc ô nhiễm.
Nếu nhận thức được như thế thì đấy chính là giác tánh – trí tuệ,
Là nơi các phẩm hạnh thiện lành sẽ nảy sinh trọn vẹn.
Cuối cùng, thực ra chẳng có cái gì là trí tuệ.
Hãy cứ để các hiện tượng tung hoành, cho đến khi không còn gì nữa.
Đây là tất cả những gì chúng có thể làm, và rồi không còn gì nữa.
Ngài đã khai thị những điều như thế.
Sắc uẩn (các nguyên tố kết hợp thành sắc tướng) buộc phải hoạt hiện –
Chính sự thiếu nhận thức về điều này đưa đến sự hình thành của tứ đại (bốn nguyên tố tạo nên xác thân).
Bệnh tật và khổ đau, đây chính là những gì đến từ sự thiếu nhận thức.
Nếu có nhận thức thì sẽ thấy rằng [sắc uẩn] là thân hợp nhất của một vị hộ phật,
Giúp thay thế sự giả định tầm thường do hư vọng của ta.
Cuối cùng, thực ra chẳng có cái gì là thân xác.
Chỉ là cái loãng tan như bầu trời không mây.
Ngài đã giảng dạy là như thế.
Chỉ thuần khiết như bầu trời không mây là điều ngài đã giảng dạy.
Sự hiện hình của yêu tinh và ma quỷ –
Cho đến ngày nào ta chưa nhìn xuyên suốt ra sự ngụy trang của mình,
Thì chúng là ma vương,
Là những kẻ gây chướng ngại, không đem đến gì khác ngoài sự nguyền rủa cho ta.
Nhưng nếu nhìn xuyên suốt được sự ngụy trang của chính mình,
Thì kẻ gây chướng ngại lại là những hộ pháp,
Nơi quy tụ muôn vàn quả vị thành tựu khác nhau.
Cuối cùng, thực ra, chẳng có chư thiên hay yêu quái.
Hãy cứ để các khái niệm tung hoành, cho đến khi không còn gì nữa.
Đây là tất cả những gì chúng có thể làm, và rồi không còn gì nữa.
Ngài đã khai thị những điều như thế.
Dựa trên Thừa Viên Mãn, nói một cách tổng quát
Xuyên qua Tối Thượng Du Già của Mật điển,
Khi một nội kết của các nguyên tố giao hội thẳng với đường kinh mạch,
Thì hình tướng của quỷ ma sẽ thấy [như hiện ra] từ bên ngoài.
Ngài đã giảng dạy những điều như thế.
Không biết rằng sự tự biểu lộ này, thực ra,
chẳng phải như [hình thức] hóa hiện của chúng.
Nếu nghĩ rằng chúng là chân thực,
thì điều này chẳng đưa ta được đến đâu.
[Khi xưa,] sự rối rắm về những điều này đãlàm đầu óc ta xoay mòng.
Không biết gì hơn là như thế, ta xây đắp chiếc tổ của mê lầm.
Cho rằng chư thiên sẽ giúp ta và yêu ma sẽ hãm hại ta,
Ta cho rằng đấy là sự thật.
Nhưng nay, nương vào sự dẫn dắt của vị thành tựu giả tôn vinh, đầy lòng từ ái,
Ta thấy ra được rằng sự đoạn diệt luân hồi và đạt đến chiến thắng niết bàn
Sẽ chẳng đi đến đâu cả.
Ta đã nắm bắt ra được rằng bất kỳ cái gì hiện ra cũng là Đại Ấn!
Nương vào sự chứng ngộ, thấy rằng mọi hư vọng đều không có nền tảng,
Ánh trăng bóng nước của sự tỉnh giác chiếu sáng vằng vặc,
Mặt trời của tánh chiếu soi không một gợn mây,
Đẩy lui bóng đêm vô minh khỏi hố thẳm,
[tất cả] bừng sáng.
Đầu óc quay mòng trong rối rắm của ta ngừng quay.
Ánh sáng dịu dàng của bản thể soi tỏa từ bên trong.
Nay thật trân quý biết bao khi nghĩ đến việc nhìn thấy một bóng ma.
Điều ấy khai mở tài nguyên bất sinh, sao lại lạ kỳ và tuyệt vời đến thế!
No comments:
Post a Comment