Hội luận 3
Mây đang lơ đãng trên cao, bỗng vần vũ hỏi: "Đố các cậu, trên thế gian này con gì yếu nhất?
Cả lũ bàn tán xôn xao mà vẫn chưa ra được câu trả lời. Mây bèn đáp: "Con Người".
Mây thong thả nói:
Con người phải xây những ngôi nhà thật lớn để trú ngụ, vì sợ rằng đất trời sẽ không dung họ. Lại phải làm những thành lũy quân sự thật dày, vì sợ kẻ thù sẽ không tha họ. Con người phải khóc từ khi sinh ra tới lúc lìa đời, vì sự phản bội của tổ tông họ với Đấng Tạo Thành. Con người không có được thảnh thơi, dẫu có thì chỉ là thảnh thơi tạm thời, giả tạm. Sâu trong họ là những nỗi lo, những bất toàn, bất toại, và bất công hằng hiện. Bởi vì họ yếu đuối, chẳng thể từ bỏ tất cả, để tự do sống trong trời đất. Xã hội nhân loài không cho con người cái đặc quyền tự do "làm chủ" cuộc đời mình.
Con người rất thông minh và có thể nghĩ ra mọi thứ, nhưng không thể nghĩ ra một việc rất đơn giản là .......
Mưa sốt ruột, đợi mãi không nghe hết câu. Hỏi gấp: "Là việc gì vậy Mây? Nói nốt đi chứ!"
Mây cười trừ nói lảng: "Thôi, việc này là của con người, liên quan gì tới bọn mình đâu mà quan tâm cho mệt. Việc của bọn mình là làm mây, làm mưa, nào chúng ta cùng tiếp tục mây mưa mãi mãi. Kệ loài người, còn bao nhiêu loài khác chứ đâu phải chỉ mình loài người, quan tâm thiên vị họ làm gì. Chúng chúng sinh linh đều bình đẳng, đừng xoay quanh con người mãi thế."
Mưa không hài lòng: "Ai quan tâm gì đâu, tự nhiên đi đặt vấn đề thì cũng phải tự mình làm rõ chứ!"
Mây nhớ lại mọi thứ mình đã từng tận mắt trông thấy. Từng cảnh tượng anh em tương tàn, gia đình ly tán, những bãi chiến trường máu nhuộm loang lổ đất, những gươm giáo và súng đạn, những tiếng la hét rùng rợn và những tiếng cười vô nghĩa của những kẻ giàu sụ. Những đứa trẻ được dạy cách giết nhau và tự hào về lòng quả cảm đó. Những kẻ già đầu mà vẫn phải toan lo chiến cuộc, sống còn. Mọi nhân sự đã tham gia, phục vụ tất thảy những cuộc tranh chiến, cướp đoạt, sát hại... còn dã man hơn cả thú loài.
Mây nói nốt: "Họ không thể nghĩ ra một việc rất đơn giản là, họ không cần đấu tranh giết chóc đồng loại."
Mưa tí tách từng hạt: "Tưởng gì, điều đó thì xưa hơn trái đất rồi. Con người đông quá, thì họ nghĩ ra cách dùng vũ khí giết nhau bớt cho đỡ chật, đỡ tốn tài nguyên, lương thực ấy mà."
Mây lắc đầu: "Không phải! Không phải do chật chỗ, mà là do họ không biết cách chia sẻ, không biết phân bố và dàn đều dân số khắp địa cầu. Không biết tha thứ và làm hòa nhau. Không biết lá lành đùm lá rách, lá rách đùm lá rách hơn. Không biết cộng tác và kết hợp. Hoặc như có biết, nhưng quyền lực và sự ích kỷ đã làm lu mờ tất cả."
Mưa tấm tắc: "Hay! Nói hay lắm, nghe như Mây mà thành nhà cải cách xã hội thì thật ra trò."
Mây xua xua: "Thôi! Mây không muốn làm người! Mất tự do chết, mây với mưa không cần cải cách, xã hội tự có cách thay đổi. Chúng ta không thể áp đặt bất cứ điều gì dù là tốt đẹp. Bởi mọi sự áp đặt đều không là tốt đẹp."
Mưa bó tay: "Triết lý! Triết thuyết! Lý thuyết quá. Mây có nghe câu: Mọi lý thuyết chỉ là màu xám, còn cây đời mãi mãi xanh tươi"
Mây và mưa lại hòa làm một, nhập vào trời và đất, cho cây cỏ tốt tươi nhờ nguồn nước diệu kỳ. Không cần biết con người và những chiến tranh đau khổ của họ, hay những yếu đuối nao nào.
...
Có kẻ đầu óc đen tối mà nghĩ rằng mây và mưa là chuyện gì bậy bạ thì cũng chẳng sao. Cả đất trời này, thiếu gì hiểu lầm, hiểu lạc.
Mây và mưa, tình và ái lưu chuyển, kính cẩn hôn xuống mặt đất này nơi chúng thuộc về. Rơi xuống từng chiếc hôn công bình, bất kể thiện ác, bất kể giàu nghèo, bất kể cây cối hay loài vật.
Mây trở thành Mưa, rồi Mưa lại trở về làm Mây.
...
Là một thể thống nhất không cùng.
No comments:
Post a Comment