Ngôn ngữ chỉ là giới hạn ngưỡng thấp nhất của Tâm. Ngôn ngữ thực ra không hề quan trọng.
Ngôn ngữ xưa nay không bao giờ là quan trọng. Lời nói gió bay. Chỉ có tâm ý, hành động, thái độ và mục đích là quan trọng. Viết những điều này ra cũng không hề quan trọng. Thứ tiếng mẹ đẻ cũng không hề quan trọng. Mỗi lần ra đời lại là một thứ tiếng, giọng điệu - âm sắc - hình tướng - danh gọi - giới tính - nơi sinh nào cũng không hề quan trọng. Những gì đã nói ra, ghi lại, nhại lại, cũng không hề là quan trọng.
ĐIỀU QUAN TRỌNG DUY NHẤT LÀ MỤC ĐÍCH TỘT CÙNG CỦA SỰ SỐNG NÀY.
Cái cây không nói một lời, mà không ngừng ra lá, ra hoa, ra quả.
Mặt trời không nói một lời, mà không ngừng chiếu rọi, soi sáng.
Ngài không nói một lời, mà không ngừng truyền ban sự sống.
Tự nhiên không nói một lời, mà không ngừng thay đổi, thường biến. Chân lý bất biến duy nhất là sự thay đổi liên tục, chuyển đổi, chuyển biến không ngừng.
Khí hậu luôn biến đổi kể từ lúc tạo lập. Trái đất luôn nóng lên rồi lại lạnh đi. Trời luôn mưa rồi lại nắng. Biến đổi khí hậu vẫn luôn biến nơi này từ khô cạn thành lênh láng. Biến đổi khí hậu biến sa mạc thành rừng già. Biến đổi khí hậu luôn hằng diễn ra, ngay trong một ngày. Thời tiết biến đổi trong một ngày từ nắng sang mưa, từ gió nhẹ sang cuồng phong bão tố, từ oi bức sang mát mẻ, từ mây mù sang quang đãng, từ bảng lảng đến vời vợi da trời. Chỉ nội trong một ngày thôi mà có thể có tất cả những biến đổi ấy. Thì trong 1 năm hay 1000 năm, mấy nghìn năm, có gì là không biến đổi?
Người ta hù nhau để gây nỗi sợ. Gây vấn đề để rồi đưa ra giải pháp. Tạo chiến tranh để rồi thiết lập hòa bình. Bán mua bằng nỗi sợ, xưa nay vẫn là những cuộc mua bán lãi lời.
NGÀI không cho ta biết về tương lai cũng như quá khứ. Biết về chúng qua sách vở hay bất cứ gì khác thì cũng không là sự thật. Bởi vì ta chưa đủ đức độ và tình thương. Bởi vì ta còn nhiều cố chấp bản ngã nơi mình. Sự thật tuyệt đối là điều chẳng thể ảo tưởng về.
NGÀI không cho ta biết con đường này ta đi là sai hay đúng. Bởi vì với NGÀI mọi con đường đều là Sự Thật Tình Yêu. Ta dùng ngoại ngữ thay vì tiếng quê hương để nói cùng NGÀI. Tiếng quê hương vĩnh viễn là vô âm, vô thinh, vô ngôn, bất thuyết. Ôi lời nói thật chỉ là lớp áo mĩ miều, khi đã hiểu thì đâu cần Áo Nghĩa Thư - Từ.
Khi đã "hợp" thì đâu sợ biến chuyển, đổi thay. Đâu còn cần lời lẽ bất kỳ nào để biểu đạt Tình Yêu Hằng Hiện. Đâu sợ quên tiếng vô thinh muôn thủa không lời. Đâu luyến tiếc những ngữ ngôn tạm bợ. Đâu nhìn nghe chữ nghĩa mà bắt mặt đời.
Mỗi ký tự này là một hơi thở nông sâu, ngắn dài, khắc khoải. Mỗi dấu phẩy, dấu chấm là một Tâm Tình vô tận... Ai có thể đếm hết số ký tự Ẩn Hiện từ thủa chưa hình. Ai đếm hết những nhịp đập tình thương muôn thủa.
Mọt mối nào nhai hết những kỳ thư hằng sống, ngôn tình nào tả hết những sắc thái vô cùng. Danh gọi, ngữ nghĩa, Phật Ma nào trở Đạo hằng biến hiện. Cao siêu nào thấu hiểu mọi bài học Hồng Trần.
THANH ÂM NÀO LÀ LỜI THIÊNG HẰNG SỐNG?
...
Mây cùng Mưa đem nước cam lồ trong tịnh bình Quán Thế Âm rải tới những miền đương cơn sốt nặng.
Nhật cùng Nguyệt muôn đời tận hiến trao Tình.
No comments:
Post a Comment